Trong kiếm quang liền phát ra những âm thanh già cỗi, đó chính là người lần trước xem quẻ trên Thục Sơn. Sau khi phát ra âm thanh đó, ánh mắt của người này lướt qua Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết.
-Hoàng Vô Thần, ta đã xem cho ngươi một quẻ rồi, quẻ đó nói rằng ngươi nhất định sẽ bại vong trong tay Lạc Bắc.
-Ta nhất định sẽ bại vong?
Hoàng Vô Thần nghe xong liền cười ha hả:
-Phong Thập Tam, vốn định ta giết hết các ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Ngươi có biết tại sao ta vẫn giữ lại Từ Thạch Hạc- kẻ phản bội ta mà không giết hắn luôn không? Bởi ta muốn cho hắn chính mắt thấy được hắn đã sai lầm như thế nào; ta phải cho hắn tận mắt nhìn thấy ta đã nắm trong tay toàn bộ thiên địa này như thế nào, ta khai sáng thế giới cực lạc Vĩnh Hằng Thịnh Thế như thế nào! Phong Thập Tam, giờ ta tạm thời tha mạng cho ngươi lần này để cho ngươi tận mắt thấy được ta sẽ giết Lạc Bắc như thế nào, để cho ngươi biết quẻ bói chó má kia của ngươi là đồ bỏ đi!
-Rầm!
Tiếng cười điên cuồng của Hoàng Vô Thần khiến ý thức của mọi người chấn động trong giây lát, Hoàng Thiên Thần tháp đã cùng liều mạng với kiếm quang mà Phong Thập Tam vừa phát ra.
Nhưng lần này là kiếm quang của Phong Thập Tam bị hàng ngàn những tia sáng màu vàng trên đỉnh tháp phát ra làm cho vỡ vụn, toàn thân Phong Thập Tam phát ra huyết quang rồi bị đẩy mạnh về phía sau.
-Lận Hàng, ngươi muốn làm gì?
Chính lúc này Vũ Sư Thanh, Huyền Vô Kỳ, Đông Bất Cố đứng cách Mục Đồng La Sát không xa đột ngột cảm thấy có một pháp lực đang dao động, phát ra từ cơ thể Lận Hàng và đang bị chấn động. Nhưng dao động pháp lực này không phải muốn điều khiển Đồng Mục La Sát mà dường như là muốn tách thần hồn của mình ra khỏi cơ thể.
Để thần hồn rút ra khỏi cơ thể mình giống như Tọa Hóa của Mật Tông, Mật Tông là người đã tu luyện được thân ngoại hóa thân, như vậy có thể rút toàn bộ thần hồn của mình ra khỏi cơ thể để hòa nhập vào thân ngoại hóa thân, từ bỏ xác thịt của mình. Còn người tu luyện Nguyên Anh Quyết Pháp như Lận Hàng thì nếu rút thần hồn ra khỏi cơ thể thì chẳng khác gì tự sát! Sau khi Thần hồn được rút ra khỏi cơ thể thì toàn bộ thân thể và Nguyên Anh sẽ lập tức bị yếu đi, thần hồn cũng sẽ không thể quay trở lại thân thể được nữa.
- Chưởng giáo Vũ Sư Thanh, Huyền Vô Kỳ sư đệ, giờ ta đã hoàn toàn hiểu được tại sao tiền bối Trạm Thái Thanh Minh lại nói Đồng Mục La Sát phải lấy thần hồn để điều khiển mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất rồi.-Lận Hàng khẽ thì thầm vào tai Huyền Vô Kỳ.
Thai thể của Mục Đồng La Sát mạnh mẽ vô cùng, nhưng nếu điều khiển là xác thịt thì thân thể người điều khiển sẽ không thể chịu nổi sự tấn công. Hơn nữa nếu để thần hồn lại hòa hợp với pháp trận của Mục Đồng La Sát, tốc độ thi triển pháp thuật cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều so với xác thịt. Chỉ có cách này mới có thể ngăn cản được Hoàng Vô Thần để Huyền Vô Thượng kích phát thuật pháp kia.
-Lận Hàng sư huynh, không cần đâu!
Vừa nghe Lận Hàng nói đến đó, Huyền Vô Kỳ liền kinh ngạc thốt lên, khóe mắt rớm máu. Nhưng ngay lúc ấy, một luồng ánh sáng màu trắng đã bay ra từ trên đỉnh đầu Lận Hàng rồi nhập vào trong pháp trận của Mục Đồng La Sát còn thân thể Lận Hàng thì kết thúc sự sống.
Đôi mắt của Mục Đồng La Sát đột nhiên ánh lên một cái nhìn tràn đầy tình cảm.
Nhìn từ biệt Lạc Bắc và Huyền Vô Kỳ và mọi người xong, Đồng Mục La Sát bay thẳng lên trời, hướng về phía Hoàng Thiên Thần tháp.
-Lận Hàng!
Vừa chạm vào ánh mắt của Mục Đồng La Sát, tim Lạc Bắc nhói đau, miệng hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.
-Tốt lắm, lại thêm một kẻ không sợ chết nữa. Vậy ta sẽ cho ngươi thấy những kẻ không sợ chết sẽ có kết cục như thế nào!
Chính lúc Hoàng Vô Thần phát ra tiếng cười lạnh sắc đó, cửa chính Hoàng Thiên Thần tháp bỗng mở ra, một luồng hồng quang bừng lên, tiến thẳng về phía Hoàng Thiên Thần tháp.
Luồng hồng quang đó chính là Nguyên Anh Cửu Bạt!
Khi vòng đảo thứ chín của Côn Lôn bị chấn động thì không thấy tung tích Cửu Bạt Nguyên Anh đâu, hóa ra Cửu Bạt không phải bị người Thiên Lan Hư Không tiêu diệt mà là do Hoàng Vô Thần khi chiếm cứ Côn Lôn lần nữa đã khống chế nó.
Lúc này rõ ràng là Nguyên Anh Cửu Bạt đã hoàn toàn bị Hoàng Vô Thần khống chế, khi va chạm vào Mục Đồng La Sát trong tích tắc liền bị nổ tung, tiếng nổ ầm ầm vang dội còn Mục Đồng La Sát thì bị đẩy ra ngoài.
Nguyên Anh Cửu Bạt bị Hoàng Vô Thần dùng để oanh kích Mục Đồng La Sát như một đạo đan phù bình thường.
Vì cản trở hắn mà Lận Hàng đã không tiếc thân mình, lấy thần hồn của mình hòa nhập vào Mục Đồng La Sát nhưng dù có như vậy cũng bị hắn đánh văng ra xa.
-Ha ha…
Hoàng Vô Thần ngồi trong tháp cất những tiếng cười ha hả rung động đất trời.
-Nam Cung Tiểu Ngôn!
Đằng sau Vũ Sư Thanh và những người khác bỗng xuất hiện một thanh niên trầm mặc đang bay đến. Người này chính là đệ tử thân truyền của Cửu Bạt-Nam Cung Tiểu Ngôn. Lúc này nhìn thấy Hoàng Thiên Thần tháp đang ép xuống, Nam Cung Tiểu Ngôn vẫn giữ nét mặt trầm tĩnh đó nhưng hơi thở phảng phất sự nguy hiểm đang dâng lên trên người gã. Trên người gã dần dần xuất hiện một dải quang văn.
Tự bạo thân thể và Nguyên Anh!
Lúc này Nam Cung Tiểu Ngôn cũng muốn dùng cách tự bạo thân thể và Nguyên Anh để cản trở Hoàng Thiên Thần tháp!
-Nam Cung Tiểu Ngôn, ngươi cũng không sợ chết ư? Nhưng bắt đầu từ hôm nay, sự sống chết của ngươi do ta nắm giữ!
Nhưng cánh cửa chính của Hoàng Thiên Thần tháp vẫn chưa đóng lại mà vẫn phát ra kim quang. Kim quang ép thẳng xuống người Nam Cung Tiểu Ngôn, khiến tất cả những ngọn lửa trên người Nam Cung Tiểu Ngôn đang muốn thoát ra cũng bị ép xuống. Nam Cung Tiểu Ngôn nhìn thẳng vào Hoàng Thiên Thần tháp rồi bay ra phía sau, cứ bay được vài chục dặm lại phun ra một ngụm máu.
-Lạc Bắc, mau!
Chính lúc này, dao động pháp lực trên người Huyền Vô Thượng vô cùng mãnh liệt, những vòng quang đen trên đầu phát ra những quang hoa đen, giống như một nụ hoa đen bao bọc lấy Lạc Bắc ở bên trong vậy.
Thuật pháp này của Huyền Vô Thượng đã phóng ra hoàn toàn.
-Toàn bộ các ngươi đứng lại cho ta.
-Rầm!
Nhưng câu nói của Hoàng Vô Thần tựa như một lời tuyên án. Toàn bộ không gian bên ngoài Hoàng Thiên Thần tháp bốc lên biển lửa sắc xanh đồng rồi tỏa ra với tốc độ chóng mặt tới những không gian cách đó hàng trăm dặm.
-Lạc Bắc, tất cả giao cho ngươi đấy!
Trong mắt Huyền Vô Thượng đột nhiên phát ra hai luồng ánh sáng màu đen với muôn ngàn quang phù, lấp lánh lấp lánh rồi khắc sâu vào tiềm thức của Lạc Bắc.
Trong nháy mắt, tiềm thức của Lạc Bắc đã có vô vàn thứ, những thứ này giống như bản năng bẩm sinh, ngấm sâu vào trong tiềm thức và khắc sâu trên thân thể Lạc Bắc.
Lạc Bắc đã hiểu ra, Huyền Vô Thượng sử dụng cái thuật pháp này là để đưa mình đến một nơi khác.
Cùng lúc đó, toàn thân Huyền Vô Thượng, kể cả các giác quan cũng như biến thành những xoáy lốc đen, những luồng nguyên khí từ tinh cầu vô cùng vô tận điên cuồng chảy từ trong hư không xuyên thấu vào thân thể Huyền Vô Thượng.
Thân thể của Huyền Vô Thượng phình lên, biến thành một tấm quang phù đen khổng lồ như một quả tinh cầu rồi lập tức đâm thẳng vào Hoàng Thiên Thần tháp.
-Huyền Vô Thượng, ta thật không ngờ ngươi lại dùng đến cách này để cản trở Hoàng Thiên Thần tháp. Nhưng đáng tiếc là tuy ta có dùng sức mạnh của Hoàng Thiên Thần tháp nhưng Hoàng Thiên Thần tháp vẫn là một pháp bảo, với tu vi của ta bây giờ thì không ai có thể ngăn cản được ta nữa đâu.
Tấm quang phù đen của Huyền Vô Thượng tung ra, cả người Huyền Vô Thượng cũng hóa thành tro bụi, một người đứng đầu trong một thế hệ thiên cổ đã hoàn toàn từ giã thế gian còn những quang hoa sắc vàng xanh bên ngoài Hoàng Thiên Thần tháp cũng bị phá tan nát, bay ra không biết xa bao nhiêu vạn dặm, lan tỏa ra cả chín tầng mây.
Trong nháy mắt khi Hoàng Thiên Thần tháp bị oanh kích, một luồng kim quang lại phát ra từ cánh cửa chính của tháp.
Trong ánh sáng vàng bao phủ tỏa ra uy thế vô cùng vô tận, giống như toàn bộ thiên địa đang nằm dưới chân Hoàng Vô Thần.
Hai cánh tay Hoàng Vô Thần duỗi ra lập tức một luồn ánh sáng trong vắt như ngọc từ không trung vô tận giáng xuống, ngay sau đó là sự xuất hiện của một quả tinh cầu khổng lồ.
Bên trong Hoàng Thiên Thần tháp, Hoàng Vô Thần đã khôi phục được chút ít nguyên khí. Lúc này hắn dùng một quả tinh cầu để tấn công, đè ép Lạc Bắc xuống.
Danh Sách Chương: