Phong Mạc Nhiên cúi người, hai tay để trên đùi, có giọt nước trong suốt ở trong bụi cỏ, đọng trên lá cây, dường như muốn rơi xuống.
Hắn nói khàn khàn, cúi đầu kiềm nén “Bạch Ly Nhược, thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Đến khi hắn đứng lên, sống lưng thẳng tắp, trên mặt dường như không có dấu tích giọt lệ nào, chỉ có đôi mắt tuyệt mỹ đầy sương mù, mang theo vẻ thê lương có chút bất đắc dĩ.
Hôm sau, sương của mùa hè vẫn còn vương trong ngự hoa viên hoàng cung, một tia sáng mặt trời xuyên qua mây, mọi người cúi đầu, nhìn thấy cẩm y vệ của Thần vương đang đứng trước một cổ kiệu.
Chỉ thấy hai người con gái dung mạo giống nhau như đúc đang dìu nhau bước đến. Người con gái áo trắng khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt có tia mệt mỏi, bên cạnh là người con gái áo hồng đang dỗ dành nàng lên kiệu.
Hoàng hậu Thượng Quan Yến hừ lạnh, thầm mắng “Già mồm” bị Thái hậu liếc mắt xem thường.
Thái hậu nhìn người con gái áo hồng là Bạch Thanh Loan đang lui lại vài bước, bước chân nhẹ nhàng, không giống như là người biết võ công, nhướng mày uy nghiêm, lạnh lùng nói “Khoan đã, Thần vương phi, ngươi đến đây.”
Phong Mạc Thần vén rèm lên, giúp người con gái áo trắng đi đến trước mặt thái hậu cúi đầu “Mẫu hậu.”
Thái hậu lạnh lùng nhìn kỹ “Thanh Loan, ngươi có sao không?”
Người con gái mặc áo hồng bước đến quỳ xuống trước mặt Thái hậu “Thái hậu, Thanh Loan là ta.”
Thái hậu cúi xuống, liếc mắt nhìn nốt rùi son trên cổ nàng ta, suy nghĩ gì đó, lạnh lùng nói “Ai gia có chút không thoải mái, Ly Nhược, ngươi về phủ trễ một chút đi.”
Bạch Ly Nhược cả kinh, chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Nàng ta bắt chước theo cách đi đứng, nói chuyện của tỷ tỷ rất nhiều ngày, chính là vì hôm nay thay mận đổi đào cứu tỷ tỷ ra khỏi cung, sơ hở của nàng là ở đâu?
Phong Mạc Thần cười châm biếm, phương pháp tồi, thật không hiểu sao nàng lại nghĩ ra.
Bạch Ly Nhược mặc áo hồng liếc nhìn hắn, muốn hắn mau khẩn trương nghĩ ra biện pháp, hai người đầu mày cuối mắt không tệ nên không bị ai phát hiện.
Đúng lúc đó truyền đến âm thanh lanh lảnh của thái giám “Hoàng thượng giá lâm”
Phong Mạc Nhiên bước đến trong tia nắng sớm mai, ánh sáng rơi vãi trên người hắn như một vầng sáng, hắn cười sáng lạng, nhìn thấy mọi người hành lễ, hắn hơi đưa tay lên “A, Thần vương phi, tại sao còn chưa đi?”
Thái hậu đưa ánh mắt nhìn hắn “Hoàng thượng, Ai gia có chút không khỏe, muốn Thần vương phi ở lại với ta một thời gian được không?”