- Đại khái là trong sáu tông môn có một vài tông môn xuất hiện quá nhiều thiên tài, có tông môn trong cả hai, ba trăm năm không có lấy được một người từ từ yếu đi. Vì vậy mà thực lực của sáu tông môn trở nên không đồng đều. Mấy tông môn có thực lực mạnh lên không muốn những tông môn yếu đi được ngồi mát ăn bát vàng, hàng năm phải chia lợi nhuận cho họ nên muốn loại bỏ. Lúc này có mấy môn phái khác ngoài sáu môn phái kia mạnh lên cũng muốn chia một chút canh. Vì vậy mà hai môn phái kia liền kết hợp với mấy tông môn bên ngoài làm cho giới tu đạo xảy ra một trận đại chiến. - Mạc Thiên HÌnh nhìn Lạc Bắc và Tô Hâm Duyệt:
- Mật Vân tông chúng ta và mấy tông môn còn lại khi tới thời điểm hai trăm năm cuối của trận đại chiến, thấy môn phái đối địch bị tiêu diệt hết mới dựa vào trận pháp để bỏ chạy tới Thiên Lan hư không. Cái nơi này sau mấy lần đại chiến đã biến thành Phong Khư. Nhưng chúng ta thật sự không ngờ trận đại chiến này lại biến thành lưỡng bại câu thương gần như diệt sạch cả giới tu đạo. Sau đó một giới tu đạo có thể nói gần như là hoàn toàn mới xuất hiện. Nếu không thì pháp thuật và cách luyện pháp bảo của các ngươi cũng không có sự khác biệt nhiều với chúng ta như vậy. Nếu ta không nhớ nhầm thì Thanh Huyền, Thái Nhất và Ngọc Thanh cũng có lập một cái trận pháp truyền tống ở đây tới Thiên Lan hư không.
- Ở đây cũng có trận pháp đi tới Thiên Lan hư không của các ngươi?
- Nếu đây là Phong Khư thì U Minh huyết ma tới chỗ này làm gì?
- A?
Lạc Bắc vừa mới xuất hiện hai câu hỏi đó thì bản thân hắn cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt đều giật mình.
Trên đường đi, Lạc Bắc vẫn khống chế vầng U Minh ma huyết ở trước Yêu vương liên thai để chẳng may thì phát hiện được U Minh huyết ma. Trên đường đi tới đây nó vẫn không có gì khác thường nhưng đúng lúc này, U Minh ma huyết lại đột nhiên cuống cuồng.
- Ở nơi này không ngờ có nhiều cấm chế như vậy.
Đứng trước mấy cái cung điện bị sập xuống hơn nửa, Lạc Bắc phải nhíu mày.
Vào lúc này, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Tô Hâm Duyệt như ngồi trên một cái thảm đỏ như máu. Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cũng nổi trên Huyết Phượng La. Bọn họ đang ở chân của một ngọn núi lớn.
Khi thực sự đứng dưới chân ngọn núi mới có thể cảm nhận được hết sự khổng lồ từ ngôi thành của người tu đạo thời cổ. Từng gian kiến trúc gần như xếp chồng lên nhau. Bởi vì sau khi xây dựng xong trên ba ngọn núi nhưng không thể chứa hết được số lượng người tu đạo Nguyên Anh càng lúc càng nhiều. Vì vậy mà bọn họ đã xếp chồng lên những kiến trúc ban đầu các kiến trúc khác.
Gần như tất cả các kiến trúc đều có độ cao vài chục trượng. Những kiến trúc giống như một cái linh tháp chỗ nào cũng có thể thấy được.
Từng cái linh tháp ít nhất phải tới sáu, bảy mươi tầng. Mỗi một tầng đều là phòng cho người tu đạo tu luyện. Yêu vương liên thai khổng lồ đi trong đó cũng chẳng khác nào một con côn trùng, hết sức nhỏ bé đi giữa một ngôi đền to.
Quả cầu U Minh ma huyết luống cuống một chút lập tức vội vàng bay vọt về phía ba ngọn núi. Điều này làm cho Lạc Bắc cảm giác U Minh huyết ma chắc chắn cũng đi tới cái nơi này. Nhưng khi tới gần ngọn núi khổng lồ, quả cầu U Minh ma huyết lại như mất đi sự cảm giác mà trở nên bàng hoàng.
Tới đường cùng, Lạc Bắc đành phải tản thần thức để cho nó đi qua ngọn núi mà tìm kiếm. Nhưng hiện tại điều khiến cho Lạc Bắc phải nhíu mày đó là trong mấy ngàn năm qua giữa những kiến trúc, đền đài, thậm chí những khu giao dịch, trên đường lên núi đều có những vầng sáng dao động.
Có rất nhiều chỗ tập trung lại thành một màn sáng. Có một chỗ khi tới trước đó nó chợt thoáng hiện như có thêm một bức tường. Những làn ánh sáng đó đều tối đi nhiều hoặc uy năng đã giảm xuống rất thấp nhưng vẫn còn nguyên vẹn như trước. Cho thấy những trận pháp thời cổ đó mặc dù phải sử dụng linh thạch hay cần linh khí trời đất cung cấp nhưng so với hiện nay so với nhiều trận pháp được người tu đạo sử dụng chân nguyên để tạo ra thì vẫn còn nhiều điểm đặc biệt mà trận pháp hiện nay không sánh được.
- Năm đó thế lực của sáu tông môn lớn mạnh thật. Giữa bọn họ có sự e ngại lẫn nhau nên đều bố trí trận pháp cấm chế khắp nơi. Nếu không thì sau mấy trận đại chiến khu vực Phong Khư đã biến thành đất bằng, không thể giữ được còn nhiều kiến trúc để cho người tu đạo chúng ta tưởng tượng lúc trước giới tu đạo thịnh vượng tới mức độ nào. - Nghe Lạc Bắc nói vậy, Mạc Thiên Hình cũng đồng ý:
- Có điều vì để kiềm chế lẫn nhau nên trong ngôi thành này ngoại trừ một vài nơi sáu tông môn không mở cửa cho bên ngoài ra đều khó những trận pháp uy lực mạnh. Cơ bản bọn họ chỉ bố trí đề phòng người khác lẻn vào. Nếu dùng sức mạnh để xuyên qua sẽ không gặp phải cái gì phản kích hay nguy hiểm.
- Mạc Thiên Hình! Ngươi biết mấy chỗ mà sáu tông môn không mở ra đối với người ngoài? - Nghe Mạc Thiên Hình nói, Lạc Bắc quay đầu lại hỏi.
Mạc Thiên Hình nói:
- Ngoại trừ một số ít nơi bí ẩn ra thì những chỗ mà sáu tông môn dùng để luyện chế đồ vật hay nơi đệ tử quan trọng tu luyện. Vị trí mấy nơi đó có lẽ không khó tìm. Dù sao thì Mật Vân tông chúng ta cũng ghi lại rất nhiều về chỗ này.
- Lạc Bắc! Ngươi định lúc soát những chỗ này trước? - Nạp Lan Nhược Tuyết liếc mắt hỏi Lạc Bắc.
- Đúng vậy.
Lạc Bắc gật đầu rồi cau mày:
- Ta nghĩ cho dù có nguyên nhân gì đặc biệt làm U Minh huyết ma tới đây thì y cũng không tới những chỗ bình thường mà phải tới những chỗ đặc biệt.
- Vậy cũng tốt, những nơi đó không chừng còn sót lại thứ gì tốt. Cho dù không tìm thấy U Minh huyết ma thì nếu may mắn chúng ta cũng có thể thấy được thứ khác. - Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cười cười.
,,,,
Những trận pháp ban đầu trong Phong Khư gần như bị phá hủy trong trận đại chiến thời cổ khiến cho linh khí từ linh mạch không tập trung tại ngôi thành mà tản ra toàn bộ các nơi trong Phong Khư.
- Những vật nhỏ này có pháp lực rất yếu có lẽ không phải là dị trùng, dị thú mà người tu đạo thời cổ nuôi dưỡng để lại rồi sinh sản ra. Có lẽ chúng nhờ vào linh khí trong Phong Khư và mấy ngàn năm không có ai quấy rầy đã tiến hóa thành dị trùng. Có điều hiện tại với ta mà nói có ít còn hơn không có thể giúp ta tăng thêm chút chân nguyên.
Trong lúc đám người Lạc Bắc đang ở dưới chân một ngọn núi nói chuyện với Mạc Thiên Hình thì trong một vị trí trên cái cầu nối sang ngọn núi khác, giữ vô số những kiến trúc tầng tầng lớp lớp. U Minh huyết ma với gương mặt anh tuấn nhưng đầy ma tính đang đắc ý đứng trước một tấm bia đá màu xanh đen cao hơn một người.
Trên tấm bia đá màu xanh có ghi lại giá cả các phòng tu luyện khác nhau và một vài thị trường giao dịch cùng với một vài quy tắc thiết lập cho người tu đạo tuân thủ ở trong thành.
Bên trong hai gian nhà ở hai bên tấm bia nhìn như những cửa hàng bình thường có một tấm lưới to dài mười trượng rộng hơn một trượng.
Gần với y có mười xác con trùng đang nằm trong vũng nước.
Đám trùng đó đều là những con nhện màu lam trên chân mọc đầy lông mao dài nhọn với lớp vỏ cứng nhìn hơi khủng bố. Nhưng lúc này chúng không còn sức sống do bị U Minh huyết ma sử dụng pháp thuật hút hết toàn bộ máu huyết và chân nguyên trong người.
- Hiện tại người tu đạo đang giữ Huyết Thần Tử của ta đang ở gần nơi này. Đi xem trước rồi tính sau.
Sau khi xem những dòng chữ ghi trên tấm bia, U Minh huyết ma híp mắt lại cảm nhận rồi lập tức bay đi.
Tốc độ bay lên của y cực nhanh mà không hề có tiếng động giống như một con gió màu đỏ. Nhưng điều quái dị là một chút dao động của pháp lực và ma khí đều không hề tản ra.
Dường như chỉ khi y ra tay đối với đám dị trùng, U Minh ma huyết của Lạc Bắc mới cảm ứng được sự có mặt của y.
...
- A?
Tiên Hồ đạo quân đang ngồi xếp bằng trong cái điện tràn ngập ánh sáng màu lam đột nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài. Mí mắt của lão hơi giật giật.
- Có chuyện gì vậy? - Trần Thanh Đế ở gần lão cũng lập tức quay đầu lại hỏi.
Trần Thanh Đế vừa hỏi vậy, đám người Băng Trúc Quân và Thao Sinh Nguyên cũng đồng loạt quay sang nhìn Tiên hồ đạo quân, nét mặt hơi lo lắng.
Tiên Hồ đạo quân tập trung tinh thần quan sát một lúc rồi im lặng lắc đầu:
- Vừa rồi có thể là một con dị thú yếu nào đó đi qua. Không có gì đâu.
Danh Sách Chương: