- Hóa ra trong truyền thuyết thời cổ đại hiền đại tu sĩ tới thiên kiếp thứ sáu có thể rời non lấp biết hút lấy tinh cầu không phải là nói đùa. Thiên kiếp thứ năm so với thiên kiếp thứ tư mạnh hơn mấy chục lần, uy lực pháp thuật không ngờ đạt tới được một mức như vậy.
Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, Nô Thú thần quân, Hắc Thạch thần quân... Mỗi một cao thủ độ kiếp đều khiếp sợ. Quả thực chỉ có dùng mấy từ sóng to gió lớn trong lòng để miêu tả.
Với cảnh giới như của Huyền Vô Thượng và Lạc Bắc, bọn họ hiểu rõ pháp thuật do thiên kiếp thứ năm thi triển nhất định phải mạnh hơn thiên kiếp thứ tư rất nhiều lần. Nhưng dường như bọn họ nắm được lực lượng khổng lồ thì cũng không hiểu rõ nếu phóng ra nhiều lần sẽ tới mức độ thế nào.
"A! A! A! A!"
Vừa nhìn thấy Hoàng Vô Thần lôi thẳng một quả tinh cầu xuống, bất luận bên phía Lạc Bắc hay Huyền Vô Thượng, có rất nhiều người tu đạo không còn can đảm đối địch với Hoàng Vô Thần mà kêu lên.
- Ta đầu hàng.
- Ta nguyện thần phục.
Rất nhiều người hét lên như vậy.
Nhưng cơ bản tiếng hét của họ không có tác dụng. Quả tinh cầu đó hạ xuống khiến cho tất cả người tu đạo trong phạm vi mấy ngàn trượng, những người tu đạo tu vi thấp mới hét lên lập tức không chịu nổi nguyên khí từ tinh cầu tản ra va chạm mà nổ tung.
Vô số người tu đạo rơi xuống như mưa.
Cảnh tượng lúc này chẳng khác nào ngày tận thế.
- Lạc Bắc!
Huyền Vô Thượng rống lên một tiếng thật dài. Trên người y tản ra vô số quầng sáng màu đen. Một điểm sáng màu đen bay ra từ tay phải của y hóa thành một quầng sáng tinh cầu màu đen lóng lánh.
Cái lốc xoáy màu đen đó vừa mới xuất hiện pháp lực dao động quanh người Huyền Vô Thượng biến mất. Dường như để sử dụng cái pháp thuật đó cũng mất gần như toàn bộ chân nguyên của y.
- Nhược Tuyết.
Cùng lúc đó, Lạc Bắc cũng hét lên một tiếng thật dài. Ánh sáng màu vàng từ người hắn tản ra, trong nháy mắt dung hợp với quầng sáng màu trắng phát ra từ người Nạp Lan Nhược Tuyết.
Trong nháy mắt hai làn chân nguyên biến mất mà không trung bên dưới cái tinh cầu cũng xuất hiện những vết nứt từ giữa phun ra vô số những tia sáng rực rỡ tạo thành một dải ngân hà.
Oành!
Dải ngân hà cùng với lốc xoáy màu đen va chạm với tinh cầu khiến cho giữa không trung xuất hiện vô số những vết nứt. Vô số đạo tôn do Hoàng Vô Thần hóa ra cùng với quả tinh cầu có đường kính mấy ngàn dặm bị đánh nát tạo thành những mảnh thiên thạch bay đầy trời.
- Pháp thuật song tu?
Tuy nhiên nét mặt của Hoàng Vô Thần vẫn hết sức thản nhiên.
- Chỉ tiếc rằng pháp thuật song tu của các ngươi cũng mất rất nhiều chân nguyên không thể địch lại tu vi thiên kiếp thứ năm thật sự của ta.
Trong lúc nói chuyện, một cái vòng tròn màu vàng từ không trung bay ra lao về phía Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
- Lạc Bắc!
Đám người Tô Hâm Duyệt hét lên một tiếng chói tai. Trong nháy mắt, Lạc Bắc đã phóng ra mấy quầng sáng nhưng những quầng sáng đó bị vòng tròn màu vàng của Hoàng Vô Thần nghiền nát. Lạc Bắc ngăn cản trước mặt Nạp Lan Nhược Tuyết tuy nhiên cả hai người vẫn bị đánh bay xuống đất không biết chui xuống tới độ sâu bao nhiêu.
- Huyền Vô Thượng! Không biết bây giờ ngươi có chịu nổi một đòn của ta hay không?
Đánh Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết chui xuống đất, ánh mắt của Hoàng Vô Thần lập tức chuyển về phía Huyền Vô Thượng.
Bên trong đôi mắt của y như có vô số những tia sáng huyền ảo lóe lên. Trong nháy mắt trước mặt Huyền Vô Thượng xuất hiện một cái vòng tròn màu vàng.
- Tông chủ Huyền Vô Thượng.
Nhất thời vô số người tu đạo Thiên Lan hư không như nổi điên phát động tấn công về phía Hoàng Vô Thần. Trong suy nghĩ của họ thì Huyền Vô Thượng là một người lãnh tụ đáng kính. Trong mấy trăm năm qua, rất nhiều người tu đạo Thiên Lan hư không được Huyền Vô Thượng che chở.
- Đây là chuyện của ta và y không cho các ngươi nhúng tay vào.
Nhưng cùng lúc đó một cột sáng cuốn qua khiến cho mấy trăm người tu đạo Thiên Lan hư không tan biến bên trong ánh sáng của nó. Mà pháp thuật do bọn họ phóng ra cơ bản không tấn công được tới quầng sáng màu vàng.
"Sát! Sát! Sát!"
Bóng dáng của Huyền Vô Thượng lui lại cực nhanh.
Hiện tại với lực lượng của Huyền Vô Thượng cơ bản không thể chống lại một đòn của Hoàng Vô Thần mà chỉ biết né tránh.
Lúc này, y chỉ biết dồn toàn bộ chân nguyên còn lại trong người để độn pháp tăng lên tới cực hạn. Chỉ thấy từng vết rạn không gian liên tục xuất hiện quanh người y. Mỗi một lần lóe lên là vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng.
Nhưng phía trước cái vòng tròn màu vàng của Hoàng Vô Thần cũng liên tục xuất hiện những vết rạn trong suốt. Từ xa nhìn lại phía trước cái bóng người còn phía sau là cái vòng tròn màu vàng khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Quan trọng hơn nữa là lúc này khoảng cách của cái vòng tròn màu vàng và Huyền Vô Thượng càng lúc càng gần.
"A!"
Nô Thú thần quân gào lên. Một cái đan châu màu đỏ được phun ra từ miệng y lao về phía Hoàng Vô Thần.
Từ viên đan châu đó xuất hiện vô số hình ảnh đám dị thú và tản ra pháp lực dao động kinh tâm động phách. Hơn nữa rõ ràng được chân nguyên của Nô Thú thần quân chăm sóc một thời gian dài, nếu không thì y cũng không sử dụng nó vào lúc này.
Oành!
Tuy nhiên một hạt châu màu lục từ tay Hoàng Vô Thần lao ra. Hạt châu màu lục đó tản ra bóng của một con rắn không lồ. Đó chính là hạt châu màu lục đã nén ép con rắn màu xanh của Nhã Dịch thần quân trước đó.
Hai cái va chạm mạnh với nhau, hạt châu màu lục tản ra còn viên đan châu màu đỏ của Nô Thú thần quân cũng bị tan nát thành vô số dòng nguyên khí.
- Huyền Vô Thượng! Đi mau.
Nhìn thấy cảnh đó, trong đám Thần quân của Thiên Lan hư không, Hắc Thạch thần quân vẫn còn giữ được sự tỉnh táo nhất cũng hét lên.
Nguyên anh của y lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu rồi chợt tự cắt một cánh tay. Mà từ cái cánh tay và trong cơ thể của y liên tục trào ra chân nguyên hóa thành một lá bùa.
Nguyên Anh mất tay.
Một cao thủ độ kiếp như Hắc Thạch thần quân, Nguyên Anh mất một cánh tay cho dù khổ tu ngàn năm cũng không lấy lại được.
Nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác. Hắc Thạch Thần quân hiểu rõ bất kể liều mạng thế nào cũng không phải là kẻ địch của Hoàng Vô Thần. Cho nên nếu Huyền Vô Thượng bị Hoàng Vô Thần đánh chết, Thiên Lan hư không vĩnh viễn không chống lại được đối phương. Mà sau này khi người tu đạo Thiên Lan hư không trở lại giới tu đạo chỉ có một sự hủy diệt đang chờ đón.
Nguyên Anh một tay của Hắc thạch thần quân hội tụ với chân nguyên ngưng tụ lại thành một lá bùa. Từ bề mặt của nó tản mát ra những sợi to rồi nhanh chóng tạo thành từng quả cầu chớp tản ra hơi thở lôi cương kinh người.
Oành!
Trong nháy mắt đạo bùa màu đen tấn công trúng vòng tròn màu vàng của Hoàng Vô Thần, không ngờ khiến cho nó tan biến thành vô số tia sáng.
- Đi!
Huyền Vô Thượng gào lên một tiếng thảm thiết, hai tay xé mạnh một cái, bên cạnh y lập tức xuất hiện một vết nứt. Ngay sau đó, Huyền Vô Thượng biến mất.
Vào lúc này, Huyền Vô Thượng và đám người Hắc Thạch thần quân biết rõ lần này bỏ đi có lẽ phần lớn người của Thiên Lan hư không không thể bỏ chạy, tất cả sẽ bị Hoàng Vô Thần giết. Nhưng cơ bản không còn có cách nào khác, chỉ có trốn thoát mới báo thù được.
- Lạc Bắc! Không ngờ thân thể của ngươi đã tới mức này.
Hai tay của Hoàng Vô Thần hơi cử động khiến cho Nô Thú thần quân vừa mới phun ra hạt châu màu đỏ lập tức bị đánh nát thân thể và nguyên anh thành khói bụi. Cùng lúc đó, từ dưới đất có một mũi tên đỏ như máu bắn lên cũng bị Hoàng Vô Thần phóng ra một vầng sáng màu vàng đánh văng.
- Đi!
Cùng với lúc kiếm quang từ dưới đất phóng len chém tới Hoàng Vô Thần, âm thanh Lạc Bắc cũng vang lên.
- Muốn chạy không dễ đâu.
Hoàng Vô Thần nở nụ cười thản nhiên, hai tay hợp lại. Vô số tia sáng màu vàng từ không trung phủ xuống tạo ra một cái nhà giam màu vang bao phủ mấy ngàn dặm cả bên dưới lòng đất, giam giữ tất cả người tu đạo trong phạm vi ngàn dặm lại.
- Oành!
Tốc độ thi triển pháp thuật của Hoàng Vô Thần thật sự quá nhanh. Gần như chỉ trong cái chớp mắt một cái vòng tròn màu vàng lập tức va chạm với Lạc Bắc khiến cho hắn bị đánh bay.
- Lạc Bắc!
Cùng lúc đó một tiếng quát chói tai vang lên rồi một quầng sáng màu đen như được tập hợp từ vô số sợi dây cũng xuất hiện đánh trúng người Lạc Bắc.
Từ vô số khiếu huyệt trên người Lạc Bắc lập tức phun ra đầy chân nguyên và máu.
Danh Sách Chương: