Tiểu Man lắc đầu, nước mắt lã chã: “Tiểu thư, về sau không bao giờ vì Tiểu Man chịu khổ nữa, Tiểu Man chỉ là hạ nhân, không đáng.”
“Đứa ngốc này, ngươisao lại là hạ nhân được, người là muội muội tốt của ta.” Bạch Ly Nhược an ủi Tiểu Man, dịu dàng lấy ống tay áo giúp nàng lau lệ.
Tiểu Man lại lắc đầu: “Tiểu thư, không thể nói những lời này, sẽ bị trách phạt.”
Bạch Ly Nhược gật đầu: “Tiểu Man giúp ta rót ly trà được không? Miệng ta rất khô.”
Tiểu Man nín khóc mỉm cười: “Tiểu thư, nô tỳ có mang từ Bạch phủ một ít mứt hoa quả, lúc trước người còn không cho, bây giờ đã có ích rồi phải không?”
Bạch Ly Nhược nhẹ nhàng mỉm cười: “Đúng vậy, Tiểu Man thông minh nhất.”
Liên tục vài ngày, Bạch Ly Nhược không thấy bóng dáng Phong Mạc Thần. Không có hắn, nàng càng vui vẻ thanh nhàn, nhưng mà không ngừng có thị thiếp lui tới giả ý vấn an khiến nàng ứng phó cũng đau đầu.
Tính đến hôm nay, nàng vào cửa đã nửa tháng, bởi vì bị bệnh, ngay cả thời gian về nhà thăm phụ mẫu cũng cũng không có. Ở Vương phủ mấy ngày, nàng cũng thăm dò các thị thiếp của Phong Mạc Thần.
Được sủng ái nhất, không những là Lạc Phương phu nhân của Phân Hoa viện, Tích Ngọc phu nhân của Ngọc Hương uyển, còn có Đan Cơ phu nhân là hoa khôi hắn mang về từ thanh lâu. Đan Cơ ở tại Đan Thanh Lâu, xem ra, là người có tâm cơ sâu nhất.
Hậu viện Thần Vương phủ tuy rằng thị thiếp nhiều như mây, nhưng lại không ai có thể mang thai con nối dòng cho Phong Mạc Thần. Nhắc đến, cũng tương đối kỳ lạ.
Tại Ngọc Hương uyển, Tích Ngọc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thái y đang giúp nàng chẩn mạch. Nàng đã mang thai hai tháng, đều này vốn là tin vui, nhưng bây giờ nàng nghe vậy, như sấm sét giữa trời quang, mang thai hai tháng ư.
Đôi mắt đẹp phát ra tia hàn quang, móng tay Tích Ngọc bấu chặt lòng bàn tay, khóe miệng chợt nhếch cười lên, động ngột đứng dậy, nói với nha hoàn đứng bên cạnh cúi đầu: “Giúp ta thay quần áo, đi đến thư phòng Thần Hoà Hiên.”
Trong thư phòng Thần Hoà hiên, Phong Mạc Thần đang vùi đầu vào công văn. Hoàng đế đã lâu không lâm triều, rất nhiều tấu sớ trực tiếp đưa vào Vương phủ, hắn nhìn đống tấu sớ kia cười lạnh, người kia cho rằng như vậy, có thể làm khó được sao?
Thị vệ ngăn cản Tích Ngọc tự nhiên mà đến. Tích Ngọc một thân sa y màu hồng nhạt, vòng eo mảnh khảnh đeo đai lưng, đáng điệu thướt tha, đi như vung liễu. Nàng nhẹ nhàng cúi đầu trước thị vệ, lộ vẻ tao nhã: “Thị vệ đại ca, phiền ngươi thông báo một tiếng, có Tích Ngọc cầu kiến Vương gia.”
Thị vệ lãnh nghiêm mặt, nhìn thoáng qua thư phòng, có chút lúng túng.
“Chuyện gì?” Trong thư phòng truyền ra thanh âm của Phong Mạc Thần, âm điệu như dậy sóng, mang theo một tia lạnh bạc tức giận.
Tích Ngọc lướt qua thị vệ, lập tức đi vào, đôi mắt đẹp nhìn thấy Phong Mạc Thần, bỗng nước mắt rơi xuống: “Vương gia, thiếp thân thực xin lỗi người.”