Bất luận là Tà Nguyệt, Huyền Viên hay Thanh Ly đều là những nhân vật hàng đầu trong giới tu đạo.
“Như Vô Tâm!” thế nhưng khi Hoàng Vô Thần vừa thốt ra câu này thì không chỉ Tà Nguyệt đứng bên cạnh y mà ngay cả Huyền Viên, Thanh Ly gần đó đều bị cuốn vào biển máu cuồn cuộn. Không chỉ những thứ nhìn được bằng mắt mà tất thảy những thứ trong nguyên thần, thức thần đều bị nhấn chìm trong huyết hải hôi tanh.
Chỉ là một cái tên, nhưng lại mang huyết khí và ma khí lớn hơn cả U Minh Huyết Trì này!
Bởi vì cái tên này, đối với các huyền môn chính đạo mà nói thì đây chính là biểu tượng của sự hủy diệt và chinh phục, là tối kỵ trong những điều cấm kỵ.
Trên thế gian số người tu đạo biết cái tên Như Vô Tâm này không nhiều, tuyệt đại đa số chỉ biết cái tên khác của hắn, đó là...U Minh Huyết Ma!
“Không lo không sợ...đều là do tâm...nhìn thấy địa ngục...cũng là do tâm...không lo không sơ...”
Đôi mắt của Tà Nguyệt vừa mới đỏ lên thì trong thức hải như nở một tòa bạch liên, nhãn thần và toàn thân đều lạnh toát, không còn vẻ hung hãn như ban đầu, “Trận diệt ma trên Kim đỉnh bốn trăm năm trước, chẳng lẽ chỉ là vọng ngôn lừa bịp?”
“Trận chiến này là hoàn toàn có thật...Năm đó, Như Vô Tâm tu luyện bộ Huyết Thần Quyết vô địch, luyện thành Huyết Ma chân thân, diệt một lúc mười hai đại phái, sinh linh lầm than, ma khí ngút trời, lại tụ tập mười vạn thiên ma mưu đồ xâm diệt Nga Mi. Sư tôn dẫn phái Côn Luân chúng ta tụ họp cùng các cao thủ chính đạo trong thiên hạ rồi cùng với Như Vô Tâm quyết chiến một trận trên Kim đỉnh...”
“Hậu thế đều biết trận này chính đạo diệt ma đại thắng, Côn Luân chúng ta vì thế mà trở thành thủ lĩnh phe chính đạo, nhưng sự tình không hoàn toàn như đời sau đồn đại.”
“Ngày đó Nga Mi xuất ra tuyệt thế thần binh Tử Sính, Thanh Sách. Đệ nhất cao thủ Nga Mi là Trác Vô Tương sử Hạo Thiên bảo giám, còn Thục Sơn thì thiết lập Vạn Kiếm Quy Nguyên diệt ma trận, Triết Phong Tự thứ nhân thượng sư Hoàng Giáo thi triển Đại Chuyển Luân Tam Tương Sinh Hóa diệu pháp, Lý Phù Đồ phái Thanh Thành dùng chiêu Thiên Đô Minh Hà, Từ Hàng tịnh trai thì kết nên Tâm Đăng trận, sư tôn xuất Tam Dương Nhất Sát Kiếm, Đoạn Ngọc Câu, Phong Hàn Nguyệt sư thúc dùng Lục Đinh Lục Giáp Hoàng Kim hoàn, hóa thành sáu vị kim giáp thiên thần, Vật Dụng sư thúc dùng nỏ thần Cửu Thiên Thập Địa...”
Những người được Hoàng Vô Thần nhắc đến không ai không là tuyệt thế kỳ nhân của giới tu đạo từ ngàn năm trước, nay được y từ từ kể ra, Tà Nguyệt mới chỉ nghe tên thôi cũng đã mường tượng ra đươc trận quyết đấu đó khốc liệt nhường nào.
“Hậu thế tương truyền, sau trận chiến đó, phe chính đạo hoàn toàn thắng lợi, bọn thiên ma của Như Vô Tâm bị tận diệt, Huyết Ma chân thân Như Vô Tâm cũng đã diệt vong...Nhưng trên thực tế, trận đó phe chính đạo cũng tổn thất rất lớn, các cao thủ của Nga Mi, Thanh Thành, Triết Phong Tự gần như đều táng mạng, đến cả những nhân vật như Trác Vô Tương, Lý Phù Đồ cũng bỏ mạng trong chiến dịch đó. Thần binh của Nga Mi là Thanh Sách, Hạo Thiên bảo giám cũng biến mất không tung tích, Triết Phong Tự Thứ Nhân thượng sư cũng bị trọng thương, trên đường trở về sư đồ Triết Phong bị yêu nhân đánh lén, không đối phó nổi, đến cả những quyết pháp tu luyện cũng mất đi không ít. Lúc đó những môn phái bình thường như Côn Luân ta đều gục ngã, mấy trăm năm rồi mà vẫn chưa phục hồi được nguyên khí. Côn Luân ta tuy rằng từ đó mà phất lên, trở thành lãnh tụ đạo môn trong thiên hạ nhưng tổn thất cũng không nhẹ. Vô Dụng sư thúc, Phong Hàn Nguyệt sư thúc đã đồng quy vu tận với đám thiên ma, Lục Đinh Lục Giáp Hoàng Kim hoàn biệt tăm biệt tích, Tam Dương Nhất Sát Kiếm của tôn sư cũng bị Huyết Ma chân thân phá hủy, người thì bị trúng ma tâm hỏa, suốt mấy trăm năm, cuối cùng tinh huyết trong người bị thiêu rụi mà chết.”
“Như Vô Tâm...U Minh Huyết Ma. Trước đây vô số người tu đạo đã chết dưới tay hắn, hắn đã làm nên một cuộc thảm sát mà ai nghe cũng phải hãi hùng! Hiện nay, phái Côn Luân ta và phe chính đạo trong thiên hạ có lẽ cũng phải đối mặt với một cuộc thảm sát như thế. Đây là việc tối mật của Côn Luân, không thể để cho người ngoài biết. Năm đó khi Huyết Ma chân thân của hắn bị hủy, có bắn ra vài giọt huyết ma, nhưng những giọt huyết ma này hoàn toàn không phải đã được diệt trừ tận gốc như truyền thuyết kể, mà thật ra là còn một giọt sót lại, đã trốn vào linh mạch của Côn Luân!”
“Đã trốn vào linh mạch của Côn Luân...” song mục của Tà Nguyệt ánh lên thần quang thăm thẳm. Bây giờ thì y đã hiểu, tại sao trong Côn Luân lại có một U Minh Huyết Trì như thế này!
“Như Vô Tâm luyện 'Huyết Thần kinh quyết' đến độ thiên hạ vô song, bản tính lại vô cùng giảo hoạt, chỉ cần một giọt huyết ma chạy thoát cũng đủ để hắn dần dần tái sinh, nhưng hắn biết rằng dù có chạy đến đâu cũng sẽ bị truy sát đến cùng, thế nên mới nhân lúc còn chưa chiến bại đã lén lút trích ra một giọt huyết ma, trốn vào linh mạch của Côn Luân chúng ta.” Hoàng Vô Thần nhìn vào bể máu đang cuồn cuộn không ngừng, trên gương mặt vốn không thay đổi thần sắc chợt thoáng qua một chút lo lắng. “Dòng linh mạch này là khởi đầu của các linh mạch trong thiên hạ, cũng là gốc rễ của Côn Luân phái ta. Nếu như cùng lúc phá hủy cả linh mạch lẫn giọt huyết ma kia thì Côn Luân cũng sẽ mất đi cái rễ. Vì vậy mà sư tôn vẫn đang do dự, che giấu điều này, cùng các vị sư thúc dốc hết tâm can để nghĩ ra cách nào không cần phá hủy linh mạch mà vẫn tiêu diệt được huyết ma.Nhưng “Huyết Thần kinh quyết” của Như Vô Tâm biến ảo khôn lường, vượt xa sự tưởng tượng của các vị sư tôn, khiến họ tổn hao rất nhiều tinh lực, thậm chí Diêu Trọc sư thúc đã không tiếc thân mình, dùng nguyên thần luyện hóa tiến vào linh mạch để tiêu diệt đám nguyên khí huyết ma cuối cùng này của Như Vô Tâm, nhưng ngược lại lại bị nguyên thần huyết ma của hắn luyện hóa ngay trong linh mạch.”
“Bốn trăm năm nay, nguyên thần huyết ma của Như Vô Tâm lại lẩn trốn trong linh mạch của Côn Luân chúng ta hút lấy lệ khí ô uế của trời đất, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngày một mạnh thêm. Lệ khí ô uế trong linh khí của thiên địa trong linh mạch là do hắn dùng, trái lại linh khí lại càng phát ra khí tinh thuần, môn đệ Côn Luân ta tu luyện với tốc độ kinh người, rạng danh thiên hạ, vượt qua hẳn các môn phái khác, nhưng có ai ngờ lại lâm vào tai họa khủng khiếp thế này!”
“Bắt đầu tư bảy mươi năm trước, Như Vô Tâm đã có dấu hiệu phá kén trùng sinh, sư tôn cùng các vị sư thúc đã đồng tâm hiệp lực dùng đại thần thông kết thành La Thiên pháp trận, phong tỏa linh mạch, trấn áp tại đó. Sáu mươi năm trước, khi sư tôn vũ hóa, vẫn chưa truyền ngôi vị chưởng giáo cho ngươi, chỉ vì ngươi bản tính hấp tấp, nếu đặt bí mật này lên vai ngươi, thì ngươi sẽ không thể luyện Liên Đài Pháp Hoa Quyết đến cảnh giới đại viên mãn được. Bây giờ thiên hạ vận khí đã xuy chuyển, chiến loạn khắp nơi, đâu đâu cũng là hài cốt, lệ khí của linh mạch trong trời đất ngày càng nhiều hơn. Như Vô Tâm đã tận dụng điều này, tích tụ lại thành u minh huyết hải, không chỉ luyện ra U Minh Huyết Thần Tử, lại còn hóa ra Huyết Ma phân thân, nhằm thoát khỏi vòng phong tỏa. Huyền Viên sư đệ bị trọng thương như thế, chính là do khi tập kích huyết ma phân thân của Như Vô Tâm thì Nguyên Thiên Y đến, bị phân thân đó đả thương.”
Nghe Hoàng Vô Thần từ từ nói đến đây, Tà Nguyệt than một tiếng, nhìn Hoàng Vô Thần nói: “Ngươi vì thế nên mới muốn thừa lúc pháp lực của Nguyên Thiên Y suy giảm đoạt lấy La Phù công pháp, pháp bảo, nhằm tăng thêm cơ hội thắng cho Côn Luân ta?”
“Đều là lỗi của ta.” Hoàng Vô Thần lặng lẽ gật đầu.”Không Sinh Diệt Hải Lưu Ly quyết của Nguyên Thiên Y cũng có sơ hở, luyện đến tầm lưu ly bất diệt kim thân thì sẽ có mười hai giờ pháp lực bị suy kiệt. Hắn lại quá kiêu ngạo, quyết không gia nhập Côn Luân, ta lại không thể truyền tin Huyết Ma chưa chết ra ngoài được. Vốn định để La Thần Tướng, Lạc Tiên, Vấn Thiên ba người họ trong mười hai tiếng pháp lực của hắn bị suy kiệt thì tóm hắn. Nhưng ta không ngờ rằng Nguyên Thiên Y đã đi trước ta một bước, hắn linh cảm rằng phái Côn Luân sẽ đối phó với hắn, nhân lúc pháp lực chưa suy yếu đã chủ động ra tay.”
Nói đến đây, Hoàng Vô Thần khẽ ngẩng đầu, tuy hai mắt nhắm nghiền nhưng y dường như vẫn có thể nhìn thấy nơi Nguyên Thiên Y đang đứng, như thể có thể đứng từ xa ngắm nhân vật tuyệt thế Nguyên Thiên Y. “Tà Nguyệt sư huynh, huynh đã đoạn tuyệt lục thức nên không thể nhìn thấy Nguyên Thiên Y ngày hôm đó. Hôm đó hắn...Thật sự là hết sức tuyệt vời, khiến cho người ta phải ngưỡng mộ. Hắn sinh ra từ cái uy của đất trời, khí thế lẫy lừng, vốn đã đạt đến cảnh giới vô địch, dù cho đệ từng đơn độc đấu với hắn nhưng cũng không đáng là đối thủ của hắn. La Thần tướng biến thân đấu với hắn nhưng thua đến mức không còn đường lui, phải tự nhảy xuống biển, Vấn Thiên, Lạc Tiên hai người liên thủ cũng không đánh lại hắn. Đệ nhân lúc Cửu Bạt sư huynh xuất quan đã dùng Trảm Tam Thi Diệt Thần Tiễn đối phó với hắn, dùng đến Vô Sắc Định Đại Hoa Luân của đệ mới đánh bại được hắn. Kiếm ý Vấn Thiên bị áp chế, uy lực của bản mệnh kiếm nguyến không còn, Lạc Tiên sư muội bế quan, La Thần tướng thì không biết sống chết thế nào, Cửu Bạt sư huynh bị Nguyên Thiên Y đánh trả, công sức tu luyện tiêu tan, mất hết hi vọng. Lại thêm Đại Tu Di Chính Phản Cửu Cung Trận bị phá, Côn Luân ta lần có thể nói là tổn thất nặng nề. Huống hồ, hiện nay bọn ma đạo trong thiên hạ chỉ chờ thời cơ hành động, ắt sẽ có kẻ biết rằng Huyết Ma đang trốn ở Côn Luân, nhất định sẽ nhân cơ hội này tấn công. Phái Côn Luân ta thật sự đã đến thời điểm vô cùng nguy hiểm.”
“Tà Nguyệt sư huynh” Huyền Viên nãy giờ đứng cạnh Hoàng Vô Thần bỗng thở dài. “chưởng giáo nếu đã làm như thế là do càng ngày càng thấy rõ không có cách gì áp chế được U Minh Huyết Ma, bàn bạc với chúng ta xong mới đưa ra quyết định. Chỉ tại chúng ta không nghĩ rằng tu vi của Nguyên Thiên Y lại cao đến thế. Sớm biết như vậy thì chúng ta đã có thể tương trợ huynh ấy, có khi lại có cơ hội chuyển bại thành thắng.”
Tà Nguyệt thầm cưởi khổ, nhìn Hoàng Vô Thần nãy giờ hai mắt vẫn nhắm nghiền, y biết được rằng Hoàng Vô Thần đang phải gánh vác rất nhiều chuyện. Bao nhiêu nghi kị, bất mãn đối với Hoàng Vô Thần mấy chục năm nay bỗng chốc tan biến.”Sớm biết như vậy, nếu sớm biết như vậy, thì đã phá hủy cả linh mạch lẫn máu của Huyết Ma. Nhưng Như Vô Tâm lại là nhân vật tuyệt thế kiêu hùng, sớm đã tính toán được lòng người...Bốn trăm năm trước nếu đổi lại là mình, mình cũng quyết không tiêu hủy linh mạch. Mất đi đoạn linh mạch dồi dào linh khí nhất này thì phái Côn Luân cũng không thể tồn tại được. Có ai lại hiểu hết được nhân quả thế gian, lĩnh hội hết quá khứ tương lai?”
Điều làm Tà Nguyệt khó nghĩ nhất là, mấy trăm năm nay phái Côn Luân đỉnh thịnh, nhân tài lớp lớp xuất hiện, đều là nhờ linh khí chí thuần của Côn Luân linh mạch, tu hành rất nhanh chóng. Nay ngay cả tu vi của y lúc này cũng có thể nói là đều đã nhuốm màu Như Vô Tâm.
Nhân quả trên thế gian này...ai có thể nói cho rõ ràng, ai lại có thể phân định đúng sai?
“Ta thân mang trọng trách truyền kinh thụ đạo, đệ tử đời sau của Côn Luân tuy nhân tài không thiếu nhưng tu vi vẫn chưa đủ.” Hoàng Vô Thần lấy Chuyển Thế Nguyệt Hoa Pháp Luân đang giữ cặt trong tay chuyển giao cho Tà Nguyệt, “trong số mười sư huynh đệ, sư đệ Du Vô Tương đã tu luyện Thái thượng Vong Tình đại pháp, cắt hết liên hệ với thế gian, không màng đến sự đời. Hiện nay người có thể cùng Thanh Ly trấn thủ U Minh Huyết Trì, bảo vệ phái Côn Luân chúng ta, chỉ có huynh mà thôi.”
Tà Nguyệt nhận lấy Chuyển Thế Nguyệt Hoa Pháp Luân, đi qua màn sương máu, bước đến bên Thanh Ly nói:”Quyết không phụ chưởng giáo phó thác, quyết không phụ Côn Luân!” Bóng dáng sau lớp áo rách rưới ấy truyền đến một tiếng nói lạnh lùng nhưng lại sát phạt quyết đoán vô cùng!
Danh Sách Chương: