“Chỗ nàng ta, ta sẽ khai báo rõ ràng. Sau khi các ngươi cứu Vân Cảnh Mạch thì đưa hắn về Lăng Châu, sử dụng người trong giang hồ, không được dính dáng đến Thần vương phủ” Phong Mạc Thần đứng dậy, vừa dặn dò vừa đi ra ngoài.
Chu Thanh nhìn theo bóng lưng hắn buồn bả như mất mát cái gì đó, Vương gia, trong lòng có gút mắc, ngay cả nhiệt quyết tranh giành thiên hạ cũng không còn.
Ở Y Phong Cư, Liễu Y Y đang tức giận, cả phòng đầy những thứ vỡ nát, toàn bộ đều bị đập bể sạch sẽ, cho nên hạ nhân đang quỳ ở đó, nhìn thấy nàng đang phát hỏa, không dám thở mạnh một tiếng.
Nàng gả cho hắn gần nửa năm rồi, nhưng hắn chưa từng bước vào Y Phong Cư, đêm đại hôn, hắn vứt bỏ nàng, canh giữ bên cạnh nữ nhân kia, nàng không cam tâm.
Hiện tại hắn lại vì người đàn bà kia sử dụng thế lực của hắn trên giang hồ, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ hắn không sợ phải ăn nói với nghĩa mẫu thế nào sao?
Khi Phong Mạc Thần đến, hạ nhân đang quỳ run rẩy đầy phòng, hắn nhíu mày, nhìn hạ nhân lắc đầu, ra hiệu bảo bọn họ lui xuống.
Liễu Y Y đang ngồi ở tháp quý phi, thở hổn hển, hắn nhất định đến để cấm nàng đi tố giác với nghĩa mẫu chuyện hắn cứu Vân Cảnh Mạch ra, hắn từ trước tới nay chỉ khi có việc cần dùng đến nàng thì mới xuất hiện.
“Y Y, tức giận chuyện gì lớn vậy?” Phong Mạc Thần phủi những mảnh vỡ trên ghế, ngối xuống đối diện nàng
“Thần, nếu như chàng đến đây để khuyên ta không được đem chuyện chàng vận dụng thế lục của Tuyệt sát cung đi tố giác với nghĩa mẫu, thì chàng cũng không cần mở miệng rồi.” Trong đôi mắt đẹp của Liễu Y Y tràn đầy nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần cúi đầu, trầm mặc chốc lát, thong thả đứng dậy đi ra ngoài, hắn mở miệng thì nàng giận, hắn không mở miệng thì nàng càng tức giận.
Liễu Y Y khóc lớn lên “Vì sao, đối với ngươi, nữ nhân đó quan trọng vậy sao? Ngay cả lời của nghĩa mẫu, ngươi cũng đã quên sao?”
Phong Mạc Thần cước bộ bỗng nhiên khựng lại, cố gắng giữ thẳng lưng, tiếng nói lạnh nhạt “Y Y, nếu như ngươi muốn nói, vậy thì cứ nói đi. Bất luận hậu quả thế nào, ta cũng sẽ gánh chịu”
Nhìn thấy hắn lần nữa rời đi, Liễu Y Y tiến lên ôm lấy hắn mà khóc, mặt của nàng áp sát vào lưng của hắn, run giọng nói “Thần, đừng đi, đừng…”
Phong Mạc Thần nới lỏng ngón tay một chút, môi buông ra một ít thở dài như có như không.
“Thần, nghĩa mẫu biết, sẽ giết Bạch Ly Nhược và tỷ tỷ của nàng ta, Thần, đừng đi, đừng…” Liễu Y Y khóc không thành tiếng, không cách nào cảm giác được hắn một chút nới lỏng ngón tay nàng, hóa ra cách nàng càng xa.
“Thần, chỉ cần chàng chịu ở lại, ta sẽ không đi tố giác với nghĩa mẫu…” Liễu Y Y cuối cùng ra đòn sát thủ.