Thứ mà bọn chúng muốn, hiển nhiên là bản đồ thần kiêu động phủ. Lưu Đạo Đan sống chết đòi mưu đoạt tấm bản đồ này, thế mà bây giờ gã hán tử lại giao nó cho Lạc Bắc.
Cho đến tận lúc này, Lạc Bắc vẫn chưa biết gã hán tử đó tên họ là gì.
“ Sư muội của y tuy hại y, nhưng cuối cùng cũng tự vẫn, có thể coi là đã biết tỉnh ngộ. Chắc chắn y cũng đã tha thứ cho sư muội. Lúc sinh thời y rất yêu thương sư muội, vậy khi chết rồi hãy để hai người được bên nhau đi.”
Lạc Bắc nhìn gã hán tử một lúc, rồi cuối cùng thở dài, mang thi thể của Hắc Phong lão tổ, gã hán tử và cô nương diễm lệ đặt vào trong sơn động, rồi lấy đá đắp kín lại.
“ Nơi này không thể ở lâu, nhưng đâu mới là hướng nam?”
Lạc Bắc quan sát bốn bề, chợt nhìn thấy Hắc Mộc Chỉ Nam Xa của Hoàng Tông Hi bị rơi xuống đất. Lạc Bắc nhặt lên xem thì nhìn thấy trên đó có bốn chữ cổ đông tây nam bắc, Lạc Bắc thử đặt đầu xe vào lỗ hổng chỉ hướng nam thì hình nhân một tay đó bắt đầu chuyển động, rồi chỉ thẳng về một hướng.
“ Xem ra ngôi miếu nhỏ mà y nói chính là chỗ này.”
Lạc Bắc đi hơn năm mươi dặm theo hướng Hắc Mộc Chỉ Nam Xa chỉ, thấy trước mặt có một ngôi miếu. Ngôi miếu có hai cửa vào, rộng không quá mười mấy trượng, nhìn có vẻ đã rất lâu đời, trên mái hiên cỏ mọc đầy. Bây giờ đã là cuối thu, những cây cỏ đó cũng đã héo khô, bay phất phơ trong gió.
Hai cánh cửa đã rách nát tàn tạ, đến then cài cũng đã mục nát.
Tấm biển trước cửa miếu vốn dĩ có ba chữ, nhưng lớp sơn đã loang lổ bong tróc, chỉ lờ mờ đoán được đây là vương miếu gì đó, còn chữ đầu tiên thì không thể nhìn ra được.
“ Đây có thể là miếu sơn thần gần khu sơn dân, nhưng bây giờ thiên hạ đại loạn, sơn dân đến mình còn không lo nổi, cũng ít đến miếu sơn thần này. Chắc là bị bỏ hoang lâu lắm rồi.”
Lạc Bắc bước vào trong miếu, bên trong có một tượng thần được mạ vàng. Thoạt nhìn đây không phải là tượng phật hay thổ địa bình thường, phía trước pho tượng thần mạ vàng này đến bát hương cũng không có. Trong miếu bám đầy bụi bặm và lá khô. Đột nhiên có âm thanh bộp bộp phát ra, thì ra là cánh cửa sổ cũng bị bung ra, gió núi thổi vào mới tạo ra âm thanh bộp bộp. Lá khô trên sàn nhà, chắc là được thổi qua chiếc cửa sổ này vào.
“ Pho tượng thần mạ vàng này hình như đặc ruột, lẽ nào bên trong lại có cơ quan gì sao?”
Lạc Bắc nhìn xung quanh, rồi đi vòng quanh pho tượng quan sát tỉ mỉ. Hắn phát hiện ra ngôi miếu này tuy đã tan hoang, nhưng ngày trước chắc chắn là rất thịnh vượng, pho tượng này khi búng tay vào thì phát ra âm thanh trầm đặc, rõ ràng là đặc ruột, đến bệ ngồi cũng được làm từ đá nguyên tảng.
Lạc Bắc lại quan sát pho tượng thần thêm cẩn thận một lúc lâu, đang chưa tìm ra có cơ quan gì thì đột nhiên phát hiện trên bệ ngồi của pho tượng thần có một dấu vết mờ mờ, giống như dấu vết sau khi bị một vật nặng kéo ra.
“ Hình như là có người đã di chuyển pho tượng, đến lúc đặt lại thì chưa đặt khớp với vị trí ban đầu nên mới lộ ra dấu vết này.”
Vừa nhìn thấy dấu vết để lại, đầu óc Lạc Bắc liền trở nên nhanh nhạy, dựa vào cánh tay của pho tượng rồi dụng sức đẩy mạnh.
Pho tượng này tuy không to nhưng ít nhất cũng phải nặng đến vài trăm cân. Chính vì khối lượng thế này và cũng do tấm lòng tôn kính của sơn dân nên những đồ vật trong miếu đều đã bị lấy mất, chỉ còn pho tượng này là không ai dám động vào. Thế nhưng bây giờ Lạc Bắc lại dùng toàn lực để đẩy ra. Pho tượng này đối với y cũng không phải là quá nặng, vừa mới ra tay, pho tượng đã bị đẩy ra khỏi bệ ngồi.
“ Quả nhiên là ở trong bụng của pho tượng này.”
Pho tượng thần này quả nhiên đặc ruột, bên trong hình như được đúc bằng đồng, có màu vàng sẫm, nhưng dưới đáy có một cái lỗ rộng tầm hai tấc, chắc chắn là do gã hán tử thô kệch kia dùng vật gì đó sắc nhọn để đục. Pho tượng vừa được đặt xuống, Lạc Bắc liền nhìn thấy bên trong có một chiếc hộp nhỏ làm bằng gỗ cây long não.
“ Đây chắc chắn là bản đồ của Thần Kiêu động phủ.”
Lạc Bắc mở chiếc hộp long não ra thì bên trong có một quyển sách, mở ra thì có một cái lá vàng, không biết là làm từ vàng được trộn với thứ gì, vừa mỏng vừa cứng, nhưng lại có thể gấp vào được. Trên chiếc lá vàng mỏng tang này dường như có vẽ hình núi non sông nước, chính xác là rất giống bản đồ, nhưng trên hình núi non sông nước này lại nổi lên những phù văn cổ quái nhìn như những con nòng nọc, không hề giống với những chữ cổ mà Lạc Bắc đã từng nhìn thấy, không thể hiểu ý nghĩ của chúng là gì.
“ Gã hán tử đó nói không sai, kể cả Lưu Đạo Đan có lấy được tấm bản đồ này, nếu không tìm ra được ý nghĩa của những phù văn cổ quái thì căn bản cũng không biết được tấm bản đồ này chỉ nơi nào, cũng không thể biết được Thần Kiêu động phủ ở đâu.”
“ Lưu Đạo Đan dùng trăm mưu ngàn kế để đoạt tấm bản đồ này, nhưng y không thể ngờ rằng tấm bản đồ này chưa hề rời khỏi khu rừng, mà lại ở trong bụng của một pho tượng hết sức bình thường.”
Lạc Bắc nghĩ đến Hắc Phong lão tổ và gã hán tử đã chết, bất giác khẽ thở dài trong lòng.
“ Hả?” Đúng vào lúc này, Lạc Bắc đột nhiên thấy trên đỉnh đầu mình có tiếng gió rít khe khẽ, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy trên căn gác mái trên đầu có một con trăn trắng đang treo lơ lửng, định cuộn lấy mình.
Thì ra bên trên pho tượng này còn có một căn gác mái treo lơ lửng, không có cầu thang. Lúc bình thường phải dùng một cây trúc dài để lên xuống, đó là nơi người trong miếu đặt những đồ linh tinh vặt vãnh. Những căn gác mái như thế này rất dễ có rắn rết trú ngụ. Trong cuốn chí dị truyền kỉ nổi tiếng có kể rằng, trước đây có một vị tăng nhân của một ngôi chùa tu hành khổ thiền, không ăn ngũ cốc, chỉ lấy lá rơi làm thức ăn. Bỗng một ngày người đó nói với mọi người rằng mình sắp thành tiên, còn có thể bay được nữa. Người trong chùa không ai tin cả, đến lúc nhìn thấy người đó tụng kinh trước tượng phật thì mới phát hiện đúng là người đó bay khỏi mặt đất được ba thước, sau đó lại rơi xuống. Chúng tăng trong chùa đều vô cùng kinh ngạc, nhưng đột nhiên phát hiện trên căn gác mái hình như có một bóng đen, đến khi nhìn kĩ mới biết đó là một con trăn khổng lồ. Thì ra là do vị tăng nhân đó chỉ ăn lá khô, trong người đã chẳng còn chút trọng lượng nào, còn con trăn khổng lồ đó thì muốn hút vị tăng nhân vào miệng. Vậy mà vị tăng nhân đó không hay biết gì, còn tưởng mình sắp đắc đạo, có thể bay được.
Không ngờ trong ngôi miếu trong rừng này cũng có một con trăn to thế này. Con trăn này bình thường chỉ ăn chim thú trong rừng mà đã to thế này, bây giờ tượng thần bị đổ, nó phát hiện ra có mùi người, liền lập tức trườn xuống, muốn nuốt chửng lấy Lạc Bắc.
Con trăn này trườn rất nhanh, Lạc Bắc còn chưa kịp lấy Tam Thiên Phù Đồ ra thì đã bị nó cuốn chặt lấy. Nhưng Lạc Bắc không hề rối trí, vì trong lúc bị nó cuộn lấy, Lạc Bắc phát hiện ra con trăn khổng lồ này tuyệt không phải là loài dị chủng như Tiểu Ô Cầu, đừng nói là luyện thành nội đan, mà đến thần trí cũng chưa được mở.
“ Đúng lúc ta đang đói, ngươi muốn ăn ta, thì ta ăn ngươi!”
Trong lòng cười thầm, Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, cơ bắp toàn thân và hai cánh tay lập tức căng ra, chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc, xương cốt toàn thân của con trăn đã bị Lạc Bắc đè gãy hết khiến cho nó rơi xuống nền đất như một vũng bùn.
Lúc này Lạc Bắc đang vô cùng đói khát, lại nghĩ đến chuyện gã hán tử kia vì quá yếu lòng nên mới bị Lưu Đạo Đan ám hại, vì vậy hắn càng trở nên cứng rắn. Kiếm quang lóe lên, hắn thẳng tay chém đứt đầu con trăn khổng lồ.
Ở cùng với Hắc Phong lão tổ, Lạc Bắc đã trải qua rất nhiều ngày tháng phải ăn sống nuốt tươi, bây giờ hắn cũng chẳng thèm nhóm lửa nữa, mà uống máu tươi, ăn thịt sống luôn.
No bụng rồi, mùi máu tanh bốc lên làm tâm trạng bực bội của Lạc Bắc từ từ bình tĩnh lại.
“ Sư phụ nói quả không sai, quy tắc vận hành của thiên đạo chính là mạnh được yếu thua.”
Lạc Bắc nhìn xác con mãng xà, trong lòng đã lĩnh ngộ thêm được một phần câu nói này.
Sức mạnh, lần đầu tiên trong đời Lạc Bạc thấm thía được sức mạnh quan trọng đến nhường nào.
Nếu mình chỉ là một người bình thường, lúc này có lẽ đã bị con trăn kia ăn thịt. Nếu như mình đủ mạnh, thì khi gặp đám người Lưu Đạo Đan, có lẽ đã không chỉ khoanh tay đứng nhìn.
“ Đến bây giờ bọn người phái Bắc Mang và Câu Trần thiên đạo vẫn chưa lần tới, có lẽ bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra được ở đây đã xảy ra đấu pháp. Căn gác này không tồi, chi bằng ở đây luyện hóa phần chân nguyên của Hắc Phong lão tổ rồi tính sau.”
Lạc Bắc ngẩng đầu nhìn căn gác mái, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trước tiên, hắn mang xác con trăn vào rừng, đào một cái hố chôn nó, rồi sau đó đặt pho tượng về vị trí ban đầu. Lạc Bắc tung người đạp lên pho tượng, nhẹ nhàng đáp xuống căn gác mái.
Danh Sách Chương: