Tâm tình Bạch Ly Nhược hoảng hốt, loạng choạng bám lấy vách đá, trên mặt không còn chút máu, nàng nên đi sao? Nàng thật muốn vứt bỏ tất cả để rời đi sao?
Trong lòng bỗng có thanh âm hò reo “Đi cùng huynh ấy đi, rời khỏi Phong Mạc Thần, rời khỏi Vương phủ, cái ngươi muốn là tự do, tự do mà.”
Nhớ tới Đan Cơ lúc rơi xuống vách núi, lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, đôi mắt phủ đầy hơi nước. Bạch Ly Nhược thê lãnh cười một tiếng, cho tới bây giờ nàng cũng không tin ông trời chiếu cố nàng, hơn nữa Đan Cơ chết cũng không phải là nàng không có trách nhiệm.
Nhẹ Lắc đầu nói “Muội không đi, Hàn công tử, muội muốn trở về Vương phủ.”
Sắc mặt Hàn Thiên Mạch bỗng biến đổi, ném kiếm trong tay, bước lên một bước bắt chặt lấy tay Bạch Ly Nhược, nói “Muội thích Phong Mạc Thần phải không?”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, muốn thoát khỏi tay của hắn, lại bị hắn nắm càng chặt hơn, trong lúc nàng đang giãy dụa, ngoài cửa động vang lên một thanh âm lạnh lùng “Buông nàng ra mau, nàng nói nàng không muốn đi!”
Tầm mắt hai người đồng loạt hướng tới, Phong Mạc Thần đứng đón gió ở đó, gương mặt lãnh nhạt tuấn mỹ như thiên thần phiêu bồng trước cửa động.
Hàn Thiên Mạch hít sâu một hơi, khẽ mở mắt, tay nắm chặt tay Bạch Ly Nhược không chịu buông lỏng, thản nhiên nói “Ngươi đến lúc nào?”
Đôi mắt phương của Phong Mạc Thần nhíu lại, sắc mặt vẫn như cũ, môi mỏng khẽ mở, “Lúc ngươi nói ra kế hoạch mang nàng đi, ta đã ở đây rồi.”
Hắn luôn ở ngoài động quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, nếu như nàng lựa chọn cùng Hàn Thiên Mạch rời đi, không phải chỉ có nàng chết, mà toàn bộ Bạch gia cũng sẽ biến mất hoàn toàn khỏi Sở quốc.
Nhưng, nàng đã không để cho hắn thất vọng.
Nhìn Phong Mạc Thần, khóe môi Bạch Ly Nhược vẽ ra một nụ cười giễu cợt, thu tay lại, chậm chạp đi tới phía hắn.
Sắc mặt Hàn Thiên Mạch trắng bệch như tờ giấy, trong mắt lúc đầu là hy vọng, nhưng sau đó chỉ còn là thất vọng vỡ nát, hắn nhìn nàng từng bước đi về phía Phong Mạc Thần, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng không bật lên được một chữ nào.
Phong Mạc Thần ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược, khóe môi mỉm cười, nhẹ giọng nói “Ôm chặt ta, ta dẫn ngươi đi.”
Hai tay Bạch Ly Nhược ôm cổ Phong Mạc Thần, nhìn thật kỹ Hàn Thiên Mạch, rũ hàng mi xuống, che kín thần sắc phức tạp trong mắt, biến mất cùng Phong Mạc Thần ngay cửa động.
Hôm sau, Bạch Ly Nhược lại quay về là Bạch Ly Nhược lạnh nhạt như xưa, chẳng qua là trong Vương phủ không thấy Hàn Thiên Mạch nữa, ngược lại lại có một vị cô nương yêu kiều, tên gọi Liễu Y Y.