CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ
Merry Christmas And Happy New Year
Lần này thì thiếu nữ áo trắng cứng người, còn lão nhân áo xám cũng ngẩng đầu biến sắc. Trong nháy mắt lão bắn ra hai tia sáng khiến cho Lạc Bắc lại chìm vào giấc ngủ.
- Tiểu thư! Chúng ta đi.
Sau khi thi triển pháp thuật làm cho Lạc Bắc ngủ say, lão nhân lùn áo xám lập tức nói với thiếu nữ.
- Hắn bị thương nặng như vậy tại sao lại tỉnh dậy nhanh thế? Không biết hắn tu luyện pháp thuật gì mà sức sống mãnh liệt đến mức độ này. - Thiếu nữ áo trắng đảo mắt rồi lắc đầu:
- Nếu bọn họ muốn hồi phục như cũ thì ít nhất cũng phải mất cả ngày. Hơn nữa nếu ta không dẫn họ đi thì chỉ sợ họ không thoát khỏi các môn phái đuổi giết.
- Không thể đi dược.
Mới vừa rồi, thiếu nữ áo trắng có nói thế nào, lão nhân cũng không ngăn cản. Nhưng bây giờ, âm thanh của lão hết sức quyết liệt:
- Tiểu thư cũng biết chủ nhân cứ ba mươi năm bắt một quẻ, trong sáu mươi năm đã bói hai quẻ cho tiểu thư không hề nhầm lẫn. Tiểu thư và người thứ nhất nhìn thấy mặt mà ở cùng chỗ với nhau chắc chắn có họa sát thân. Nếu không phải ta tu luyện Tam Giới Vãng Sinh chú không thể giết hại sinh linh, lại thêm cái kiếp số đó không thể dùng sức xoay chuyển thì bây giờ ta đã giết tên đệ tử Thục Sơn này rồi.
Nghe lão nhân áo xám nói thì dường như Lạc Bắc là người đầu tiên thấy khuôn mặt của thiếu nữ. Mà phụ thân của thiếu nữ này dường như dùng thần thuật nghịch thiên mà tính ra được rằng nếu thiếu nữ đó ở cùng một chỗ với người đầu tiên nhìn thấy mặt nàng sẽ có họa sát thân. Hơn nữa cái số phận đó cũng không thể nào thay đổi, đồng thời không biết dẫn tới sự thay đổi nào nữa.
- Trước đây ta nghe phụ thân nói người sợ hãi khi nhìn thấy bộ mặt của ta. Nhưng không biết vì sao bây giờ lại không sợ.
Thiếu nữ áo trắng nhìn lão nhân rồi lại bình tĩnh nhìn xuống:
- Nếu là số trời thì không thể nào tránh được. Nếu như mệnh của ta không thắng được thì cũng chẳng ngại phải ở cùng một chỗ với hắn.
- Số trời khó lường, trong thiên hạ cũng không một ai có thể nhìn thấu. Ta chỉ nghe chủ nhân nói không thể để cho tiểu thư và người đầu tiên nhìn thấy mặt tiểu thư ở cùng một chỗ. - Lão nhân áo xám cương quyết:
- Tiểu thư! Người cũng biết chủ nhân đã ra lệnh tới lúc cần, ta có thể dùng sức để can thiệp vào hành động của tiểu thư. Nếu tiểu thư không đi, ta sẽ bắt tiểu thư đi.
Thiếu nữ áo trắng yên lặng nhìn Lạc Bắc một lúc rồi thở dài, gật đầu.
Cảm nhận được sự nhộn nhạo trong ánh mắt của thiếu nữ, lão nhân áo xam chợt dậm chân một cái.
- Đi!
Chỉ thấy dưới chân lão xuất hiện một cây cầu màu xám nâng lão và thiếu nữ. Cả hai bước một bước trên cầu đã vượt đi cả trăm trượng. Trong nháy mắt, cả hai người biến mất phía chân trời. Còn cây cầu giống như kết nối với một vùng không gian khác vậy.
Phủ Đăng Châu. Cửa thành được mở ra vào giờ Mão. Lúc này có vô số người tranh nhau ra vào cửa thành. Từ phủ Đăng Châu mà rời bến có thể đi thông tới các vùng đất của Bắc Hải. Các đảo quốc sản xuất hàng hóa hoàn toàn khác với các vùng của Trung Nguyên. Phủ Định Châu là nơi giao thương giữa các vùng của Trung Nguyên với đảo quốc ở Bắc hải. Ngày xưa, cảng ở đây có thể đậu được cả ngàn chiếc thuyền, hàng hóa trên bến chồng chất cao như núi, người khuân vác ra vào tấp nập.
Chiều dài của cảng Đăng Châu tới hai mươi bảy dặm, có đê phòng, hải đăng, tường thành.... Từ trên cao nhìn xuống như một đóa hoa nằm ngang. Bây giờ nó đang nằm trong sự quản lý của Bắc Yến. Lúc này, Bắc Yến đang chinh chiến liên miên với Bắc Lương, Hạ, Hung Nô, Tiên Ti tranh giành thiên hạ. Nhưng đây là một trong những mạch máu kinh tế nên cảng Đăng Châu không hề bị bỏ hoang mà hàng hóa ra vào lại càng thêm tấp nập khiến cho nó so với tiên triều còn phồn vinh hơn. Toàn bộ cảng Đăng Châu hình thành năm cái chợ giao dịch trực tiếp, trong đó thì chợ Nam Sơn là đông đúc nhất, một mặt nó tiếp giáp với biển cao hơn mười trượng, cửa hàng san sát khắp nơi. Ngoại trừ các hiệu buôn và cửa hàng ra, ở đây còn có rất nhiều tửu lâu và các chỗ ăn chơi. Đám triệu phú, thương nhân và danh sĩ tự cho mình phong lưu cầm kiếm ra vào tấp nập.
Một đoàn xe ngựa có gắn cờ đại diện cho một hiệu buôn nào đó từ trong chợ Nam Sơn đi ra tới thẳng một con thuyền buôn rất to. Đội xe ngựa đó nhìn cũng không đẹp lắm nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy được làm bằng gỗ chắc hình như là Kim ti thiết mộc. Kim ti thiết mộc rất chắc, chịu được sự cọ xát. Một thứ xe ngựa như vậy cho dù đi cả ngàn dặm đường thì bánh xe cũng không bị hỏng.
Trong chiếc xe thứ sáu có phủ một tấm da cừu, trong có đặt một cái lò nhỏ, tản ra mùi rượu thơm ngát. Mặc dù thời tiết bên ngoài bắt đầu vào mùa đông nhưng trong xe lại rất ấm áp.
Một thiếu nữ nhìn có vẻ thoát tục đang xem một quyển sách và một thiếu niên mặc cẩm y màu vàng nhạt đang nhìn qua khe hở.
Cả hai người đó chính là Lạc Bắc và Thái Thúc.
Ngày đó mặc dù Hàng Thanh Phong bị Đông Hầu Thanh Bức nghiền nát xương thành tro, nhưng cái kế sách của y cũng hoàn thành được một nửa. Đám người Lạc Bắc và Thái Thúc vì hai đứa bé núi Quý Du mà ra tay với Hàng Thanh Phong, đánh cho y bị trọng thương rồi để cho Đông Hầu Thanh Bức bắt được. Tất cả các cao thủ có mặt ở đó đều nhìn thấy.
Cái điều này trong nhận thức chung của huyền môn chính đạo thì việc đám người Lạc Bắc che chở cho người núi Quý Du đã là đại nghịch bất đạo. Chưa nói với tu vi của Hàng Thanh Phong nếu không bị thương nặng, lại bị Lạc Bắc và Thái Thúc thu hút tinh thần thì cũng không thể nào bị Đông Hầu Thanh Bức bắt mà không có sức phản kháng. Nói Hàng Thanh Phong vì bốn người Lạc Bắc mà chết thì cũng đúng. Huống chi, đám cao thủ có mặt đều thấy bốn người Lạc Bắc được đám người Đông Hầu Thanh Bức cứu đi.
Cứ như vậy, Lạc Bắc, Thái Thúc, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng không thể nào cãi được. Côn Luân đã phát Côn Luân lệnh cho toàn bộ chính đạo trong thiên hạ tiêu diệt bốn người.
Mà Lạc Bắc sau khi đi cùng với Hắc Phong lão tổ hơn mười ngày cũng hiểu được điều đó. Vì vậy mà sau khi tỉnh lại, biết mình đã trở thành kẻ địch của chính đạo trong thiên hạ, Lạc Bắc và Thái Thúc liền nghĩ cách trở thành cung phụng của hiệu buôn rồi ẩn nấp trong thương đội.
Hiện tại Côn Luân hiệu lệnh thiên hạ, Lạc Bắc và Thái Thúc thông qua đội buôn nhưng không nghe được tin tức của Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng. Chỉ biết Đông Hầu Thanh Bức đã ra tay cứu hai người, nói vậy cả hai cũng không có gì nguy hiểm tới tính mạng. Vừa lúc hiệu buôn Hâm Thịnh Nguyên có thuyền ra biển để chuyển hàng hóa, Lạc Bắc và Thái Thúc liền đi theo thuyền buôn tạm thời rời bến để tránh né, đồng thời dốc lòng tu luyện.
Trong hơn mười năm qua, những nhân vật được thiên hạ công nhận có tu vi cao tuyệt ngoại trừ Nguyên Thiên Y, Hoàng Vô Thần và Xuyên Nhưỡng Huýnh Đa Cát thượng sư của Sắc Lặc ra thì chính là thập đại kim tiên của Côn Luân, tam đại yêu vương, mấy vị cao thủ của Thục Sơn và bát đại yêu vương.
Nếu không có trận chiến với Côn Luân, với tu vi của Nguyên Thiên Y có khả năng độ kiếp thành công, là người số một trong ngàn năm nay. Mà tập đại kim tiên của Côn Luân mặc dù không phải là đối thủ của Nguyên Thiên Y nhưng trong suy nghĩ của người tu đạo cũng không thể nào với tới. Tam đại yêu vương thì mặc dù là hạng người có tu vi cực cao nhưng cũng chỉ sàn sàn với thập đại kim tiên. Nếu không thì với tâm tính của Bắc Minh vương đã đánh tới tận Côn Luân mà không ngồi yên phận ở núi Chiêu Diêu.
Còn tu vi của bát đại yêu đạo mặc dù kém hơn thập đại kim tiên và tam đại yêu vương nhưng cũng tung hoanh thiên hạ là cao thủ cấp bậc tông sư, so với các vị chưởng giáo môn phái còn cao hơn một bậc.
Sau nửa năm rèn luyện, Lạc Bắc và Thái Thúc hiểu rất rõ, sở dĩ không có một môn phái nào có thể chống lại Côn Luân là bởi vi nhân vật có tu vi cao của Côn Luân rất nhiều. Ngoại trừ đám nhân vật kim tiên ra thì đám đệ tử đời thứ hai cũng đều là những cao thủ, tu vi so với bát đại yêu đạo chỉ có kém thì chỉ kém một chút mà có người còn mạnh hơn.
Mặc dù hai người đánh cho Hàng Thanh Phong bị thương nặng, cuối cùng làm cho y phải chết nhưng ngày đó Lạc Bắc cảm thấy tu vi của Hàng Thanh Phong chỉ kém hơn Hắc Phong lão tổ một cấp bậc mà thôi, cho dù chống lại Khuất Đạo tử cũng có thể lui được. Mà cái loại như Bạch Nguyên Thần thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Hàng Thanh Phong.
Tuy nhiên thanh danh của Hàng Thanh Phong trong đám đệ tử Côn Luân cũng không lớn lắm. Trong các thế hệ của Côn luân có ít nhất hơn mười đệ tử còn cao hơn y.
Cho dù là đại phái thứ hai đương thời thì số lượng cao thủ cũng còn lâu mới kịp.
Vì vậy mà khi bị Hắc Phong lão tổ bắt, nhìn thấy Mộc Đạo Tử chết trong động phủ, Lạc Bắc đã hiểu vì sao với uy thế của Thục Sơn mà vẫn phải ngồi dưới Côn Luân.
Với tình hình của hai người nếu bị phát hiện thì tới tám chín phần khó mà trốn thoát. Trốn ra hải ngoại tiềm tu đó là sự lựa chọn tốt nhất.
Danh Sách Chương: