Ở trong Tử kim hư không, ngọn núi mọc rất nhiều thứ cây gỗ kỳ lạ màu đỏ lơ lửng trong không trung.
Bất ngờ, từ xa xuất hiện một vầng sáng màu đen bay thẳng tới trước ngọn núi đỏ như lửa đó.
Bẩy vầng sáng đỏ như máu đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên rơi xuống trên ngọn núi. Trong nháy mắt, bề mặt của ngọn núi như đóng một lớp băng tuyết đỏ như máu tạo thành một đóa hoa Mạn Đà La.
- Lạc Bắc! Chẳng trách mà ngươi lại muốn phong ấn một ngọn núi.
Trong Yêu vương liên thai đang tản ra ánh sáng màu đen trước ngọn núi, Thái Thúc quay sang nói với Lạc Bắc.
- Những cây gỗ đỏ trên ngọn núi này bản thân không giống như pháp bảo dễ bị người ta phá hủy. Với một số lượng những cây này thật nhiều mà phát động thì uy lực của nó không khác gì một cái kiếm trận lợi hại. Đặt nó ở trong giới Niết Bàn vô cùng hữu dụng.
Lạc Bắc gật đầu. Rồi ngọn núi màu đỏ đang bị đóng băng tuyết chợt hóa thành một điểm sáng rồi chui vào trong mi tâm của hắn.
- Công pháp của U Minh huyết ma thực sự quá kh bố, không ngờ nó có thể phong ấn một thứ lớn như vậy. Lạc Bắc! Sau này ngươi ở trong Tử Kim hư không tìm được thứ gì đều có thể sử dụng cái pháp thuật này để mang về. - Đông Nhan nhìn Lạc Bắc rồi nói:
- Chỉ tiếc là tốc độ của bẩy vầng sáng này không nhanh lắm, nếu không cho dù gặp được đối thủ lợi hại cũng bị ngươi phong ấn chặt.
- Vạn pháp trên thế gian đều có sự cố định hạn chế. Nếu như ngươi nói, tốc độ của bẩy vầng sáng này nhanh hơn, phạm vi bao phủ rộng không chừng khiến cho nguyên khí trong trời đất dao động mạnh sẽ dẫn tới sự phản lại không tưởng được. - Lạc Bắc nhìn Đông Nhan rồi nói tiếp:
- Thật ra tất cả công pháp trên thế gian cũng giống như ngươi luyện chế đan dược từ các phương thuốc. Ngươi cần phải pha trộn nguyên liệu một cách cân đối nếu không cho dù có được nguyên liệu tốt nhất cũng không có được đan dược cấp cao.
- Mà pháp thuật cũng giống như đan dược đều có sự phối hợp nhất định. Chẳng hạn như một viên Hồi khí đan phải dùng Tử Tuyến thảo, Tiểu Linh diệp và một vài loại linh dược mới có thể luyện chế được, nếu không cho dù có trộn Vạn niên chu quả vào đó cũng không nâng cao được dược tính mà sẽ biến nó thành đan dược hỏng. Tuy nhiên nếu có Tử Tuyến thảo và Tiểu Linh diệp với thời gian càng dài, dược lực càng tinh khiết thì phẩm chết của Hồi KHí đan sẽ càng cao. Các loại pháp thuật từ công pháp trong thiên hạ cũng vậy... Có pháp thuật gi như Hồi KHí đan, có pháp thuật giống như Thiên Đạo đại đan. Tuy nhiên Hồi Khí đan là Hồi Khí đan, không thể cho những thứ linh tinh vào mà có thể biến nó thành Thiên đạo đại đan. Tu vi chân nguyên tương đương với luyện chế đan dược. Tu vi chân nguyên càng cao thì cũng giống như phẩm chất đan dược càng cao...
Lạc Bắc chỉ nói vậy nhưng Đông Nhan nghe xong lẩm bẩm lại một lúc rồi như hiểu ra mà ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt bội phục:
- Đạo lý các loại pháp thuật tương thông. Lạc Bắc! Xem ra sự hiểu biết của ngươi đã hơn hẳn ta rất nhiều. Được ngươi nói một câu làm cho tỉnh ngộ đối với ta còn hơn cả mấy năm tu luyện.
- Ta đã có là gì đâu. - Lạc Bắc lắc đầu:
- Càng cảm giác nguyên khí trong trời đất rõ ràng, càng cảm nhận được sự huyền diệu của trời đất ta càng phát hiện ra sự chênh lệch đối với các vị tiền bối tu vi cao. Nghe thông suốt cái đạo lý vạn pháp quy nhất đã có là gì đâu, khó là có thể chạm tay vào sự huyền diệu của trời đất, cảm giác được nguyên khí trong trời đất kết hợp lại sẽ có uy năng như thế nào. Có lẽ vào thời thượng ổ sau khi đột phá tới ba, bốn lần Thiên kiếp, các vị tiền bối cao nhân nhìn nguyên khí chuyên động chẳng khác nào nhìn thấy vô số linh dược, trong lòng biết rõ có thể tạo ra được cái gì. Bọn họ tiện tay sáng tạo ra pháp quyết có khả năng so với những pháp quyết mà chúng ta sử dụng hiện tại mạnh hơn nhiều. Mà chúng ta chỉ có thể dựa theo những phương pháp đã có sẵn để luyện chế ra thứ mình cần mà thôi.
- Lạc Bắc! Ngươi cũng không nên coi thường mình. Hiện tại tu vi của ngươi đã như vậy tu luyện công pháp lại đặc thù ít nhất cũng phải có tới bảy tám trăm năm tuổi thọ. Còn bằng đó tuổi thọ đột phá tới thiên kiếp thứ hai, thứ ba cũng là chuyện có thể.
Đông Nhan nhìn Lạc Bắc cười nói:
- Đến lúc đó chúng ta ở cùng với ngươi cũng nhận được rất nhiều ưu đãi. Chúng ta dựa vào sức của ngươi để đột phá tu vi cũng là chuyện hoàn toàn có thể.
- Vậy còn phải xem Hoàng Vô Thần có cho ta nhiều tuổi thọ để tới được tu vi như thế hay không. - Lạc Bắc cười cười rồi nói:
- Hiện tại ta cũng chưa nghĩ xa tới vậy. Giữ được mạng là tốt rồi.
- Cũng chính vì tâm tính của ngươi như vậy cho nên ta càng cảm thấy được ngươi sẽ có thành tựu phi thường.
Đông Nhan nghe Lạc Bắc nói vậy thì sắc mặt cũng có phần nuối tiếc:
- Chỉ tiếc là nguyên liệu luyện chế Thiên Nguyên kim đan trong tầng thứ bảy của Hoàng Thiên thần tháp đã mất hết. Nếu không với phương thuốc này ta nhất định có thể luyện ra được Thiên Nguyên kim đan.
Lúc này, sức sống trên người Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều mạnh hơn so với trước rất nhiều, tuổi thọ cũng tăng lên cao. Hóa ra sau khi Lạc Bắc thành công đạt tới tầng thứ chín của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, hắn liền cùng với Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Nhan đi tới Hoàng Thiên thần tháp. Đám người Nạp Lan Nhược Tuyết đều tự lấy được một ít cổ phù và cổ bảo và được thần quang màu tím chiếu rọi. Chỉ có điều bốn người vẫn không nhận ra được sự huyền bí của lò luyện đan màu bạc, không dám cố gắng lật đổ nó. Và với tu vi của Lạc Bắc, quả nhiên thuận lợi mở được cấm chế từ tầng thứ sáu lên tới tầng thứ bảy.
Tất cả đều bất ngờ khi thấy ở tầng thứ bảy có ghi lại rất nhiêu phương pháp luyện chế đan dược và cổ phù từ thời thượng cổ.
Những đan dược và cổ phù có ghi ở đó đều có công hiệu phi phàm, quan hệ với phương pháp luyện chế đan dược vào cổ phù, cho nên thậm chí Hoàng Thiên tông đặt còn quan trọng hơn cả công pháp, giữ chúng ở tầng thứ bảy. Trong số các loại đan dược thời thượng cổ đó có một thứ tên là Thiên Nguyên kim đan có công hiệu gần tương đương với Thiên đạo đại đan. Nếu như luyện chế được nó dùng trong tu luyện thì nhất định sẽ giúp cho người tu đạo có tốc độ tu vi tăng lên cực nhanh.
Tuy nhiên nguyên liệu để luyện ra đan dược và cổ phù phần lớn đã biến mất, cho nên mặc dù biết phương pháp luyện chế nhưng đối với đám người Lạc Bắc và Đông Nhan hoàn toàn không có tác dụng.
- Đúng vậy! Cho dù vất hai cái pháp bảo lợi hại cũng không thể sánh được với đan phương mạnh đâu. - Thái Thúc nghe ấy Đông Nha nói vậy cũng cong miệng lên:
- Không biết trong tầng thứ chín...còn có thứ gì tốt không.
- Lên thêm một tầng nữa, ít nhất ta phải vượt qua một lần thiên kiếp mới có thể vào được. - Lạc Bắc cười cười nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết rồi nói:
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Không ngờ lần này Trường Sinh châu hoàn toàn tan biến trong cơ thể ta. Ta không có cách nào trả lại nó cho ngươi được nữa.
Hóa ra lần này sau khi phá nát chân nguyên và thần thức để lên tới tầng thứ chín, Lạc Bắc cũng phát hiện Trường Sinh châu hoàn toàn tan biến trong cơ thể giống như một viên đan dược bị luyện hóa hoàn toàn.
- Yên tâm. Ta cũng không dễ giận như vậy đâu.
Dưới bầu không khí thoải mái, Nạp Lan Nhược Tuyết cũng cười cười:
- Ta sẽ không bám theo ngươi mà đòi trả cho bằng được .
- Cũng không phải sợ ta sợ ngươi keo kiệt. Vốn ta định hỏi mượn hạt châu này cho lão Triệu Nam. - Lạc Bắc nở nụ cười rồi thở dài.
- Ngươi lo lắng cho lão Triệu Nam? - Đông Nhan, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau rồi cùng hiểu suy nghĩ của Lạc Bắc. Đông Nhan lập tức nói:
- Không sao. Chỉ cần dẫn lão tới Hoàng Thiên thần tháp cũng có thể thêm được mấy chục năm tuổi thọ. Ta cũng sẽ nghĩ luyện cho lão một vài thứ đan dược tăng tuổi thọ. Nếu không có gì thì lão cũng có đủ tuổi thọ để ngưng tụ thân ngoại hóa thân.
Lạc Bắc gật đầu nhưng khi nghe Đông Nhan nhắc tới đan dược tăng tuổi thọ, trong tim hắn chợt hiện lên hình bóng Hoài Ngọc.
Lúc trước, Lạc Bắc nhìn thấy Tạo Hóa Thiêm thọ đan đã nghĩ mang nó về cho lão Triệu Nam nhưng vì có Trường Sinh châu, còn Hoài Ngọc muốn có viên đan dược này cho nên Lạc Bắc mới đưa nó cho nàng.
Nàng muốn có viên đan dược đó để làm gì?
Để cho Lạc Bắc vào lúc này phải nghĩ tới Hoài Ngọc đó là vì hắn cũng không có nghĩ sử dụng Đại Hắc thiên ma quyết để đưa những thứ kia về. Sau khi Hoài ngọc nhìn thấy hắn phong ấn hai vị pháp vương có hỏi Lạc Bắc, hắn mới giật mình nhận ra Đại Hắc thiên ma quyết của bản thân cũng có pháp thuật cùng loại với Nạp tu di vu giới tủ. Sau đó thậm chí Hoài Ngọc và Lạc Bắc đều có ý nghĩ mang cả Hoàng Thiên thần tháp về nhưng vì trận pháp và cấm chế của nó quá lợi hại, sợ dẫn động tới cấm chế mà bị nó phản kích cho nên Lạc Bắc mới bỏ qua cái suy nghĩ đó.
- Hy vọng không sao.
- Hiện tại phải tới Thần Sơn của Hoa Giáo để xem Tán Tây Nạp Thác là địch hay là bạn.
Lạc Bắc nghĩ vậy liền hơi ngẩng đầu lên. Đối với hắn mà nói thì Hoài Ngọc là địch chứ không phải là bạn cho nên hắn không hy vọng nàng xảy ra chuyện gì. Còn Tán Tây Nạp Thác là địch hay là bạn thì cũng cần phải làm rõ.
Danh Sách Chương: