"Mấy ngày trước đây Thái sư nói lên ý tưởng phong tước cho Hoa Hổ, trẫm tự suy xét hồi lâu, hôm nay đặc biệt để Huyền Diệp đưa ra phương pháp trò chơi, kì thực là đang thử dò xét Hoa Hổ, hiển nhiên, Hoa Hổ không quá thích hợp phong tước, cho nên chuyện này, cứ định như vậy đi, các vị còn có ý khác sao?" Phong Mạc Thần nhàn nhạt, một câu nói nặng tựa bốn nghìn cân.
Sắc mặt của Hoa Thái sư một hồi xanh một hồi trắng, khó coi như nuốt cả quả trứng gà, không nghĩ tới, diệt trừ không được tiểu nghiệt chủng Huyền Diệp, ngược lại khiến cơ hội đầu tiên phong tước của Hoa Hổ mất đi ngượng ngùng chắp tay thay Hoa Hổ xin tội.
Mặt Hoa Hinh thủy chung không đổi sắc, đứa con trai này của nàng, nàng hiểu rất rõ, hắn thiên tư khá cao, chỉ không muốn động tâm, nhưng nếu hắn nguyện ý, sợ rằng lấy thiên hạ này cũng dễ như lấy đồ trong túi, cũng may, trước mắt, hắn chỉ nghĩ đến bảo vệ người của mình, tạm thời đối với thiên hạ này không có phi phân chi tưởng (không phải của mình, không có ý muốn).
"Nếu như vậy, tất cả mọi người giải tán đi, về sau Huyền Diệp hảo hảo ở thư phòng theo thầy giáo học tập, tương lai ban tước Phong hầu!" lời nói Hoa Hinh một câu không mặn không nhạt, làm cho mọi người bỏ đi ý định khi dễ Huyền Diệp, chỉ là, những ai không thể thông suốt, không công khai được, thì âm thầm làm khó Huyền Diệp khắp nơi.
Bạch Ly Nhược cau mày nhìn Phong Mạc Thần, nàng thật sự không yên lòng để Huyền Diệp đứng ở thư phòng, mắt Huyền Diệp như nai con mang theo một tia hoảng sợ, trong lòng nàng nhói đau một hồi, cảm giác rõ ràng, Huyền Diệp kéo tay của nàng, chặt thêm mấy phần.
Phong Mạc Thần hướng về phía Bạch Ly Nhược nháy mắt, sau đó lại đem tước quan của thầy giáo tiến lên nhất phẩm, từ tam phẩm đến chính tam phẩm, bổng lộc cũng tăng theo, thầy giáo tất nhiên thiên ân vạn tạ.
Một phen tiêu tan, tất cả mọi người đối với Huyền Diệp đã kiêng kỵ vài phần, khi Bạch Ly Nhược rời đi thì Huyền Diệp được lão sư dắt vào thư phòng, vừa đi vừa quay đầu lại, trong mắt có sự quyến luyến nàng.
Trở lại Thần Hòa điện, Bạch Ly Nhược ôm Huyền Đại lặng lẽ lau nước mắt, Phong Mạc Thần nắm bả vai nàng, thở dài nói "Nhược nhi, nhịn năm năm nữa, sau năm năm chúng ta mang Huyền Đại cùng Huyền Diệp rời khỏi đây, ta sẽ cho nàng cuộc sống mà nàng muốn."
Bạch Ly Nhược tựa vào ngực hắn, ngực hắn ấm áp mang theo hương Long Tiên sâu kín, nàng cơ hồ mê say, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói "Sợ rằng, bọn ta không đợi được năm năm này."
Mặt Phong Mạc Thần liền biến sắc, trấn định lại, bàn tay thon dài vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, dịu dàng nói "Sẽ không, bất kể chuyện gì xảy ra, ta đều ở bên cạnh ngươi!"
"Thần." Bạch Ly Nhược mở mắt, ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt mang theo sóng nước mênh mông, tựa hồ bối rối rũ mí mắt xuống.
"Nhược nhi, giữa chúng ta, không có gì là không thể nói!" Phong Mạc Thần nắm tay Bạch Ly Nhược, khóe môi tươi cười.
"Hiện tại, tuy chàng là hoàng đế, nhưng thực ra không có thực quyền, Hoa thị tham gia vào chính sự, Hoa Thái hậu nắm trọng binh, nếu như nàng thật sự muốn trừ bỏ ta và Huyền Diệp, sợ rằng, lúc đó, ngươi cũng không cách nào bảo vệ chúng ta chu toàn!" Bạch Ly Nhược bình tĩnh, khẩu âm dịu dàng, vẻ mặt réo rắt thảm thiết, nhìn Phong Mạc Thần mà nội tâm khẽ động.
"Lo lắng của nàng không phải không có lý, nhưng trước mắt, khả năng mẫu hậu trở mặt với ta không lớn, Huyền Tần còn nhỏ, muốn trở thành thiên tử Đại Sở cần có một người chống đỡ, nàng không thể nào phế ta tự làm hoàng đế, hoặc để Huyền Tần còn ở trong tã làm." Phong Mạc Thần thấy Huyền Đại ở trong lòng Bạch Ly Nhược tỉnh lại, nhận lấy Huyền Đại từ trong tay nàng, cười hì hì nói "Tên tiểu tử này, nhìn càng ngày càng tốt."
Bạch Ly Nhược đứng lên, yếu ớt thở dài một tiếng, cau mày nói "Nếu như có một ngày, liên quan đến lợi ích căn bản của nàng, nàng sẽ trở mặt với chàng đấy!"
"Người sẽ không?" Phong Mạc Thần ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy, ý vị thâm trầm.
Bạch Ly Nhược không nói, đầu rủ xuống thấp vô cùng, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, nhìn không rõ nét mặt của nàng.
Phong Mạc Thần đặt Huyền Đại, để mình hắn bò trong nôi, đi tới bên cạnh Bạch Ly Nhược, ôm nàng nói "Ly Nhược, ta hiểu rõ, mẫu hậu có làm một số việc rất quá đáng, nhưng nàng, thủy chung là mẫu thân sinh ra ta, hết năm năm này, nàng vẫn còn chi ân sinh ra ta, cho nên năm năm này, ngươi đừng đối đầu với nàng, được không?"
"Nếu như, nếu như có một ngày, chàng phải chọn một người giữa ta và Hoa Thái hậu,Thần, sự lựa chọn của chàng là ai?" Bạch Ly Nhược nhàn nhạt, trong mắt không che giấu được vẻ đau khổ.
Phong Mạc Thần hôn lên mắt nàng, kiên định nói "Ta sẽ không, sẽ không để ngày đó đến!"
Bạch Ly Nhược một trận trầm tĩnh, từ đầu đến cuối hắn đều không muốn xung đột với Hoa Thái hậu sao?
Sau lần đó, mỗi ngày Bạch Ly Nhược đều đến thư phòng đón Huyền Diệp tan học, tiểu tử tựa hồ không bị làm khó nữa, mặt mũi sáng sủa lên rất nhiều, mỗi ngày thấy Bạch Ly Nhược câu nói đầu tiên, nhất định là "Thẩm thẩm, Huyền Đại đệ đệ có thể tự đi được chưa?"
Bạch Ly Nhược xoa đầu hắn mỉm cười, Huyền Đại có thể đi được vài bước nếu có người đỡ, tiểu tử này cứ như vậy mà hưng phấn.
Trên đường trở lại Thần Hòa điện, hai người gặp Liễu Y Y, nàng đem theo một đám hạ nhân, sau lưng trùng trùng điệp điệp mười mấy người, bên cạnh còn có một bà vú ôm thái tử Huyền Tần, nghiễm nhiên một bộ tư thái của hoàng hậu.
Lẽ ra, Liễu Y Y cùng Bạch Ly Nhược đều là phẩm hàm phi tử, hậu cung lại nạp không ít phi tần, hai người cùng đứng đầu hậu cung, gặp mặt có thể không phải hành lễ với nhau, còn Huyền Diệp không thể không quỳ lạy đại lễ với Liễu Y Y, đặc biệt đối với thái tử Huyền Tần.
Huyền Diệp thông minh dự định quỳ xuống, lại bị Bạch Ly Nhược giữ chặt, thản nhiên nói "Trong cung có nhiều quy củ, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, chúng ta trở về!"
Liễu Y Y không nói gì, ngược lại bà vú sau lưng nàng ỷ thế hiếp người, lạnh lùng nói "Nhược nương nương, thế này không hợp quy củ"!
Bạch Ly Nhược lạnh lùng, mắt đẹp của Liễu Y Y một mảnh lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Nhược phi tỷ tỷ, nếu như Huyền Diệp không muốn tuân thủ phép tắc hoàng cung, đại khái có thể rời khỏi hoàng cung!"
Bạch Ly Nhược cùng nàng nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt rơi y phục màu vàng trên người Huyền Tần Minh, sắc mặt trầm xuống, quả nhiên rất có tư thế của thái tử, chẳng qua, hôm nay nàng không tính nhượng bộ, lạnh lùng nói "Hoàng thượng có chỉ, Huyền Diệp có thể không tuân theo quy củ, nếu Liễu Phi nương nương không tin, có thể tìm hoàng thượng tranh luận, về phần muốn Huyền Diệp xuất cung, sợ rằng Liễu Phi nương nương ngươi không có cái bản lãnh đó!"
Tiếng nói vừa dứt, liền dắt Huyền Diệp rời đi, cung nữ thái giám bên cạnh Liễu Y Y đều là đương sự ngày xưa của Tuyệt Sát cung, tiến lên vài bước, nhanh chóng ngăn cản Bạch Ly Nhược, hung hăng một đạp trên đầu gối Huyền Diệp, Huyền Diệp bị đạp liền quỳ xuống.
Bạch Ly Nhược vô cùng tức giận, một hài tử mới có sáu tuổi, nhìn bộ dạng Huyền Diệp cố nén nước mắt, Bạch Ly Nhược run rẩy cả người, bước nhanh lên phía trước, đá một cước vào thị vệ mới vừa đạp trên người Huyền Diệp.
"Thấy bản phi, dám cả gan không quỳ xuống hành lễ?" Bạch Ly Nhược gầm lên.