"Liễu Liễu, tối nay hảo hảo hầu hạ phu nhân, đem tất cả bản lãnh của ngươi ra!" giọng má mì the thé, như sợ người trong phòng không nghe rõ được.
Chung quanh truyền đến tiếng cười ầm ĩ, có một nam nhâm bỉ ổi gào lớn "Phu nhân, có muốn ta tới hầu hạ ngươi hay không, không cần trả tiền."
Bạch Ly Nhược đỏ bừng cả mặt, giận dữ xoay người đi ra bên ngoài, một thân áo trắng uyển chuyển Liễu Liễu như chim nhỏ nép mình đi theo phía sau nàng, giọng nói nũng nịu "Phu nhân, phu nhân chờ ta với!"
Bạch Ly Nhược dừng bước chân quay đầu nhìn Liễu Liễu, cau mày lạnh lùng nói "Ngươi nghe đây, ta mua ngươi chỉ vì muốn kích thích chồng ta, lúc ta nói dừng, ngươi phải ngừng ngay, hiểu chưa?"
"Hiểu, phu nhân, chúng ta làm nghề này, quan trọng nhất là làm khách hài lòng, ngươi cứ yên tâm đi!" Liễu Liễu hơi có chút khoa trương vung tiểu khăn trong tay, khắp người nồng nặc mùi son phấn.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, mang theo hắn đi tới nhà trọ, Minh Nguyệt đã chờ ở cửa, lên tiếng từ xa "Sao giờ ngươi mới trở về? Chỉ còn một canh giờ nữa."
Bạch Ly Nhược trừng mắt liếc hắn một cái nói "Ngươi thật sự mù sao? Tại sao đứng xa như vậy mà biết được ta đã về?" Nàng có chút tức giận Minh Nguyệt đang khoanh tay đứng nhìn, giễu cợt hỏi.
"Ta thật sự là người mù, nhưng mà lỗ mũi ta rất linh, có thể ngửi thấy mùi vị của ngươi từ xa." Minh Nguyệt cũng không giận, không nóng không lạnh cười cười nói nói.
"Đi thôi." Bạch Ly Nhược liếc sâu Minh Nguyệt một cái, hướng về phía Liễu Liễu sau lưng phân phó.
Minh Nguyệt ngăn Liễu Liễu lại, hướng về phía Bạch Ly Nhược mỉm cười "Ngươi lên chuẩn bị trước một chút đi, ta có chút chuyện muốn nói với vị công tử này."
"Chuyện gì?" Bạch Ly Nhược cau mày, có chút hồ nghi nhìn Minh Nguyệt.
"Chuyện của nam nhân." Minh Nguyệt nhàn nhạt, trong mắt thủy chung mang theo nụ cười rõ ràng.
Bạch Ly Nhược bực tức xoay người, hắn là nam nhân sao? Nàng nhìn không ra, rõ ràng là trẻ con, tuổi không bằng nàng, lại giả bộ thâm trầm.
Đi vào trong phòng trọ, Bạch Ly Nhược vén la trướng lên, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt thẩn thờ của Phong Mạc Thần, nàng đưa tay nâng gương mặt hắn lên "Thần, ngươi sẽ không làm ta bị thương, phải không?"
Phong Mạc Thần ngơ ngác vẫn như cũ, không nói một lời, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có động tĩnh, đôi mắt băng lam, đẹp như nước biển thâm trầm nghìn vạn dặm.
Bạch Ly Nhược nghe sau lưng có động tĩnh, nàng nhẹ nhàng buông màn tơ mỏng, cố ý lưu lại một khe hở ở giữa, lộ ra cặp mắt tuyệt mỹ kia của Phong Mạc Thần.
Nàng hướng về phía gõ cửa nói với Liễu Liễu "Vào đi."
Liễu Liễu vào trong, cười yêu mị như nữ nhân, giọng nói ỏn ẻn "Phu nhân, có cần ta tắm rửa trước không?"
Bạch Ly Nhược cau mày, không phải là thật, sao phải tắm rửa? Lắc đầu nói "Không cần, bắt đầu luôn bây giờ đi!"
Liễu Liễu cởi từng cái cho đến hết y phục, sắc mặt Bạch Ly Nhược trở nên hồng, quay mặt đi, lạnh lùng nói "Chớ cởi hết, làm bộ một chút là được rồi!"
Liễu Liễu lúng túng mặc quần vào, cởi bỏ y phục mềm mại nửa người trên nói "Phu nhân, ta thay ngươi cởi quần áo!"
"Không cần!" Bạch Ly Nhược lạnh giọng cự tuyệt, mặt lạnh nhìn Liễu Liễu, cảm giác chán ghét cự tuyệt sự tiếp súc của hắn.
Liễu Liễu có chút ủy khuất, nhún vai "Phu nhân ngươi xem, chúng ta tiếp theo sẽ làm gì?"
Bạch Ly Nhược nhìn hai mắt tuyệt mĩ mơ hồ trên giường lộ ra có chút nhức đầu, làm gì? Làm thế nào? Thật sự phải chơi đĩ ngay trước mặt của hắn sao?
Nàng cắn răng một cái, thôi, không bỏ được hài tử không bắt được lang, đưa tay lột áo ngoài của mình, chỉ còn lại một chiếc áo ngực màu hồng cánh sen cùng váy dài trăm điệp, bả vai trần, trước ngực lộ ra tảng lớn nõn nà cùng rãnh ngực như ẩn như hiện.
Nhắm mắt lại nói "Đến đây đi, động tác nhẹ một chút, không được làm quá phận!"
Liễu Liễu tiến lên, có chút thận trọng chạm vào cánh tay hạ xuống của Bạch Ly Nhược, giống như bị phỏng rút tay về, hắn luôn là người ở trên, hiện tại đột nhiên thay đổi, mà lại là cùng một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trong lòng nhất thời không yên, lại nghĩ tới lời nói của vị công tử bên ngoài kia, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Bạch Ly Nhược đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm hắn "Rốt cuộc ngươi có thể hay không?"
Liễu Liễu gật đầu, đáng thương nói "Ta sẽ, ta sẽ, chỉ là sợ vấy bẩn phu nhân xinh đẹp như vậy!"
Bạch Ly Nhược khinh bỉ liếc mắt nhìn bộ dạng nói năng ngọt xớt của hắn, hừ lạnh nói "Nhanh lên, thời gian không còn nhiều!"
Liễu Liễu tiến lên, ôm lấy nàng, tay trắng nõn đầu tiên đặt lên phía sau lưng nàng một mảnh nõn nà, không ngừng ma sát, Bạch Ly Nhược cố nén ghê tởm, Liễu Liễu tiến lên trước muốn hôn nàng, lại bị nàng tránh ra "Không được hôn miệng!"
Liễu Liễu liền bắt đầu hôn từ cổ nàng, Bạch Ly Nhược run rẩy cả người, mấy lần muốn đẩy hắn ra, lại nhìn thấy đôi mắt băng lam qua khe hở của la trướng, cố gắng nhịn xuống.
Tay Liễu Liễu bắt đầu cởi y phục nàng, đầu tiên là dây yến đổ thẫm trên gáy trắng nõn trên gáy, hắn nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó là đai lưng váy dài bên hông, hắn chậm rãi xé ra, mắt thấy Bạch Ly Nhược sẽ phải lộ cảnh xuân.
Nàng hung hăng đẩy Liễu Liễu ra, che váy dài nói "Ngươi đi đi, ta không muốn kích thích hắn nữa, cái này căn bản, là tự ta kích thích ta, ta không chịu nổi, ngươi cút đi!"
Liễu Liễu ủy khuất, lắc đầu nói "Ta không thể đi, vị công tử bên ngoài cho ta gấp đôi tiền, muốn ta cưỡng bức ngươi, nếu như ta đi, không chỉ không lấy được tiền, mà tánh mạng cũng mất!"
Bạch Ly Nhược kinh hãi, muốn buộc dây, lại bị Liễu Liễu tiến lên một phát bắt được, hắn cũng không giả bộ liễu yếu đón gió, lẫm nhiên lộ ra bản chất nam nhân, ác ngoan kìm cố hai tay Bạch Ly Nhược.
"Hỗn đản, ngươi dám đụng vào ta, ta giết ngươi!" Bạch Ly Nhược liều chết giãy giụa, gầm thét, mắng mười tám đời tổ tông của Minh Nguyệt.
Liễu Liễu trợn to hai mắt, mặt mũi thanh tú có chút vặn vẹo, hắn ở thanh lâu đã bị tàn phá nhân cách, hiện tại thì tốt rồi không dễ dàng có một cơ hội tàn phá người khác, sao có thể dễ dàng buông tha?
Bạch Ly Nhược hung hăng một hớp cắn trên bả vai phơi bày của Liễu Liễu, hàm răng bén nhọn mang theo một khối da thịt, Liễu Liễu dữ tợn nhìn nàng, nổi giận gầm lên một tiếng ác ngoan đem nàng nhấn ở trên bàn ăn cơm.
Hắn một thanh quét rơi tất cả tách cùng trà cụ trên bàn, cười gằn đè Bạch Ly Nhược ở trên mặt bàn, sống lưng của Bạch Ly Nhược cơ hồ bị mặt bàn cứng rắn đụng gảy, nàng cắn răng nghiến lợi cao giọng gọi.
Liễu Liễu hung hăng một bạt tai trên khuôn mặt nàng, nhất thời lỗ mũi đổ máu đầm đìa, đầu nàng trống rỗng trong nháy mắt, lỗ tai ông ông, Liễu Liễu đã nhân cơ hội kéo váy nàng, dùng eo cài chặt hai tay của nàng.
Máu chảy như suối trong hơi thở của Bạch Ly Nhược, hai tay nàng không thể nhúc nhích, ác ngoan đá một cước trong quần vào Liễu Liễu, Liễu Liễu kêu ré lên một tiếng ngã vật trên mặt đất.
Nàng giãy giụa từ trên mặt bàn xuống, điên cuồng chạy ra ngoài cửa, Liễu Liễu đứng lên một thanh níu lại tóc nàng, Bạch Ly Nhược bị kéo đến trong ngực Liễu Liễu, cuối cùng sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ, nàng bị ác ngoan ngã ở trên giường.