Núi Trường Bạch.
Thạch Tán nhân mặc một bộ trang phục màu đen đang vuốt ve một viên ngọc như ý màu trắng.
Mỗi lần chạm vào viên ngọc liền có một vầng ánh sáng màu trắng tản ra bao phủ cả y và năm, sáu đệ tử bên người.
Ánh mắt của Thạch tán nhân và mấy tên đệ tử đều hết sức hoảng sợ.
Ánh sáng từ viên ngọc như ý trong tay Thạch tán nhân tản ra bảo vệ bọn họ khỏi những trận gió và những tảng băng sắc bén từ xung quanh vọt tới liên tục va chạm lên trên vầng sáng.
Cuối cùng, Thạch tán nhân chợt run người. Chân nguyên và lực lượng của y không thể nào giữ được sự phòng ngự đó nữa. Ánh sáng màu trắng từ viên ngọc như ý lập tức vỡ nát.
Năm, sáu tên đệ tử của Thạch tán nhân đồng loạt hô lên một tiếng rồi phát ra mấy đạo kiếm quang che chở cho Thạch tán nhân.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, một tảng băng lăng dài tới một trượng lao qua màn kiếm với một tốc độ kinh người, xuyên thủng hai tên đệ tử của Thạch tán nhân, găm họ lên trên mặt đất.
Nhìn máu tươi chảy xuôi theo tảng băng lăng, Thạch tán nhân không nhịn được nhìn một nam tử trẻ tuổi ở phía xa mặc trang phục được tạo ra từ lông chim mà kêu lên:
- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn giết chúng ta?
- Ta là ai thì cơ bản các ngươi không cần phải biết. - Nam tử trẻ tuổi cười cười:
- Kỳ Liên Liên Thành cảm thấy ngươi sẽ đi ngăn cản việc giết truyền nhân của La Phù cho nên mới sai ta đi giết các ngươi.
- Cái gì?
Thạch tán nhân nhìn đệ tử bị tảng băng xuyên qua người rồi hét lên:
- Ta cơ bản không muốn đi ngăn cản việc giết truyền nhân của La Phù. Ta không hề nghĩ tới việc đó...
Mãi cho tới lúc này, Thạch chân nhân mới có thể hiểu được nguyên nhân tại sao đối phương định giết mình. Mà nhìn sắc mặt của y thì cơ bản không không hề nghĩ tới việc ngăn cản Kỳ Liên Liên Thành. Cho nên tiếng hét của y dường như muốn cầu xin được tha thứ.
Nhưng thanh âm của y vừa mới vang lên đã biến mất.
Một cột băng với lực lượng cực mạnh đã phá nát thân thể của y rồi đóng nó xuống mặt đất giống như tên đệ tử.
Nhìn ánh mắt hoảng sợ và cầu xin của Thạch tán nhân, nam tử mặc áo bằng lông chim phất tay phóng ra mấy cái pháp thuật đánh chết những tên đệ tử còn lại rồi thản nhiên thốt lên:
- Ai quan tâm?
Vân Hồ tiên ông liều mạng bỏ chạy.
Lồng ngực của lão đã được quần áo che phủ nhưng bên dưới vẫn là một cái vết thương nặng.
Khác với những môn phái, bình thường tán tu đều mang tất cả tài sản bên người. Bởi vì phần lớn tán tu đều không có chỗ ở cố định. Hơn nữa, những động phủ của họ cũng không có được trận pháp phòng ngự mạnh. Những người có tu vi cao thường là tìm được, hay chiếm lấy động phủ còn sót lại của những người tu đạo thời cổ.
Mà không có trận pháp phòng ngự cũng rất dễ dàng lúc nào cũng bị trộm tới thăm. Cho nên để bảo đảm nhất là những thứ đồ quan trọng nên mang theo người.
Vân Hồ tiên ông cũng mang hết tất cả những đồ quan trọng trên người. Hơn nữa, một người như lão có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú. Đồng thời một tán tu đã tu luyện trăm năm nên trên người cũng có rất nhiều thứ tốt,chẳng hạn như thuốc chữa thương.
Vốn với pháp thuật của mình và linh dược mang theo, cho dù bị người ta xuyên thủng thân thể thì vẫn có thể chữa trị được. Nhưng bên trong bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc lại có kiếm ý và kiếm khí rất mạnh. Tất cả vẫn còn trong miệng vết thương của lão giống như những lưỡi dao sắc bén ngăn chặn vết thương của lão bình phục.
Cho nên mặc dù đã dùng hết đan dược mang theo, Vân Hồ tiên ông vẫn không thể ngăn vết thương chuyển biến xấu. Lão chỉ có thể miễn cưỡng luyện hóa kiếm khí và kiếm ý để lại trong miệng vết thương mà thôi.
Vào lúc này, Vân Hồ tiên ông biết mình phải nhanh chóng tìm một nơi có đầy đủ linh khí để tĩnh tu, chữa thương.
Nhưng mới chạy ra khỏi núi Đại Đông, Vân Hồ tiên ông nhanh chóng cảm nhận được có một làn hơi thở bám theo sau mình.
Làn hơi thở đó ngay từ đầu đã khiến cho Vân Hồ tiên ông cảm thấy lạnh người. Sau một lát, lão liền hiểu tại sao bản thân mình lại có cảm giác đó.
Bởi vì làn hơi thở đó hoàn toàn khác với chân nguyên của lão.
Có thể nói nó hoàn toàn khác với hơi thở chân nguyên của tất cả các huyền môn chính đạo trong thiên hạ. Nó phát ra từ người tu luyện pháp quyết Ma đạo, người tu luyện khí âm lệ.
Mặc dù Vân Hồ tiên ông không có ân oán đối với người trong ma môn nhưng khí huyết, thân thể và nguyên anh của người tu đạo đều là những vật liệu rất tốt đối với ma môn.
hiện tại chân nguyên trong cơ thể của Vân Hồ tiên ông đã gần hết. Quan trọng nhất kinh mạch của mình bị Lạc Bắc làm cho trọng thương hơn nửa. Phần lớn pháp thuật mà lão am hiểu đều cơ bản không thể thi triển. Thực lực của Vân Hồ tiên ông lúc này thậm chí còn không bằng hai phần bình thường.
Trong tình hình như vậy, Vân Hồ tiên ông cơ bản không dám dừng lại xem người đó là ai hay có ý nghĩ chiến đấu.
Vân Hồ tiên ông chỉ có cách sử dụng hết tất cả sức lực để trốn.
Nhưng dường như người đó đã theo lao được chừng hơn ba canh giờ. Cho dù lão có cố gắng tới đâu cũng đều không thể nào thoát khỏi.
Tới lúc này, chân nguyên trong người của Vân Hồ tiên ông đã còn không tới hai phần, đồng thời đan dược bổ sung chân nguyên cũng đã hết sạch. Vốn trong những điều kiện mà Nam Ly Việt hứa với lão có một bình Thạch Nhũ quỳnh dịch nhưng khi bỏ chạy khỏi Từ Hàng Tĩnh Trai, Vân Hồ tiên ông cũng cảm nhận được Nam Ly Việt cũng bỏ chạy như mình. Vì vậy mà điều kiện của hắn khó có thể thực hiện. Hiện tại lão không biết Nam Ly Việt có bị người Ma môn để ý hay không.
Tuy nhiên người Ma môn vốn có hành tung bí ẩn, cơ bản rất ít khi đi lại trên thế gian. Mà hiện tại, bọn chúng là ngang nhiên đuổi theo mình thì chẳng lẽ số mệnh thiên hạ đã thay đổi, người ma môn không sợ để lộ hành tung của mình?
Vân Hồ tiên ông càng lúc càng ớn lạnh. Lão cũng hiểu rõ hai phần chân nguyên trong cơ thể cũng chỉ đủ cho bản thân phi hành được một canh giờ nữa mà thôi.
Hiện tại, Vân Hồ tiên ông chỉ có một hy vọng duy nhất đó là có thể chạy trốn được tới Vân Lâm tông.
Vân Lâm tông là một phái gần nhất trong vòng ngàn dặm, ngoại trừ Từ Hàng Tĩnh Trai. Mặc dù Vân Hồ tiên ông không có qua lại với họ nhưng bây giờ bị Ma môn đuổi giết nên lão nghĩ Vân Lâm tông nhất định sẽ giúp.
.........
Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Vân Hồ tiên ông phát hiện ra chân nguyên trong cơ thể mình mất đi còn nhanh hơn tưởng tượng. Tới lúc này, chân nguyên trong người lão còn chưa tới nửa thành.
Nhưng bất chợt, lão chợt phát hiện ra rằng làn hơi thở vẫn bám theo sau đột nhiên giảm dần, rồi từ từ biến mất trong cảm giác của lão.
- Chẳng lẽ hắn cảm thấy nơi này gần với Vân Lâm tông nên không dám đuổi theo tiếp?
Cảm giác mừng như điên khiến cho toàn thân Vân Hồ tiên ông tưởng như không còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng cái cảm giác mừng rỡ vừa mới xuất hiện, Vân Hồ tiên ông đã ngây người. Lão như bị ngâm vào trong thùng nước đá vì cái cảm giác ớn lạnh. Không hề có lấy một chút dấu hiệu, một bóng người màu hồng đã xuất hiện trước mặt lão.
Đó là một người thanh niên mặc áo bào đỏ thẫm.
Màu da của hắn nhìn trong suốt, khuôn mặt thanh tú giống như một vị công tử thế gian. Hơn nữa, nhìn qua thì hắn dường như rất lễ phép, thậm chí còn hơi mỉm cười, gật đầu với Vân Hồ tiên ông.
Tuy nhiên, Vân Hồ tiên ông vẫn sợ hãi, đứng trong không trung mà không dám cử động.
Người thanh niên nhìn như chỉ mới hai mươi, sắc mặt hiền hòa mặc áo bào đỏ thẫm. Tuy nhiên khí tức tản ra từ người y lại hoàn toàn khác biệt với khí tức của huyền môn chính đạo.
Chỉ có người tu luyện công pháp của Ma môn mới có thê phát ra được thứ khí tức đó.
Hơn nữa, Vân Hồ tiên ông có thể khẳng định cho dù người Vân Lâm tông có tới đây thì cũng không có tác dụng. Bởi vì chân nguyên khí tức của người mặc áo đỏ trước mặt so với khi lão chưa bị thương còn mạnh hơn nhiều.
Vân Hồ tiên ông đột nhiên hiểu ra tại sao trước kai nó lại biến mất.
Cũng chẳng phải nó e ngại Van Lâm tông mà vì người thanh niên đó cơ bản không còn bám theo sau nữa.
- Ngươi bị thương bởi bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc?
Trong lúc, Vân Hồ tiên ông ngây người, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ướt đầm trên trán thì người thanh niên chợt hỏi câu đó.
Vân Hồ tiên ông gật đầu. Điều khiến cho lão đỡ sợ hơn đó là người thanh niên kia dường như không có ý giết người.
- Nói vậy thì hiện giờ Lạc Bắc đang ở Từ Hàng Tĩnh Trai?
Người thanh niên mặc áo bào đỏ thẫm liếc mắt nhìn Vân Hồ tiên ông rồi như đang nói chuyện phiếm:
- Nói vậy thì các ngươi tới Từ Hàng Tĩnh Trai là để giết Lạc Bắc?
Vân Hồ tiên ông lắc đầu. Do dự một chút, lão nói:
- Chúng ta tới đó vốn chỉ định cướp một viên Huyết xá lợi của Từ Hàng Tĩnh Trai tuy nhiên không ngờ Lạc Bắc lại có mặt ở đó.
- Độc Long tôn giả cũng tới đó? - Người thanh niên trở nên trầm ngâm:
- Tại sao có lão ở đó mà các ngươi không đánh lại? Không Minh tâm đăng trận của Từ Hàng Tĩnh Trai chẳng phải đã thất truyền từ bốn trăm năm trước rồi hay sao?
Danh Sách Chương: