Mục lục
La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy, hắn sẽ bảo đảm sự an toàn cho Quý Linh. Có Hỏa Nha, khi đối địch Quý Linh sẽ có lực công kích rất tốt. Mà còn về pháp quyết, vào lúc này Lạc Bắc không thiếu những pháp quyết thượng Đẳng. Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu và Thất Xảo Di thiên đại pháp đều có thể truyền thụ cho Quý Linh. Nhưng Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu rất dễ gây sự chú ý, nên Lạc Bắc quyết định truyền Thất Xảo di thiên đại pháp cho y. Như vậy pháp quyết mà Quý Linh tu luyện cũng đảm bảo, còn Phi Hỏa linh chu thì Lạc Bắc cũng biết một chút. Nó có thể hấp thu hơi nóng của mặt trời để phi độn, không cần tốn nhiều chân nguyên. Tốc độ phi hành của nó so với phi kiếm tu vi Kiếm cương còn nhanh hơn nhiều. Như vậy chỉ cần Quý Linh có cái pháp bảo này, nếu nhưng không có người tu đạo tu vi Nguyên Anh kỳ thì chắc chắn không thể đuổi kịp y.

- Chủ nhân hoàn toàn khác với người tu đạo. Người thật lòng suy nghĩ cho ta.

Ý nghĩ của Lạc Bắc mặc dù đơn giản nhưng đối với Quý Linh lại hoàn toàn khác. Bình thường người tu đạo chỉ lấy lợi để lôi kéo người khác, thuần túy lợi dụng quan hệ. Nhưng hiện tại, Quý Linh có thể cảm nhận được, Lạc Bắc thật lòng đối xử với mình như người nhà. Chỉ trong tíc tắc, cảm giác kính sợ của y đối với Lạc Bắc đã chuyển thành một sự phục tùng hoàn toàn.

"Người như hắn hoàn toàn suy nghĩ cho người mình sử dụng chẳng khác nào là người thân, đệ tử của mình. Chẳng trách mà lại có nhiều người tập trung bên cạnh hắn đến vậy." Nhìn thấy ánh mắt của Quý Linh, Đông Nhan biết y đã bị Lạc Bắc thu phục hoàn toàn. Hơn nữa, thứ thu phục này không phải là ép buộc, dùng lợi để dụ mà y đã hoàn toàn coi Lạc Bắc là chủ, không bao giờ có ý phản lại.

- Đông Nhan! Ngươi thấy cái Phi hỏa linh chu này ít nhất phải bao nhiêu mới có thể mủa được? - Lúc này, Thái Thúc cũng quay sang hỏi Đông Nhan.

Nhìn Thái Thúc vui vẻ như vậy, Lạc Bắc cảm ấy hết sức ấm áp.

Từ khi ra khỏi Thục Sơn, bị Hàng Thanh Phong ép làm cho cứu hai đứa trẻ núi Quý Du, tới khi trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ, Thái Thúc vẫn chưa có một ngày vui vẻ như thế.

Lạc Bắc hy vọng có một ngày trong tương lai, những người bên cạnh mình cũng có thể vui vẻ giống như Thái Thúc bây giờ.

- Cái pháp bảo này đối với người tu đạo có tu vi như chúng ta vẫn dùng được. Nên ta thấy ít nhất nó cũng phải giá mười hai vạn trở lên. - Đông Nhan hơi trầm ngâm rồi gật đầu nói với Thái Thúc.

- Được! - Thái Thúc gật đầu.

Sau khi có ngươi ra giá bảy vạn lượng vàng, Thái Thúc gật đầu với Đông Nhan xong liền nói luôn:

- Mười hai vạn lượng vàng.

Mười hai vạn lượng vàng?

Cả đại sảnh lập tức im phăng phắc, gần như tất cả đều nhìn về phía đám người Thái Thúc. Ngay cả trong mắt của Vũ Mạc Thạch cũng có một tia sáng lóe lên.

Không phải cái giá mười hai vạn lượng làm cho họ sợ mà là cách Thái Thúc ra giá quả thực quá độc ác. Nó có một thứ khí thế như sẵn sàng đè bẹp ngời khác.

- Mười ba vạn.

Sau chút yên lặng, lập tức có người hô lên.

- Mười bốn vạn. - Người nọ vừa mới dứt lời, âm thanh của Thái Thúc lập tức vang lên.

Toàn bộ đại sảnh lập tức yên lặng rõ ràng là bị Thái Thúc lán ất. Nhưng Đông Nhan đứng bên lập tức cười và nói nhỏ với nàng:

- Muội muội ngốc. Ngươi ra giá như vậy có thể lấn át được nhiều người tu đạo nhưng nếu Trân Bảo các cho người cố tình nâng giá thì không ổn đâu.

Quả nhiên Đông Nhan vừa mới dứt lời lập tức có người hô:

- Mười bốn vạn năm ngàn lượng.

- Đúng vậy. - Thái Thúc thầm nghĩ. Rồi làm như đang suy nghĩ. Một lúc sau, nàng mới lên tiếng:

- Mười bốn vạn sáu nghìn lượng.

Để cho mọi người suy nghĩ giá trị của Phi Hỏa linh chu, không có đường quay lại. Nếu người ta ra giá nhiều hơn, nàng có thể buông tay.

Cái giá đó được đưa ra, hiện trường không một ai trả giá cao hơn Thái Thúc. Vì vậy mà cái Phi hỏa linh chu cũng được Thái Thúc cho vào túi.

- Vật giao Dịch thứ ba là một ít dược liệu và mười viên Linh Tuyền ngọc thạch. Bởi vì giá trị của những vật này không phải cao lắm cho nên đưa ra giao dịch cùng với Linh Tuyền ngọc thạch... Dược liệu được chia ra thành, Thiên niên ngân tuyến thảo, Ôn nguyên ngọc tủy, Lư ly thảo, trữ thần hoa, Ngọc Lộ quả, Hàn Ly thảo. Giá khởi điểm năm vạn lượng vàng.

- Chính chủ tới rồi.

Trên đài, Vũ Mạc Thạch vừa mới nói tên những thứ dược liệu đó, đám người Lạc Bắc cũng giật mình.

- Không thể ngờ được còn có cả Linh tuyền ngọc thạch.

- Những thứ dược liệu này được đặt một chỗ với linh tuyền ngọc thạch. Trân bảo các thật sự biết làm giàu.

Cùng lúc đó, Đông Nhan cũng xuất hiện suy nghĩ như vậy.

Linh Tuyền Ngọc Thạch là một loại đá kỳ lạ có thể hấp thu linh khí của trời đất. Sau khi rót chân nguyên vào có thể từ từ hòa tan phần lớn dược thảo trong bùn đất nâng cao dược lực. Chẳng hạn như nếu chôn một viên Linh tuyền ngọc thạch bên dưới một gốc cây nhân sâm trăm năm thì sau mười ngày, nó sẽ hòa tan và dược lực của cây nhân sâm kia tương đương với một cây hai trăm năm.

Đối với một người nuôi trồng một vài thứ linh dược quý hiếm như Đông Nhan thì Linh tuyền ngọc thạch rất hữu dụng.

Nhưng Trân Bảo các lại đặt Linh tuyền ngọc thạch cùng với nhiều thứ dược liệu. Hai ba loại trong số đó cũng không phải là hiếm. Nếu để bán bình thường chưa chắc đã bán được. Nhưng đặt chúng cùng một chỗ với nhau, không mua cũng phải mua.

- Lần này chờ xem người khác ra giá.

Bởi vì đối với Đông Nhan mà nói thì không chỉ Thiên niên ngân tuyến thảo, Ôn Tuyền ngọc tủy mà Linh tuyền ngọc thạch nàng cũng nhất định phải có. Cho nên, đám người Đông Nhan, Lạc Bắc vẫn lặng im nhìn người khác trả giá.

- Năm vạn... Sáu vạn...

Trong đại sảnh, số người hứng thú với chúng cũng rất nhiều. Chỉ nghe thấy tiếng trả giá vang lên liên tục. Khi tiếng hô bớt đi thì đã có người trả giá tới chín vạn lượng vàng.

- Chín vạn một ngàn lượng. - Thấy không ai trả giá, Đông Nhan mới lên tiếng.

- Chín vạn bốn ngàn.

- Chín vạn năm ngàn.

......

Cùng hô giá với đám người Lạc Bắc chính là ba người tu đạo ngồi phía trước bên phải họ. Người hô giá là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt anh tuấn nhưng kiêu căng. Y mặc một bộ pháp bảo có cấp độ không thấp. Bên cạnh y là một thiếu nữ áo hồng, dung nhan xinh xắn. Trên lưng có đeo một thanh phi kiếm màu xanh. Bên phải là một người đàn ông trung niên mặc áo màu đen.

Mà Đông Nhan cũng chỉ trả cao hơn đối phương chừng một ngàn. Tiếp tục trả giá cho tới mười hai vạn năm ngàn lượng vàng, ba người tu đạo kia mới thôi. Nhưng người thanh niên mặc áo bào bạc cũng quay đầu nhìn xuyên qua khe hở mà trợn mắt với đám người Lạc Bắc.

- Còn định uy hiếp chúng ta?

Nhìn thấy ánh mắt của người thanh niên áo bạc, gương mặt của Thái Thúc trở nên lạnh lùng, lườm người thanh niên đó một cái.

Người thanh niên đó nở nụ cười lạnh rồi quay mặt đi.

- Đám người kia từ đâu tới đây?

- Bọn chúng có tài lực thế nào? Chẳng lẽ muốn mua hết tất cả sao?

Liên tục mau được ba vật giao dịch khiến cho toàn bộ người tu đạo đều bắt đầu âm thầm để ý đám người Lạc Bắc.

........

- Vật giao dịch thứ tư là một thanh phi kiếm tên là Huyễn Nguyệt. Giá khởi điểm ba vạn vàng.

- Vật giao dịch thứ năm là một cây Huyết kích nguyên châm. Giá khởi điểm hai vạn vàng.

- Vật giao dịch thứ sáu là một cái Lôi hỏa thần tháp. Giá khởi điểm bảy vạn vàng.

....

- Lôi Hỏa thần tháp?

Từ sau khi có được Thiên niên ngân tuyến thảo và Ôn Nguyên ngọc tủy, Lạc Bắc hoàn toàn bình tĩnh. Hai vật thứ tư và thứ năm, hắn không thèm để ý.

Huyễn nguyệt phi kiếm nó thể tạo ra rất nhiều ảo ảnh phi kiếm. Thứ phi kiếm này đối với người xuất thân từ Thục Sơn là thứ hết sức bình thường. Hiện tại thanh Tân Thiên trạm lô của Thái Thúc còn mạnh hơn nó không biết bao nhiêu lần. Mà Huyết kích nguyên châm thì khi đối địch có thể sử dụng để tăng thêm lực lượng chân nguyên. Nhưng như vậy sẽ hao tổn rất nhiều khí huyết. Mặc dù có thể tăng cường uy lực khi chiến đấu nhưng sau đó rất dễ ảnh hưởng tới tu vi. So với cái pháp bảo của Độc Long tôn giả thì nó kém quá xa.

Nhưng khi nghe thấy vật giao dịch thứ sáu là Lôi hỏa thần tháp, Lạc Bắc giật mình, trong lòng quyết phải có được nó.

Lôi hỏa thần tháp là một cái pháp bảo cố định của Bà La môn từ vài ngàn năm trước. Nó có hình cây đèn cao tới hai mươi trượng. Bình thường nó có thể dựa vào trận pháp để hấp thu lôi cương, thái dương chân hỏa. Tới khi đối địch có thể phóng ra những cột lửa cùng với tia chớp có uy lực không tầm thường.

Theo những gì mà Lạc Bắc đọc được trong điển tịch thì cũng có sự hiểu biết với Lôi hỏa thần tháp. Hai thứ lôi cương và thái dương chân hỏa mà nó ngưng tụ so còn hơn cả Diệt tuyệt lôi vân. Có thể nói uy lực của Lôi hỏa thần tháp tương đương với một cái pháp bảo cấp tiên.

Thứ pháp bảo này có một thứ yếu điểm đó là không thể thu nhỏ, không thể di động. Chỉ có thể sủ dụng đối với thành trì và pháo đài. Cho nên đối với Tán tu không có nhiều tác dụng. Nhưng bây giờ, đối với Lạc Bắc thì lại khác.

Lạc Bắc đã quyết định tạm thời đặt căn cứ tại Thương Lãng cung, thành lập một cái cơ sở giống như núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa. Nhưng Thương Lãng cung cũng không có pháp bảo hay trận pháp lợi hại bảo vệ. Vì vậy mà khi tiến vào trong Nam Thiên môn, Lạc Bắc cũng mang theo ý định tìm kiếm một cái trận pháp bảo vệ trong đầu. Hiện tại Lôi hỏa thần tháp không phải là trận pháp lợi hại nhưng cũng là một thứ pháp bảo phòng ngự hiếm có.

Chỉ cần dựng lên một số lượng Lôi hỏa thần tháp tại khu vực biển lân cận thì uy lực của nó không hề nhỏ. Nếu có người tới tấn công, Lôi hỏa thần tháp sẽ phát huy lực sát thương cực mạnh.

- Tán vạn lượng vàng.

- Chín vạn lượng vàng.

- Mười vạn lượng vàng.

........

Gần như toàn bộ người tu đạo ở đây đều là Tán Tu nên việc hô giá cho Lôi hỏa thần tháp cũng không nhiều người tham gia lắm. Nhìn thấy ở giá mười vạn lượng vàng nhất thời không có ai ra giá, Lạc Bắc đang định lên tiếng thì chợt nghe có âm thanh lạnh lùng cất lên:

- Mười một vạn lượng vàng.

- Là tên đó?

Thái Thúc nhìn thấy người vừa hô giá mười một vạn lượng chính là người thanh niên mới quay lại uy hiếp.

Người thanh niên đó vừa mới dứt lời, hiện trường lập tức yên lặng. Nét mặt của người thanh niên trẻ tuổi cũng có chút vênh váo. Thấy phương pháp luyện chế Lôi hỏa thần tháp sắp rơi vào tay người thanh niên đó, Lạc Bắc thản nhiên nói:

- Mười một vàn năm ngàn lượng.

"Người này chắc chắn có lai lịch lớn." Hiện tại tướng mạo của đám người Lạc Bắc đã hoàn toàn thay đổi. Tuy nhiên không ai ở đây lại có thể liên hệ họ với Lạc Bắc. Nhưng tất cả những người tu đạo có mặt đều rõ có thể liên tục ra giá như vậy thì chắc chắn không phải là người tu đạo bình thường. Ít nhất phải là một tán tu có tu vi cực cao hoặc là nhân vật của một phái lớn. Cho nên hiện tại phần lớn người tu đạo đều có hứng thú với Lôi hỏa thần tháp những cũng không dám lên tiếng, sợ rước lấy rắc rối.

Gương mặt đầy đắc ý của người thanh niên áo bạc chợt cứng đờ. Y đột nhiên quay người lại nhìn Lạc Bắc lạnh lùng:

- Mười hai vạn lượng.

Lạc Bắc vẫn thản nhiên lên tiếng:

- Mười hai vạn năm nghìn lượng.

- Mười ba vạn.

- Mười ba vạn năm nghìn.

- Mười bốn vạn.

- Mười bốn vạn năm nghìn.

Lạc Bắc vừa mới dứt lời, người thanh niên áo bạc lập tức không kiềm chế được, ánh mắt đầy sát khí quay sang nói với Lạc Bắc:

- Ngươi cố tình muốn đối đầu với chúng ta?

- Nếu ngươi nghĩ vậy cũng được. - Lạc Bắc liếc mắt nhìn người thanh niên rồi lên tiếng.

Thái Thúc cười lạnh:

- Cho dù cố tình đối đầu với các ngươi thì sao?

- Không biết trời cao đất dày. - Người thanh niên trẻ tuổi cười lạnh rồi quay đầu lại lên tiếng:

- Hai mươi vạn.

Lạc Bắc cũng chẳng hề chớp mắt, nói luôn:

- Hai mươi vạn lẻ một.

Trong toàn bộ đại sảnh, ánh mắt của những người tu đạo đều trở nên đầy hứng thú. Rõ ràng là hai bên đã hoàn toàn đối đầu với nhau. Cho dù người thanh niên áo bạc kia ra giá thế nào thì Lạc Bắc cũng sẽ ra giá nhiều hơn y một lượng vàng.

- Được rồi. - Người thanh niên trẻ tuổi cụp mắt xuống:

- Ba mươi vạn.

Cái giá ba mươi vạn vừa mới dứt lời, rất nhiều người tu đạo có mặt đều hít một hơi thật sâu. Dù sao thì con số đó cũng là một con số khủng bố. Một môn phái nhỏ có thể điều động tài lực cũng là chuyện thường. Nhưng Lạc Bắc vẫn thản nhiên lên tiếng:

- Ba mươi vạn lẻ một lượng.

- Vũ nhị đương gia. - Người thanh niên trẻ tuổi nhìn Vũ Mạc Thạch nói:

- Theo quy định của Trân Bảo các các ngươi thì chỉ cần ra giá mười lăm vạn, vì đề phòng cố tình nâng giá, chỉ cần một bên yêu cầu, tất cả người ra giá đều phải lấy tài lực hay vật tương đương đã chuẩn bị mua đồ ra không?

Vũ Mạc Thạch đứng trên đài gật đầu:

- Đúng vậy! Việc đấu giá của Trân Bảo các chúng ta luôn có quy định như thế.

- Nếu vậy hiện tại giá đã được đưa ra hơn ba mươi vạn lượng. - Người thanh niên trẻ tuổi lên tiếng:

- Ta có thể yêu cầu hai bên chứng minh mình có thể mua được thứ này không chứ?

- Tất nhiên là được. - Có điều theo quy định của Trân Bảo các thì bên yêu cầu phải chứng minh mình có đủ khả năng trước. Ngươi đã ra giá ba mươi vạn, vậy tự mình chứng minh trước đi. - Vũ Mạc Thạch vẫn giữ sắt mặt lạnh lùng nhìn người thanh niên:

- Ngươi mang theo ngân phiếu trị giá ba mươi vạn lượng vàng hay là có thứ gì khác?

Người thanh niên trẻ tuổi cười lạnh:

- Người tu đạo chúng ta đâu phải là ngân hàng mà mang theo nhiều ngân phiếu như vậy?

- Đi mời đại đương gia tới đây. - Vũ Mạc Thạch quay sang nói với một tên đệ tử đứng bên cạnh. Tên đệ tử đó vội vàng chạy ra ngoài. Một lát sau, có hai tên đệ tử bưng một cái khay vàng ra. Theo sau là một lão già mặc áo choàng đỏ mặt đầy nếp nhăn.

- Hóa ra Đại đương gia của Trân Bảo các lại là một người như vậy. Không biết có tu vi thế nào?

- Người thanh niên kia có lẽ cũng không phải tầm thường. Hôm nay có trò vui xem rồi.

Nhìn thấy cảnh đó, hơn nửa số người tu đạo tham gia bán đấu giá đều nghĩ như vậy.

Nên nhớ rằng mặc dù Trân Bảo các có quy định như vậy nhưng bình thường người tu đạo cũng không đưa ra yêu cầu như thế. Bởi vì cho dù ai giao dịch thành công thì cả hai bên đều hết sức lộ liễu, dễ khiến cho người ta để ý. Tự mình rước lấy phiền phức. Nhưng nếu bên kia yêu cầu, bên khác không làm theo thì theo quy định chính là tự động buông tha. Mà hiện tại người thanh niên áo bạc l như vậy chứng tỏ liều mạng phải mua được phương pháp luyện chế Lôi hỏa thần tháp, đồng thời cũng muốn lôi nhiều thứ trên người Lạc Bắc ra ánh sáng.

- Tại hạ là Nhan Thọ sơn, là đại dương gia của Trân Bảo các.

Một tên đệ tử cẩm y tới trước mặt của người thanh niên áo bạc. Y cũng không nhiều lời, chỉ ra dấu làm một chữ mời.

Nam tử áo bạc đứng dậy vươn tay lập tức xuất hiện một cái gói to bằng to vàng đặt lên trên cái khay. Sau khi đặt cái bọc lên trên khay, nam tử trẻ tuổi cũng đặt một cái vòng tròn chói mắt lên đó.

Trong cái túi đó có những viên ngọc thạch tản ra ánh sáng màu hồng to bằng bàn tay. Tất cả có hơn hai mươi mấy viện. Mà cái vòng tròn vàng chói mắt kia nhìn giống như một cái vòng đeo tay.

- Dương Nguyên Hỏa Ngọc! Tu Di kim hoàn.

Nhan Thọ Sơn cầm hai vật đó quan sát một lúc rồi nói:

- Số hỏa ngọc trong cái túi này, Trân Bảo các ta đấu giá khởi điểm cũng phải mười lăm vạn lượng. Còn cái Tu Di kim hoàn là một thứ linh khí thượng phẩm, có giá mười lăm vạn trở lên.

- Không ngờ là Dương Nguyên hỏa ngọc và Tu Di kim hoàn.

Mặc dù âm thanh của Nhan Thọ Sơn hết sức bình thản nhưng cũng đủ khiến cho ánh mắt của hơn một nửa người tu đạo trở nên tham lam.

Dương Nguyên Hỏa ngọc là một thứ vật liệu luyện khí thượng giai. Một thanh phi kiếm hạ cấp chỉ cần được khảm thêm một viên Dương Nguyên hỏa ngọc nó sẽ có chân hỏa, lập tức tăng thêm một cấp trở thành pháp khí thượng giai. Mà hai mươi mấy viên Dương Nguyên hỏa ngọc như vậy đủ để cho một người tu đạo luyện khí có trình độ tốt luyện ra được một cái pháp bảo linh cấp.

Còn Tu Di Kim hoàn, bản thân nó chính là một cái pháp bảo nổi danh của Ngũ Đài sơn trước đây. Nó có thể biến thành một cái vòng càng nặng tới mười vạn cân. Nhan Thọ Sơn nói giá khởi điểm mười lăm vạn không thành vấn đề. Nhưng nếu đấu giá thì cái pháp bảo này có lẽ phải tới ba, bốn mươi vạn lượng vàng.

Nhan Thọ Sơn đi về phía Lạc Bắc. Vị Đại đương gia của Trân bảo các nhìn tướng mạo không sâu sắc nhưng dường như có rất nhiều kiến thức.

Người thanh niên áo bạc nhìn về phía đám người Lạc Bắc với ánh mắt lạnh như băng. Mà tất cả những người tu đạo khác đều quay đầu sang nhìn, xem hắn sẽ lấy ra thứ gì.

Lạc Bắc quay đầu nhìn Đông Nhan nhưng nàng chỉ cười cười:

- Các ngươi đừng có nhìn ta. Ta không phải là cái thùng ngân phiếu. Hiện tại, ngân phiếu của ta cũng chỉ còn có chừng hai, ba vạn lượng. Không đủ cho người ta xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK