- Một khi đã như vậy tại sao ngươi vẫn muốn là kẻ địch với hắn? - Hoài Ngọc không kìm nổi lên tiếng.
- Đối với ta mà nói tất cả những kẻ có uy hiếp với mình đều là kẻ địch, cho dù là Hoàng Vô Thần. - Thái Hư lão tổ nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho Hoàng Vô Thần sẽ coi ta là bằng hữu? Chỉ là đôi bên lợi dụng nhau mà thôi. Lạc Bắc là kẻ thừa kế La Phù, trong khoảng thời gian ngắn tới được tu vi như vậy khiến ta cảm thấy uy hiếp nhất cho nên ta muốn ra tay với hắn đầu tiên.
- Nhưng ngươi lấy gì để đảm bảo mình có thể đối phó được với hắn? - Hoài Ngọc ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thái Hư lão tổ:
- Ngươi đừng có quên Vân hạc tử và Trần Thanh Đế.
- Cái này có liên quan rất nhiều tới ngươi. - Thái Hư lão tổ cười cười:
- Sở dĩ ta biết rõ ý của Hoàng Vô Thần nhưng vẫn đưa ngươi tới đây làm thiếp mà tới bây giờ vẫn chưa chạm vào ngươi là có hai nguyên nhân. Thứ nhất ngươi cũng có thể khiến cho Lạc Bắc sợ mất người, cho dù ta ở trong hoàn cảnh bất lợi với tính của hắn cũng có thể lấy người ra làm điều kiện. Thứ hai, nếu hắn tìm tới đây, ta cũng có thể cho hắn thấy ta sẽ chạm tới ngươi, để ngươi hầu hạ dưới háng của ta. Mà lúc đó hắn bất lực không làm gì được. Việc làm đó chắc chắn sẽ khiến cho hắn khúc mắc, bị ảnh hưởng rất nhiều. Như vậy sau này tu vi của hắn không bao giờ nhanh hơn được ta.
- Ngươi.
Nghe Thái Hư lão tổ nói vậy, Hoài Ngọc cảm thấy ớn lạnh.
- Tu vi của La Phù chú ý tới tính tình, người tốt với ta ta sẽ tốt với người. Người ác với ta, ta sẽ ác với người. Tính tình đó tuy rằng đơn giản, tu vi cũng sẽ tăng lên rất nhanh. Nhưng với cái tính đó cũng dễ dàng bị rằng buộc trở thành nhược điểm trí mạng. - Thái hư lão tổ nhìn Hoài ngọc:
- Ngươi cũng đừng mong mà phản kháng. Với tu vi và pháp thuật của ngươi ở trong tay ta cho dù muốn tự nổ Nguyên Anh cũng không làm được.
Thân thể của Hoài Ngọc hơi run rẩy nhưng nàng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Thái Hư lão tổ:
- Tại sao hôm nay ngươi lại nói với ta chuyện này? Hắn tới đây thật sao?
- Ngươi thật sự rất thông minh. - Thái Hư lão tổ cười lạnh:
- Mới vừa rồi có mấy đạo thần thức lướt qua, tu vi đều không hề yếu. Nếu muốn thử thăm dò thì bên ngoài chắc chắn đã có nhiều người. Cho dù ta có thể đánh bại những kẻ đó thì cũng bị lộ hình, không thoát được sự chặn giết của đám người Lạc Bắc. Dù sao thì chúng cũng không phá được pháp trận của Thái Hư động phủ. Ta cứ chờ hắn tới đây để cho hắn thưởng thức ngươi hầu hạ ta như thế nào.
Những giọt nước mưa mới lất phất rơi xuống trong không trung đã vang lên tiếng sấm.
Lạc Bắc đứng trong không trung. Mỗi một hơi thở của hắn bầu trời lại vang lên một tiếng sấm. Dường như những tiếng sấm ầm ầm trong không gian là do hơi thở của hắn làm cho chấn động tạo thành.
- Lạc Bắc! Hoàng Vô Thần có lẽ không ở đây. Thái Hư lão tổ đã cảm thấy chúng ta tới nhưng vẫn yên lăng không biết định làm gì.
Trước mặt Lạc Bắc lơ lửng một cái đài sen màu trắng. Bán Diện Nhân Ma đứng trên đài sen mà nói với Lạc Bắc như vậy.
Bắc Minh vương, Linh Thích Thiên và Hàn Huyết Y cũng đều có mặt trên cái đài sen màu trắng xám.
Bên cạnh Lạc Bắc, ngoại trừ đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Lý Dã Hạc ra còn có Vũ Sư Thanh và Đông Bất Cố.
Với tình hình lúc này, hành động nhằm vào thị trường giao dịch của Đông Bất Cố đối với Côn Luân đã không còn ý nghĩa. Vì vậy mà bây giờ tất cả sức lực của họ nhằm đề trinh sát các hành động của Thiên Lan hư không.
Ngoại trừ những người đang ở bên Lạc Bắc lúc này ra, bên ngoài núi Nam Hoa còn có rất nhiều những cái bóng chẳng biết có bao nhiêu người tu đạo.
Bởi vì lúc trước nghi ngờ Hoàng Vô Thần cũng có ở đây cho nên bên phía Lạc Bắc đã kéo một lực lượng khủng bố tới nơi này.
Tuy nhiên bây giờ Thái Hư lão tổ đã biết rơi vào tình trạng như vậy tại sao vẫn bình tĩnh?
Lạc Bắc hơi nhíu mày.
- Thái Hư lão tổ! Ra đây nhận chết.
Lạc Bắc hơi nhướng mày, trên bầu trời lập tức uy áp cuồn cuộn ấp xuống. Từ tám chữ tuôn ra từ miệng Lạc Bắc lập tức tạo thành tám cái phù ánh sáng ép xuống thung lũng trước mặt đám người bọn họ đồng thời khiến cho các không trung như rung chuyển.
- Ha ha! Lạc Bắc! Cuối cùng thì ngươi cũng tới.
Trong tiếng cười điên dại, một quầng sáng màu bạc từ trong thung lũng bốc lên cao. Cùng lúc đó một quầng sáng hình quả trứng màu xanh cũng bay lên bao phủ cả sơn cốc.
Trong quầng sáng màu bạc đầy khí kim thiết, một người tu đạo trên đầu có đeo vòng vàng mặc một bộ pháp y hoa lệ đính tơ vàng. Ánh mắt của y hết sức kiêu ngạo, sắc bén như ánh mắt của chim ưng đang nhìn đám người Lạc Bắc chằm chằm.
Người tu đạo nhìn chỉ chừng ba mươi tuổi đó chính là một kẻ kiêu hùng số một trong mấy trăm năm qua của đám tán tu - Thái Hư lão tổ.
Quầng sáng màu bạc trước mặt Thái Hư lão tổ bao phủ một thiếu nữ mặc cung trang màu xanh nhạt. Từ thiếu nữ đó có một thứ phong thái cao quý, ánh mắt nhìn Lạc Bắc có phần vui sướng nhưng cũng kiên quyết. Thiếu nữ đó chính là Hoài Ngọc.
- Bắc Minh vương! Bán Diện Nhân Ma lại cả hai tên đầu sỏ của Trạm Châu Trạch Địa. Thái Hư lão tổ ta là một người thế nào mà có thể được các vị đại giá tới đây? Chẳng trách được Lạc Bắc dám to miệng bảo ta ra chịu chết.
Trong ánh mắt kiêu căng và sắc bén, Thái Hư lão tổ cất tiếng cười ha hả.
- Thái Hư lão tổ! Lần này nếu ngươi giao Hoài Ngọc cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng. - Lạc Bắc lạnh lùng nhìn Thái Hư lão tổ và nói vậy.
- Tha mạng cho ta?
Thái Hư lão tổ nở nụ cười âm hiểm:
- Lạc Bắc! Ngươi dựa vào cái gì mà tha mạng cho ta? Một kẻ như ngươi cho dù ta đứng yên ở đây ngươi cũng đừng hòng làm gì được ta. Nếu ngươi không tin thì cứ thử một lần.
Đúng là quá ngông cuồng.
Thái Hư lão tổ vừa mới dứt lời, đám người Nạp Lan Nhược Tuyết đều biến sắc.
Mặc dù tất cả đều có thể thấy được tu vi của Thái Hư lão tổ có tăng lên nhưng cho dù như vậy thì cũng chỉ là nhân vật đỉnh cao trong số những người vượt qua hai lần thiên kiếp. Mà bây giờ đám người Bắc Minh vương, Bán diện nhan ma đều tới, cho dù Huyền Vô Thượng cũng chưa chắc đã địch lại. Thái Hư lão tổ nói vậy đúng là không coi ai vào đâu.
Oành!
Không hề chần chừ, Thái Hư lão tổ còn chưa dứt lời, xung quanh Lạc Bắc trong phạm vi mười trượng lập tức biến thành màu vàng. Một mũi tên màu đỏ như xuyên qua hư không giáng thẳng tới quầng sáng bao phủ phía trên sơn cốc.
- Đây là Trảm Tam Thi Diệt thần tiễn? Không đúng. Uy lực của Trảm Tam Thi Diệt thần tiễn cũng không mạnh như vậy.
Ánh mắt của Bắc Minh vương, Bán Diện Nhân Ma đều kinh ngạc.
Mũi tên màu đỏ của Lạc Bắc, trên đầu có ba cái đầu đạo tôn mở miệng rộng như cắn nuốt trời đất nhìn rất giống với Trảm Tam Thi Diệt thần tiễn nhưng bề mặt của mũi tên lại có rất nhiều trận pháp nhỏ lóng lánh, hơn nữa nó có lực xuyên qua hư không cực mạnh.
Mũi tên đó là do Lạc Bắc dung hợp Trảm Tam Thi Diệt Thần tiễn với Phệ Hồn huyết tiến của Huyến Ma. Lúc này, với tu vi vượt qua hai lần thiên kiếp sử dụng uy lực của nó chẳng khác nào một quả tinh cầu ẩn chứa lực hút lao về phía Thái Hư lão tổ.
- Xoẹt!
Tuy nhiên quầng sáng màu xanh chỉ lóe lên một cái, mũi tên đó chẳng những không xuyên qua mà còn bị đẩy ngược lại, văng thẳng lên cao.
- Cái này là Cửu Khúc hư nguyên trận. - Bắc Minh vương hơi biến sắc rồi ho khan.
- Đúng là Bắc Minh vương nhận ra ngay được trận pháp của ta.
Bên trong quầng sáng màu xanh, Thái Hư lão tổ cũng không hề nhúc nhích mà còn phá lên cười:
- Có điều các ngươi cũng nên biết rằng ta không phải nói quá chứ? Sở dĩ ta lấy thân phận Tán tu mà có được tu vi như thế này đó là nhờ một may mắn lớn. Trước đây ta nhận được sự thừa kế từ thời cổ từ di chỉ của Cửu Hư tông ở đây. Lạc Bắc! Phái La Phù các ngươi chẳng phải có pháp thuật Phân Quang kính hay sao? Ta cho ngươi biết, pháp thuật Phân Quang kinh cũng chỉ là pháp thuật mà tu sĩ sau này tìm hiểu Cửu Khúc Hư nguyên trận của Cửu Hư tông mà sáng tạo ra. Cửu Khúc hư nguyên trận có thể đẩy ngược tất cả pháp thuật của người tu đạo có tu vi dưới ba lần thiên kiếp. Nếu không phải người tu đạo có tu vi vượt qua ba lần thiên kiếp mà muốn phá vỡ Cửu Khúc hư nguyên trận thì chỉ có cách dùng pháp thuật tấn công liên tục mười ngày khiến cho uy năng của nó mất hết.
Danh Sách Chương: