Mục lục
La Phù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng y lại không nghĩ đến việc Lưu Đạo Đan lại mời Hoàng Tông Hi mang Hắc Mộc Chỉ Nam Xa đến giúp đỡ, nhưng cả y và Lưu Đạo Đan, Hoàng Tông Hi đều không thể ngờ được rằng Hắc Phong lão tổ lại đang trị thương ở đây, bày ra một pháp trận để che giấu mùi vị. Mấy người Hoàng Tông Hi đã mất dấu mùi vị của y, không tìm được y, lại càng không ngờ y đang trốn trong một sơn động sâu chưa đến mười mấy trượng.

Đồng môn như thủ túc, đồng môn tương tàn, vốn là một việc vô cùng bi thương bất hạnh. Dùng pháp thuật để biến mặt mũi sư huynh thành ra thế này, thật quá tàn nhẫn, vậy mà tên Lưu Đạo Đan tướng mạo khôi ngô nhưng lại gọi người đến truy sát sư huynh, đã thế dường như y còn dương dương tự đắc.Lạc Bắc nghe thấy y nói câu này thì trong đầu chợt có suy nghĩ đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, người này nhìn lịch lãm phong độ, nhưng tâm địa lại như loài rắn rết.

“ Nghe y nói như vậy tức là sư huynh của y đã rời khỏi nơi này, nhưng hàng năm đều về bái tế phụ mẫu. Tại sao y lại phải cấu kết với người ngoài để truy sát sư huynh ráo riết như vậy?”

Trong lòng Lạc Bắc không khỏi thắc mắc.

Đúng lúc này, Lạc Bắc lại nghe thấy Hoàng Tông Hi hỏi Lưu Đạo Đan, “ Sư huynh ngươi có tu vi không thấp, nếu để y chạy thoát, y lại một mình đến sinh sự với ta thì cũng là cái họa. Ngươi có thể khẳng định bản đồ của Thần Kiêu động phủ đang ở trong tay y không?”

“ Chuyện này tuyệt đối không thể sai được, không thì ta đã không xuống tay với y.” Lưu Đạo Đan gật đầu, “ Sư tôn ta lấy được bản đồ của Thần Kiêu động phù, nhưng không truyền lại cho ta, cũng không truyền lại cho sư muội, đương nhiên là truyền cho y rồi. Kể cả bản đồ không có trên người y, thì cũng có thể tìm được lai lịch của bản đồ từ người y.”

“ Có điều bây giờ đến pháp bảo này cũng không tìm được y.” Hoàng Tông Hi nói với giọng bực tức, “ Đúng là nước đổ lá khoai, đã thế còn gặp phải cường địch.”

“ Thì ra là thất phu vô tội, hoài bích kì tội (kẻ vô học vốn không có tội, nhưng do cất giấu bảo vật nên mới mang họa.)! Mấy người này ở đây toan tính âm mưu, nhưng lại không ngờ rằng y cũng đang ở đây nhìn họ. Con người này thoạt nhìn thì quý phái ung dung, mang phong độ của bậc tông chủ, thực ra lại là kẻ lén lén lút lút.”

Lạc Bắc nhìn thấy gã đại hán thô kệch đang khẽ run lên, có thể là do đang nhớ đến chuyện cũ, cũng có thể là do quá đỗi tức giận, nhưng y lập tức lấy lại được bình tĩnh. Lúc này Lạc Bắc chợt cảm thấy, gã đại hán mặc áo xanh, tướng mạo cực kì xấu xí này mỗi năm chỉ quay về đây một lần, không phải vì sợ sư đệ của y, mà là vì không muốn đối địch với sư đệ.

“ Y là người con có hiếu, lại niệm tình đồng môn, là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng nhân nhượng như thế này thì quá nhu nhược. Nếu đổi lại là ta, nhất định ta sẽ giết chết tên Lưu Đạo Đan kia.”

Trong đầu Lạc Bắc chợt có suy nghĩ như vậy. Đúng lúc này lại nghe thấy Lưu Đạo Đan cười nói trong sơn cốc, “ Hoàng tông chủ đừng nóng, y nhất định vẫn chỉ ở quanh khu rừng này, chỉ là giấu đi mùi vị mà thôi. Chúng ta chỉ cần dùng vài cách nhỏ, là có thể bức được y xuất hiện.”

“ Hả? Cách gì?” Hoàng Tông Hi nhìn Lưu Đạo Đan, vẻ mặt khó hiểu.

“ Ta đành nhờ sư muội ra mặt thôi.” Lưu Đạo Đan chỉ vào cô nương diễm lệ đứng bên cạnh, “ bây giờ y vẫn chưa biết rằng sư muội đã cùng hội cùng thuyền với chúng ta. Sư huynh ta tuy không nói ra, nhưng trong lòng đã yêu thầm sư muội từ lâu, chắc chắn sẽ không để cho sư muội chịu bất cứ thương tổn nào.”

“ Ý của ngươi là...” Hoàng Tông Hi và Nhàn Vân Song Hạc cùng cười híp cả mắt vào.

“ Sư muội ta lần này đã ra mặt, lại góp sức, nếu có thể dụ được y ra, cướp được bản đồ, thì những đồ vật trong Thần Kiêu cốc phủ phải chia thêm một phần đó.” Lưu Đạo Đan nhìn Hoàng Tông Hi nói.

Hoàng Tông Hi gật đầu, “ Đương nhiên phải thế.”

Lưu Đạo Đan mỉm cười, đánh mắt sang nhìn cô nương kiều diễm ở bên cạnh, rồi đột nhiên cao giọng, âm thanh phát ra cuồn cuộn, “ Sư huynh! Chúng ta là huynh đệ một nhà, đã bao năm không gặp, sao huynh vừa đến đã đi như thế? Huynh không muốn gặp ta, nhưng sư muội thì nhớ huynh lắm đó.”

“ Câm miệng! Ngươi là tên tiểu nhân vô sỉ!” Lưu Đạo Đan vừa nói xong câu này thì cô nương kiều diễm bên cạnh liền quát mắng y xối xả. Nhưng Lạc Bắc nhìn thấy rõ ràng, nét mặt ả lại vô cùng bình thản, không có chút biểu hiện gì là tức hận Lưu Đạo Đan.

“ Không ngờ sư muội của y lại vô tình vô nghĩa như vậy, nếu đổi lại là Thái Thúc, cho dù có chết cũng sẽ không bào giờ đối xử với ta như thế.”

Nhìn thấy Lưu Đạo Đan và sư muội của y, Lạc Bắc bất giác nổi giận.

“ Sư huynh! Sư muội đã rơi vào tay ta rồi. Nếu huynh còn không xuất hiện, thì đừng trách ta vô tình.” Lưu Đạo Đan bật cười ha hả. vang động cả một cánh rừng.

“ Đồ vô sỉ! Sư huynh! Huynh tuyệt đối đừng xuất hiện! Hãy báo thù cho muội!”

“ Ha ha! Sư huynh! Sư muội xinh đẹp dường này, ta nhìn thôi cũng đủ thèm muốn rồi, huynh còn không ra đây, ta lại phải cùng Hoàng tông chủ hưởng thụ trước vậy.”

“ Câm miệng, tên tiểu nhân ti bỉ, ngươi dám động vào ta, ta có thành ma cũng không tha cho ngươi.”

Lạc Bắc rõ ràng nhìn thấy hai người này đang diễn trò, nhưng trong lòng không khỏi chua xót, nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì nhất định sẽ cho rằng tên Lưu Đạo Đan này đang bức bách sư muội. Tiếng nói của Lưu Đạo Đan và cô nương kiều diễm kia ngày càng gay gắt, một bên cợt nhả, một bên chửi mắng, bỗng “ xoạt” một tiếng, Lưu Đạo Đan xé rách cả một bên tay áo của cô nương kiều diễm, để lộ ra làn da trắng mịn như ngọc.

“ Bọn người này thật quá vô sỉ rồi!”

Lạc Bắc quá tức giận, chỉ muốn quay mặt đi để không phải nhìn cái cảnh chướng mắt này thì đột nhiên nghe thấy tiếng răng rắc.

“ Không xong rồi! Y sắp không nhịn được nữa rồi, nếu cứ thế này, khác nào lấy trứng chọi đá, sa vào bẫy của bọn chúng.”

Lạc Bắc đánh mắt nhìn sang, thấy gã đại gán thô kệch toàn thân run rẩy, nghiến răng ken két, liền đoán được ra ngay, nếu đổi là là mình, dù có nhân nhượng, nhưng nếu bị chính sư muội mà mình yêu quý cấu kết với kẻ khác để mưu hại, chắc chắn là sẽ không kiềm chế được lửa giận trong lòng.

“ Các ngươi im hết đi cho ta!”

Chỉ trong tích tắc, đại hán thô kệch gào lên một tiếng động trời, điên cuồng xông ra khỏi sơn động.

Vừa mới xông ra, đại hán thô kệch liền lấy ra hai pháp bảo, một cái là một miếng đồng hình bát giác có phù văn bay lượn xung quanh, chính giữa miếng đồng là một con cóc vàng, cái còn lại là một cái lọng màu đỏ có tua rua xung quanh.

Miếng đồng hình bát giác vừa xuất ra, trong sơn cốc liền xuất hiện đầy thứ ánh sáng màu vàng kim, con cóc vàng ở chính giữa miếng đồng há to miệng, phi ra vô số lưỡi kiếm nhỏ bằng kim loại. Còn chiếc lọng màu đỏ có tua rua xung quanh thì bay lơ lửng trên đầu của gã đại hán, những sợ tua rua màu đỏ dập dờn, bao bọc y ở bên trong.

Nhìn thấy luồng ánh sáng màu vàng kim, mấy người Lưu Đạo Đan ai nấy đều vô cùng kinh hãi.

Bọn chúng đoán rằng gã hán tử thô kệch đang ẩn náu ở đâu đó trong rừng, nhưng lại không ngờ y ở ngay dưới chân mình, trong chốc lát, mấy người Lưu Đạo Đan đã trở tay không kịp.

Hơn nữa, mấy người Lưu Đạo Đan lại không thể rằng gã hán tử thô kệch lại có pháp bảo thần kì và tu vi tinh thâm đến thế.

Hai pháp bảo mà gã hán tử sử dụng lần lượt là Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn và Đâu Suất Kim Tản. Đâu Suất Kim Tản là pháp bảo phòng ngự hiếm có. Đột nhiên thấy hán tử thô kệch xông ra, Hoàng Tông Hi là người có tu vi cao nhất trong đám người Lưu Đạo Đan cũng lập tức lấy ra một món pháp bảo, trong nháy mắt đã có mấy chục con hỏa xà xông ra định quấn lấy người gã hán tử thô kệch, nhưng những con hỏa long này vừa bị ánh sáng của Đâu Suất Kim Tản đánh trúng liền bị nổ tung thành vô số đốm lửa nhỏ.

Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn không ngừng phun ra những thanh kiếm nhỏ bằng kim loại, nhưng những thanh kiếm này không phải do nguyên khí ngưng tụ thành, mà là kim loại đích thực. Thì ra từ thuở hồng hoang đã có một loài dị thú gọi là Mãng Thiên Kim Thiềm. Loài dị thú này bình thường thường ăn các loại khoáng thạch kim loại, cứ thế đến rất lâu rất lâu sau thì kết ra được một viên nội đan, trong đó ngưng tụ toàn là tinh hoa của kim loại nguyên chất. Ngày xưa Nga Mi có một dị nhân đã may mắn có được viên nội đan của con Mãng Thiên Kim Thiềm này, kết quả là đã dùng tinh hoa kim loại nguyên chất trong viên nội đan Mãng Thiên Kim Thiềm để luyện thành một ngàn ba trăm thanh phi kiếm các kiểu, tất cả nặng mười lăm vạn sau ngàn cân. Từ đó cũng đủ thấy sức mạnh và nội đan của loài dị thú này quý hiếm đến mức nào. Có điều tuy Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn này không phải là được dùng Mãng Thiên Kim Thiềm thật sự để luyện chế, nhưng người luyện ra món pháp bảo này cũng rất cao tay, làm cho món pháp bảo này lúc bình thường cũng có thể dùng chân nguyên để hút lấy tinh hoa của khoáng thạch kim loại, ngưng tụ lại trong pháp bảo, đến khi đối địch có thể hóa ra được những thanh kiếm bằng kim loại.

Những thanh kiếm này đều được làm từ kim loại đích thực, vô cùng sắc bén, pháp thuật cũng không đánh lại được. Tuy Hoàng Tông Hi có sở trường hỏa quyết, nhưng pháp thuật khống hỏa của y vẫn chưa thể sánh với pháp bảo trong nháy mắt có thể luyện ra nhiều thanh kiếm như thế này. Vì thế y nhất thời bị những thanh kiếm đang tới tấp lao đến kia làm cho chân tay luống cuống, không kịp trốn đi.

Lưu Đạo Đan trong lúc sợ hãi, vừa mới rút thanh kiếm đeo bên người ra để đỡ mấy chục thanh phi kiếm đang bay đến thì “ ầm ầm”, từ hai cánh tay của gã hán tử thô kệch liền hóa ra hai con thương long màu trắng, có sừng có râu, có vẩy có vuốt, sống động như thật.

“ Đây là loại pháp thuật gì?”

“ Hai con thương long bằng ảo ảnh pháp thuật này lại có cả mùi vị của rồng thật, uy thế còn lợi hại hơn cả Tiểu Ô Cầu ngày trước!”

Ở trong sơn động mà Lạc Bắc cũng có thể cảm nhận được trên người hai con thương long màu trắng này toát ra một pháp lực kinh người. Nhưng hắn vừa nghĩ đến đây thì hai con thương long đã lần lượt lao vào cặp binh khí kì dị của Nhàn Vân Song Hạc và thanh phi kiếm màu tím của Lưu Đạo Đan.

“ Choang”, hai con thương long màu trắng bị nổ tung từ đầu đến đuôi, hóa thành vô số đốm lửa trắng, nhưng sau đó lại có những tiếng hét kì quái, toàn thân Nhàn Vân Song Hạc và Lưu Đạo Đan như bị sét đánh, văng bật ra sau, chắc chắn đã bị trọng thương!

“ Tu vi của y cao hơn Lưu Đạo Đan quá nhiều, quả nhiên là y niệm tình đồng môn nên tha chết cho Lưu Đạo Đan.”

Lạc Bắc không thể ngờ gã hán tử thô kệch vừa ra tay đã có uy lực như thế, trong lòng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“ Tên Lưu Đạo Đan này tham lam vụ lợi, cấu kết người người, tàn sát đồng môn, đáng phải phanh thây!” Đúng lúc này Lạc Bắc chợt nghe thấy một giọng nói hằn học. Hắn đảo mắt nhìn, thì thấy Hắc Phong lão tổ vẫn ngồi đó, nhưng đã mở mắt từ bao giờ, nhìn ra ngoài sơn cốc mà ánh mắt đằng đằng sát khí. Nghe lão lẩm bẩm như vậy thì chắc chắn đã biết rõ những việc vừa xảy ra.

Gã hán tử thô kệch vừa ra tay đã hạ được ba người, phải nói là cực kì uy dũng, nhưng đúng vào lúc này, cô nương kiều diễm đứng cạnh tên họ Lưu liền giơ tay lên, trong tay xuất hiện một tấm kính màu đỏ rực, viền gương có chín con tiểu long màu vàng kim uốn lượn, đầu của chín con tiểu long này đều hướng về phía cán gương, còn trên cán gương có một viên bảo thạch màu đỏ to bằng trứng chim câu, tỏa ánh sáng lấp lánh. Cô nương kiều diễm này chỉ cần ấn ngón tay trỏ vào viên bảo thạch màu đỏ, trên mặt gương liền lập tức hiện ra vô số hỏa tinh, những đốm hỏa tinh này vừa xuất hiện chỉ to bằng hạt bụi, nhưng trong nháy mắt đã biến thành một quả cầu lửa to bằng một quả dưa hấu, lao về phía gã hán tử thô kệch.

Khối hỏa tinh này không những phát ra âm thanh chói tai, mà còn kéo theo một vệt lửa dài, nhìn không khác gì thiên thạch, sao băng từ trên trời rơi xuống.

“ Bùm”, “ bùm”, “ bùm”, “ bùm”.

Trong tích tắc, đến luồng ánh sáng màu đỏ đang bảo vệ cho gã hán tử cũng bị đập vỡ tứ tán, tình thế vô cùng nguy hiểm.

“ Muội cũng muốn động thủ với ta!”

Hán tử thô kệch xếp tay lại thành pháp quyết, trong nháy mắt thi triển Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn, vô số thanh kiếm đánh cho hàng loạt hỏa cầu phải nổ tung trên trời.

Trên trời hỏa vũ liên miên, cả cánh rừng trong sơn cốc cũng bị bắt lửa, bốc cháy dữ dội, còn trong tiếng nói của gã đại hán núp trong Đâu Suất Kim Tản lại tràn ngập bị thương.

Y sao có thể không bi thương đây!

Pháp bảo trong tay sư muội của y tên là Cửu Hỏa Long Kinh, là bảo vật chấn phái của phái Thiên Long. Món pháp bảo này vốn để truyền cho y, nhưng y niệm tình trong ba người, tu vi của sư muội kém nhất, liền nhường Cửu Hỏa Long Kinh cho sư muội. Thế mà bây giờ, nàng ta lại lấy pháp bảo này để đối phó với y.

Cũng vào lúc Cửu Hỏa Long Kinh vừa xuất ra, tông chủ Lưu Vân tông Hoàng Tông Hi nãy giờ bị Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn áp chế cũng đã dần trở lại bình thường. Y hét lên một tiếng, lấy ra một dải lụa ngũ sắc, trong nháy mắt cuốn lại thành mấy chục vòng, cuộn chặt lấy Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn.

Vừa bị dải lụa ngũ sắc này bọc lấy, Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn liền lập tức mất đi hiệu lực, rơi ngay xuống đất.

Đúng lúc này, Hoàng Tông Hi áp hai bàn tay lại, sắc mặt trắng bệch, bắt đầu có hiện tượng thâm hụt chân nguyên, nhưng cũng đúng lúc này, ngọn lửa đang cháy hừng hực trong khu rừng dường như trở thành vật thể sống, tụ tập lại với nhau, tạo thành một hình người cao ba trượng, xông thẳnh vào gã hán tử thô kệch.

Hoàng Tông Hi chủ yếu luyện pháp thuật hỏa nguyên, lúc này cả cánh rừng đều bốc cháy ngùn ngụt, đối với y, đây không khác gì giao long gặp nước. Nhưng khi dùng pháp thuật này y dường như đã dùng hết chân nguyên trong người mới thi triển được. Đây là pháp thuật lợi hại nhất của y, Hỏa Cự Linh!

“ Bùm”, trong nháy mắt, hỏa nhân khổng lồ được ngưng tụ từ hỏa nguyên trong cả cánh rừng cùng với vô số hỏa cầu của Cửu Hỏa Long Kinh liên tiếp đập vào Đâu Suất Kim Tản đang bao bọc lấy gã hán tử, lần này chúng làm cho ánh sáng của Đâu Suất Kim Tản tán loạn, gã hán tử thô kệch cũng bị rơi thẳng xuống đất.

“ Không xong rồi!” Lạc Bắc thất kinh, bất giác nhìn về phía Hắc Phong lão tổ, Dựa vào trình độ hiểu biết của Lạc Bắc về Hắc Phong lão tổ hiện nay, lão chắc chắn cũng không chịu được việc làm của bọn Lưu Đạo Đan, theo lí mà nói thì bây giờ chắc chắn sẽ ra tay tương trợ. Vậy mà Lạc Bắc lại thấy tuy Hắc Phong lão tổ phẫn nộ đến tím tái mặt mày, nhưng vẫn ngồi yên bất động, dưới da như có vô số con rắn nhỏ đang trườn bò, tỏa ra một thứ ánh sáng màu xanh nhạt.

Lúc này Lạc Bắc mới biết tuy Hắc Phong lão tổ đã tỉnh lại, nhưng quá trình trị thương bây giờ mới bước vào giai đoạn quan trọng nhất, căn bản không thể động thủ được.

Chỉ trong chốc lát, dải lụa ngũ sắc đang quấn lấy Mãng Thiên Kim Thiềm Bàn lập tức buông ra, chuyển sang quấn chặt lấy gã hán tử thô kệch vừa bị rơi xuống.

Nhưng điều khiến Lạc Bắc vô cùng sửng sốt đó là, một luồng ánh sáng màu tím lóe lên, chặt đứt đôi tay của gã hán tử!

Luồng ánh sáng màu tím này, chính là thanh phi kiếm của Lưu Đạo Đan.

Y biết rằng gã hán tử này đã luyện Thái Ất Thiên Long Quyết, mà tuyệt đại đa số các môn pháp thuật lợi hại đều được phát ra từ kinh mạch ở hai cánh tay nên mới chặt đứt hai tay của y. Đây là thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn để triệt tiêu sức mạnh của gã hán tử.

Trong lòng phẫn nộ không sao diễn tả được, hai mắt Lạc Bắc biến thành đỏ ngầu.

“ Sư huynh, lần này rốt cuộc huynh cũng rơi vào tay ta! Chỉ cần huynh ngoan ngoãn giao tấm bản đồ Thần Kiêu động phủ mà sư phụ truyền cho huynh ra đây, ta sẽ niệm tình đồng môn, tha chết cho huynh.”

Thế mà lúc này, sau khi chặt đứt được hai tay của gã hán tử thô kệch, tên Lưu Đạo Đan lại bật cười như điên dại. Lúc này tuy Lưu Đạo Đan ngực đẫm máu tươi, nhưng trông vẫn còn phong độ ngời ngời. Nhưng trong mắt Lạc Bắc, tên Lưu Đạo Đan này vốn không phải là người, mà là thú đội lốt người!

Trong sơn cốc giờ đã cháy đen, gã hán tử thô kệch mí mắt rũ xuống, thều thào nói, “ Lưu Đạo Đan, ngươi có biết vì sao sư phụ không truyền lại bản đồ Thần Kiêu động phủ cho ngươi không?”

Lưu Đạo Đan sững lại, y không ngờ gã hán tử lại nói câu như vậy, nhưng ngay lập tức trên mặt y đã hiện lên một nụ cười lạnh lùng, “ Không phải là do y thiên vị, muốn nhường chức chưởng giáo cho huynh sao.”

“ Chưởng giáo?” Gã hán tử thô kệch lạnh lùng nhìn Lưu Đạo Đan, “ phái Thiên Long cho đến đời chúng ta chỉ còn có ba người. Cái chức vị chưởng giáo này, ngươi coi trọng đến thế sao? Huống hồ sư phụ không truyền bản đồ Thần Kiêu động phủ cho ngươi, đó là vì trong ba người, tư chất của ngươi giỏi nhất, người đặt kì vọng vào ngươi nhiều nhất.”

“ Ngươi ăn nói hồ đồ!” Lưu Đạo Đan cười nhạt, “ kì vọng vào ta nhiều nhất, sao không truyền bản đồ Thần Kiêu động phù cho ta?”

“ Ngươi là tên tiểu nhân hẹp hòi, căn bản không thể hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ!” Lông mày của gã hán tử dựng lên, nhưng ngay lập tức y lại chậm rãi hít vào một hơi, dần bình tĩnh lại, “ Kể cả ngươi có lấy được tấm bản đồ Thần Kiêu động phủ thì đã làm sao? Sư phụ đã cầm tấm bản đồ này sáu mươi năm mà vẫn chưa nghiên cứu ra sự huyền diệu của nó. Sư phụ không truyền cho ngươi, vì không muốn ngươi cũng như người, lãng phí tâm huyết cả đời để đi tìm huyền cơ của tấm bản đồ trong vô vọng. Vốn chỉ cần dựa vào tư chất của ngươi, không cần có bất kì thứ gì trong Thần Kiêu động phủ, chỉ cần chuyên tâm tu luyện pháp quyết của bản môn, cũng đã đủ có thành tựu lớn. Nực cười thay trong lòng ngươi chỉ có tấm bản đồ này, chỉ lo tính toán với ta khiến cho tu vi càng ngày càng thua kém ta, cho đến hôm nay ngươi vẫn chưa chịu tỉnh ngộ!”

Lạc Bắc ở trong sơn động nghe xong vô cùng phẫn nộ, chỉ cảm thấy gã hán tử này tuy tướng mạo vô cùng xấu xí nhưng tấm lòng lại hết sức chân thành, từng câu từng chữ đều rất chí lí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK