Nhóm dịch: Hany
Cho dù Ám Tinh đạo quân bị Hoàng Vô Thần giết chết chỉ trong một đòn. Nhưng Huống Vô Tâm, Xuân công tử và Bắc hầu Bạch Lão chống lại Trần Thanh Đế, Trần Lê Phù và Vương Diễm Dương hoàn toàn chiếm được thượng phong.
Huống Vô Tâm, Xuân công tử và Bắc hầu Bạch Liêu đều có thể chạy thoát được.
Vào lúc này, từ khoảng cách tới vòng đảo thứ năm thì với tốc độ của Huống Vô Tâm, bên phía Hoàng Vô Thần không một ai có được pháp bảo và pháp bảo tấn công được y.
Nhưng đúng lúc này, phía sau Huống Vô Tâm đột nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng to bằng thùng nước.
Cái lỗ thủng vừa mới xuất hiện, từ trong đó liền có một tia sáng bay ra.
Trong nháy mắt từ bên trong có một tia sáng lao ra. Tuy nhiên cái lỗ thủng đó vẫn lấp lánh ánh sáng mà chính chủ không hề xuất hiện. Có điều, hơi thở tản ra từ tia sáng cũng mang tới cho người ta cái cảm giác giống như Cửu Thiên tinh thần pháo của Bắc hầu bạch lão.
Một cột sáng to bằng cánh tay từ bên trong đó lao ra.
Đây là một cột sáng có tính chất hủy diệt.
Từ bên trong cái lỗ thủng đó vọng ra những tiếng động ầm ầm như không gian bị sụp đổ.
Cột sáng đó dường như là ánh sáng của một mũi tên.
Cái lỗ thủng phía sau ánh sáng của mũi tên dài tới mấy vạn trượng, cơ bản không nhìn thấy điểm cuối. Mà con đường đó hoàn toàn do không gian bị sụp xuống tạo ra.
Cái mũi tên này cơ bản không bị U Minh huyết hải làm cho yếu đi. Bởi vì cơ bản mũi tên xuyên qua không gian xuất hiện trước mặt Huống Vô Tâm.
Không ngờ, mũi tên đó có thể làm cho không gian vỡ vụn mà hình thành con đường. Như vậy đủ thấy không thể ngăn cản được uy lực của nó.
Trước khi cái lỗ thủng đó xuất hiện, Huống Vô Tâm cũng cảm ứng được giữa trời đất xuất hiện một thứ hơi thở trí mạng, ngay cả bản thân y cũng không thể ngăn cản nổi. Sắc mặt của y lập tức trắng bệch, đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng. Phía dưới chân của Huống Vô Tâm đột nhiên xuất hiện một vết rạn trong suốt mà lao về phía trước.
Tất cả mọi người nghe được tiếng động của không gian sụp đổ và đồng thời cũng cảm nhận được hơi thở hủy diệt xuất hiện.
Nhưng đúng lúc này, Hoàng Vô Thần chợt cử động.
Lúc trước mặc dù y luôn nhắm mắt nhưng dường như vẫn có thể nhìn thấy được cảnh vật. Mà vào lúc này, mặc dù vẫn nhắm mắt như vậy tuy nhiên Hoàng Vô Thần vẫn có thể phát hiện sự hình thành của cái lỗ. Ngay sau khi thấy cái lỗ đó, y bình thản bước về phía trước một bước.
Một bước đó giống hệt như nắm chuyển động của sinh tử và trời đất xoay vần. Chỉ một bước, y đã vượt qua cả trăm trượng mà hướng đi của Hoàng Vô Thần chính là hướng Huống Vô Tâm bỏ chạy.
....
Tốc độ của Huống Vô Tâm có tốc độ gần như xuyên qua hư không tuy nhiên mọi người có thể thấy được trong tiếng động của không gian sập xuống, mũi tên bắn thẳng vào người y.
Dưới một đòn của pháp bảo có thể phá tan được không gian, cho dù là Huống Vô Tâm có tu vi như vậy cũng không thể tránh khỏi.
Nhưng vào cái thời điểm sinh tử này cũng không một ai có thể trở thành địch thủ nên khiến cho Hoàng Vô Thần trở thành niềm lạc thú của Huống Vô Tâm, để y bộc phát toàn bộ tiềm lực. Trong nháy mắt khi tiễn quang giáng lên người y, trước mặt y lập tức xuất hiện một cái ngân hà đang xoay tròn.
Oành!
Ngân hà như có cả hàng nghìn hàng vạn vì sao vậy mà cũng không ngăn cản nổi tiễn quang, lập tức vỡ vụn. Tuy nhiên Huống Vô Tâm dốc hết sức thi triển nên lực xoáy của ngân hà cũng khiến cho tiễn quang hơi đi lệch hướng, lao lên đỉnh đầu của y.
Giống như có thần tích, tiễn quang xuyên ngang bầu trời vọt lên cao kéo dài cả mấy ngàn trượng. Cả một dải sáng dài in sâu vào trong mắt của tất cả những người tu đạo có mặt ở đây.
Đạo tiễn quang xoẹt qua cách đầu Huống Vô Tâm chừng một trượng tuy nhiên thân thể của y vẫn bị chấn động như bị một cây chùy to đánh trúng.
Từ mũi của Huống Vô Tâm chảy ra một dòng máu.
Mặc dù không đánh trúng nhưng chỉ với lực xung kích của mũi tên cũng làm cho Huống Vô Tâm trọng thương.
Hơi thở của y gần như biến mất, chân nguyên trong cơ thể cũng trào lên như những con sóng lúc biển động. Ánh mắt của Huống Vô Tâm trở nên lạnh như băng. Tuy nhiên cho dù bất cứ ai cũng đều không phát hiện ra được đạo tiễn quang đó được bắn ra từ đâu.
Có thể nói nó từ trong không gian xuất hiện.
- Toái Hư thần cung.
Khi đối diện với đạo tiễn quang đó, Huống Vô Tâm cũng lập tức đoán ra rằng thần cung Toái Hư đã xuất hiện. Vào thời điểm này, ngoại trừ Hoàng Vô Thần ra có lẽ cũng không một ai hiểu rõ hơn Huống Vô Tâm rằng mình đang đối diện với sự công kích của cái pháp bảo nào.
Thần cung Toái Hư! Trên đời này có thể tấn công đối phương xuyên qua không gian cũng chỉ có một cái. Tuy nhiên vốn cái pháp bảo đó được phong ấn trong Thiên Tuyệt Trần trận.
Cái trận pháp Thiên Tuyệt thần trận lợi hại như thế nào thì Huống Vô Tâm không biết. Nhưng y biết được rằng cho dù những vị tiền bối của Côn Luân có tu vi cao tới đây sau khi đi vào cũng đều bị lạc ở trong đó. Ngay cả trong trận chiến với U Minh huyết ma cách đây bốn trăm năm trước cũng không ai sử dụng cái pháp ảo này. Bởi vì không ai có thể lấy được nó ra khỏi Thiên Tuyệt thần trận.
Bốn trăm năm trước, mặc dù Côn Luân chưa phải là phái đứng đầu thiên hạ nhưng cũng là một thời kỳ rực rỡ. Các môn phái lúc đó đều trong thời điểm mạnh nhất, kế thừa rất nhiều pháp thuật lợi hại. Lý Phù Đồ, Trác Vô Tướng... Bất cứ người nào cũng là kỳ tài của Côn Luân, đều là những nhân vật hiếm có trong giới tu đạo. Nhưng cho dù nhiều người có tu vi cao như vậy cũng không một ai lấy được nó ra khỏi Thiên Tuyệt thần trận.
Cho dù Huống Vô Tâm ngông cuồng như hiện giờ y cũng tự nhận mình chưa thể vượt qua được những người kia.
Huống Vô Tâm cũng e ngại cái pháp bảo đó tuy nhiên do nó chưa xuất hiện cho nên y cũng không để ý tới. Nhưng hiện tại cái pháp bảo này lại xuất hiện, hơn nữa còn có người sử dụng nó.
Đại Tự Tại cung... Toái Hư thần cung... Cái thần cung Toái Hư này là lực lượng mà Hoàng Vô Thần che giấu hay sao? Trong tay gã còn có thứ gì nữa?
Vào lúc này, Huống Vô Tâm không ngờ xuất hiện cái cảm giác bi ai. Y phát hiện ra mãi cho tới khi mình bỏ chạy vẫn còn đánh giá thấp thực lực của Hoàng Vô Thần. Ít nhất là lực lượng mà gã có trong tay.
..........
Ngay khi dải ngân hà của Huống Vô Tâm bị đánh nát, phần lớn người tu đạo mới hiểu ra rằng cột sáng kia là do một thứ pháp bảo cực mạnh đang tấn công Huống Vô Tâm.
- Không giết chết?
Nhưng vào lúc này, thiếu nữ mặc áo lông trắng ở vòng đảo thứ chín dường như cũng bình tĩnh lại sau lần sử dụng đầu tiên. Vào lúc điều khiển trường cung, nàng dường như có thê cảm ứng được tình cảnh của Huống Vô Tâm.
- Chẳng phải nói ngươi có lực công kích lợi hại nhất mà, sao lại vô dụng như vậy?
Sau khi bình tĩnh lại, thiếu nữ tinh nghịch chợt vỗ lên cây trường cung một cái. Sau khi trút cơn giận xong thiếu nữ lại cẩn thận điều động những viên bảo thạch trên cây trường cung.
Chỉ trong một chút đó, nàng lập tức điểu chỉnh xong những viên bảo thạch khiến cho cây Trường cung lại lập tức tản ra ánh sáng chói mắt. Đồng thời lốc xoáy cũng xuất hiện bên người nàng.
Lần này nàng cũng không sợ hãi nữa mà cố hết sức từng chút một kéo dài của dây cung.
........
Oành!
Không hề có một chút dấu hiệu xuất hiện, mũi tên dường như xuyên qua không gian phóng ra ngoài. Mọi người lập tức có thể thấy được trước mặt Huống Vô Tâm đột nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng kéo theo một tiễn quang hủy diệt.
Phần lớn người tu đạo không biết được đó là cái pháp bảo nào. Bọn họ chỉ thấy khi mũi tên xuất hiện, trên trán Huống Vô Tâm lại phóng ra một dải ngân hà. Lần này, mũi tên chệch sang vai trái nhưng toàn bộ vai trái của Huống Vô Tâm cũng biến thành làn sương máu.
Sự sợ hãi và tức giận bao trùm toàn bộ thân thể của Huống Vô Tâm khiến cho y không cảm nhận được cơn đau ở vai trái. Y muốn lôi người sử dụng cái pháp bào này ra giết chết. Nhưng vào lúc này, y cũng không có sự lựa chọn nào nữa đành phải tiếp tục trốn. Bởi vì y không biết đối thủ đang ở đâu. Hơn nữa, nếu ở một nơi khác, có lẽ y còn dám cứng rắn ngăn chặn nhưng vào lúc này dường như bản thân đang rơi vào trong kế hoạch của Hoàng Vô Thần. Dưới sự bao phủ của U Minh huyết hải, cho dù y có dốc hết sức cũng không ngăn được sự công kích của nó.
“ Oành! “
Lại một lần nữa, cột sáng xuất hiện trước mặt của Huống Vô Tâm.
Tuy nhiên lần này sau lưng Huống Vô Tâm cũng xuất hiện bóng dáng của một cái bánh xe khổng lổ.
- Hoàng Vô Thần! Ngươi là đồ hèn hạ.
Huống Vô Tâm hét lên rồi không để ý tới tiễn quang và bóng dáng cái bánh xe, Nguyên Anh của y từ trên đầu lao ra, đồng thời một vầng sáng màu bạc cũng xuyên qua không trung lao về phía Hoàng Vô Thần.
Danh Sách Chương: