Vừa thấy Phong Mạc Thần, Bạch Ly Nhược liền tiến lên cầm thật chặt tay hắn, khẩn trương hỏi “Vân Cảnh Mạch đâu?”
Phong Mạc Thần lạnh nhạt nhìn nàng một cái, trở tay bao lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, quay đầu ý bảo bên ngoài có người nghe lén.
Bạch Thanh Loan đứng lên, cầm ly trà trong tay, lạnh lùng đến gần cửa sổ, mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám hướng, đột nhiên ném ly trà đi, bí mật mang theo Lãnh Phong (một chiêu võ), đánh vào bụi cỏ sơ sài.
Một bóng dáng chạy trên không, Bạch Ly Nhược lau mồ hôi lạnh
“Đi rồi?” Phong Mạc Thần lạnh nhạt, mỉm cười ôm bả vai Bạch Ly Nhược.
“Hẳn là thế.” Bạch Thanh Loan đóng kỹ cửa sổ, xoay người lại.
“Thật ra thì, không cần thiết phải đuổi hắn đi, có thể để cho hắn mang tin tức giả trở về.” nụ cười của Phong Mục Thần càng thêm đậm, Bạch Ly Nhược ngày càng nghe lời hắn, ở trong ngực hắn không còn vùng vẫy nữa.
Bạch Ly Nhược cúi đầu, đột nhiên nhớ ra, Phong Mạc Thần và Bạch Thanh Loan có một đoạn thời gian qua lại, thật ra bọn họ rất xứng đôi, nghĩ tới điều này, Bạch Ly Nhược tự rời khỏi hắn, đi tới trước mặt Bạch Thanh Loan.
“Tỷ nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi kinh thành, sẽ không trở lại nữa.” Bạch Ly Nhược nắm tay Bạch Thanh Loan, nửa ngồi trên đất, chăm chú nhìn nàng.
“Có thể rời khỏi đây, là may mắn của tỷ, nhưng mà Bạch gia sau này phải trông cậy vào ngươi và Thần vương.” Bạch Thanh Loan trở tay Bạch Ly Nhược lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên nhìn Phong Mạc Thần một cái, nàng suy nghĩ, nàng có thể vứt bỏ hết thảy, lần nữa làm lại từ đầu được chứ?
Trong lòng nàng, vị trí của Phong Mạc Nhiên so với hắn quan trọng hơn nhiều, có lẽ nàng chỉ là đang lợi dụng hắn.
Bạch Ly Nhược thấy mình thật ti tiện, cúi đầu, Phong Mạc Thần ôm nàng từ phía sau, tâm tư của nàng, hắn đều hiểu. Nếu không phải vì Bạch Thanh Loan, e là cả đời nàng cũng không để ý đến hắn, nhưng hắn không trách nàng, ngược lại cảm thấy vui mừng vì nàng còn có thể lợi dụng hắn.
“Hiện nay, Cảnh Mạch đang ở chỗ nào?” Bạch Thanh Loan mở lời, phá vỡ sự trầm mặc của bọn họ, lặng lẽ đứng lên, trả lại không gian cho bọn họ.
Bạch Ly Nhược lại quay đầu nhìn Phong Mạc Thần, nàng cũng muốn biết, Vân Cảnh Mạch làm thế nào thoát khỏi nguy hiểm.
“Hắn ở nhà trọ bên ngoài thành, chờ ngươi.” Phong Phong Mạc Thần kéo Bạch Ly Nhược, từ trong ngực lấy ra ngọc bội “Hắn nhờ ta đưa ngọc bội này cho ngươi.”
Bạch Thanh Loan nhìn thấy ngọc bội, chốc lát giật mình bừng tỉnh, “Ngươi cứu hắn ra như thế nào? Khám nghiệm tử thi cũng không tìm ra bất cứ vấn đề gì?”
“Đương nhiên không tìm ra bất cứ vấn đề nào, bởi vì, ta làm cho hắn mặt nạ không có đường nối, trực tiếp chế luyện trên thi thể.”
“Cho nên, Thái hậu càng không thể nhìn ra sở hở nào trên mặt hắn, thiêu hủy thi thể cũng có trong dự liệu của ngươi.” Bạch Thanh Loan muốn cười, Thái hậu một đời khôn khéo, lấy bản thân ra bảo vệ con trai không để gió thổi lọt, cuối cùng lại thua trong tay Phong Mạc Thần.
“Dĩ nhiên, nàng không hạ lệnh đốt thi thể, ta cũng phải đốt.” Mặt Phong Mạc Thần không chút thay đổi, mím môi nhìn Bạch Ly Nhược một cái, hắn có cảm giác, nàng lại cách hắn rất xa, giống như một công cụ lợi dụng xong, liền bị đá văng ra xa.