Bạch Thanh Loan với váy dài quanh co khúc khuỷu mà đến, tóc đẹp xõa tung nửa búi, được cắm một cây trâm vàng, chỉ thấy nàng chậm rãi đi tới bên hồ, theo bậc thang bạch ngọc dịu dàng ngồi xuống, nhẹ nhàng vén làn váy lên, dưới chân lại không mang gì.
Nàng ngâm chân vào trong nước, đôi mắt quyến rũ, cười như không cười nhìn Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần vẫn như cũ không biến sắc rửa sạch vết máu trên cổ tay.
Chân ngọc của Bạch Thanh Loan vẩy nước lên mặt Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần ngừng động tác, cánh tay đặt trên đầu gối, khẽ quay đầu lại nhìn Bạch Thanh Loan.
Chỉ thấy nàng khoác hồng y, cổ ngọc thon dài, bộ ngực sữa như bạch ngọc nõn nà, nửa che nửa đậy bên trong sa y. Thắt lung bó buộc không đầy nắm tay, một đôi chân ngọc khéo cân xứng phơi bày, ngay cả ngón chân cũng xinh đẹp tuyệt trần, phát ra lời mời mê người. Trang phục của Bạch Thanh Loan không thể nghi ngờ là cực kỳ tươi đẹp, nhưng tươi đẹp này cùng với thần thái của nàng, tựa hồ thua kém rất nhiều. Nàng mở to mắt mỉm cười hàm tiếu, sương mù lượn quanh, mị ý nhộn nhạo, khóe miệng khéo léo có chút nhếch lên, môi đỏ mọng khẽ nhếch, trên người nàng tản ra yêu mị, tựa hồ bao giờ cũng có thể dẫn dụ nam nhân, tác động tới thần kinh của họ.
Đây là chỗ bất đồng giữa nàng và Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược là một Tuyết Liên đứng ngạo nghễ đón gió bên vách núi, còn nàng là cây Anh Túc (thuốc phiện) xinh đẹp trong đêm tối, có cùng dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lại khác nhau một trời một vực.
Phong Mạc Thần đưa tay vuốt giọt nước trên gương mặt gầy gò tuấn tú, ánh mắt băng lãnh, hắn không nói một lời nhìn Bạch Thanh Loan, nhìn tư thế xinh đẹp của nàng.
"Thật sự không mạnh mẽ, ăn vào thất tâm hoàn, thậm chí một người nam nhân bình thường đều không phải." Bạch Thanh Loan liếc Phong Mạc Thần một cái, chậm rãi đứng lên, chân ngọc trần trụi đứng trên bậc trắng, chuẩn bị xoay người rời đi.
Phong Mạc Thần lại giống như bị kích thích, mắt phượng đột nhiên biến đổi, không ngừng sâu hơn, giống như muốn nổi lên gió lốc, Bạch Thanh Loan trước khi đi quay đầu về phía Phong Mạc Thần cười một tiếng giễu cợt, gương mặt tuyệt tú, hiện lên bóng dáng của một người khác.
Con ngươi của Phong Mạc Thần không ngừng co rút nhanh, giọt nước trên tay dọc theo ngón tay thon dài nhỏ xuống trong nước, tạo nên từng vòng gợn sóng, hắn xoay người bay qua, ra tay như gió điểm trúng huyệt đạo của Bạch Thanh Loan, khiêng nàng tung người bay khỏi Lăng vương phủ.
Chỗ tối, Vân Cảnh Mạch híp mắt hồ ly, quạt giấy do dự, đánh trên lòng bàn tay, có chút chần chờ hỏi Tử Y sau lưng "Ngươi nói, Phong Mạc Thần có phải điên thật rồi không? Ngay cả nữ nhân của ta cũng dám đụng?"
"Chủ tử, cần thuộc hạ đi ngăn cản sao?" Tử Y ôm quyền, quan sát thần sắc của Vân Cảnh Mạch.
"Hắn bị điên rồi, ngươi cũng điên rồi sao? Tại sao muốn ngăn cản?" Vân Cảnh Mạch cau mày, quạt giấy vung lên cây liễu trước người, nhìn trong hồ nơi Phong Mạc Thần rửa tay, từng vòng màu đỏ dập dờn bên hồ.
"Nhưng chủ tử, nương nương." Tử Y đần độn nhìn phương hướng Phong Mạc Thần biến mất, ánh mắt chợt biến.
"Nàng không phải là nương nương của chủ tử các ngươi, ngươi đi xem một chút đi, nhưng đừng làm hư chuyện tốt của bọn hắn, sau chuyện này, chúng ta có thể biết, Phong Mạc Thần đến tột cùng là điên thật hay điên giả." Vân Cảnh Mạch nhàn nhạt, nhìn bóng lung của Phong Mạc Thần như có điều suy nghĩ, chuyện gần đây quá thuận lợi rồi, thuận lợi khiến hắn có chút hoài nghi, Phong Mạc Thần có thật có năng lực to lớn kia, một người chiến cả quần hùng, cuối cùng thống nhất giang hồ.
Bạch Thanh Loan chỉ muốn dò xét vũ khí tốt nhất của hắn, thật may Bạch Thanh Loan vẫn muốn kích thích Phong Mạc Thần thoát khỏi khống chế của thất tâm hoàn, mà nàng, vừa vặn đối với hắn còn có một chút tình ý, cho nên.
Tử Y một đường đi theo Phong Mạc Thần tới ngoại thành, hắn không hiểu Phong Mạc Thần bắt Bạch Thanh loan tới đây làm cái gì, chỉ âm thầm truy tung.
Bạch Thanh Loan được giải huyệt đạo liền giơ tay bạt tai Phong Mạc Thần, ánh mắt của nàng quật cường lạnh lùng, Phong Mạc Thần mắt lạnh nhìn nàng, sau đó bất chấp tất cả nhấn nàng ngã xuống đất.
Bạch Thanh Loan không ngừng giãy giụa, Phong Mạc Thần một tay cầm chặt hai cánh tay của nàng, hai chân ngăn chân ngọc đang không ngừng phản kháng, bàn tay dùng sức, áo mỏng manh trong tay hắn hóa thành mảnh vụn.
Bạch Thanh Loan cắn răng nghiến lợi "Phong Mạc Thần, ngươi thanh tỉnh một chút, ta không phải Bạch Ly Nhược, không phải!"
Phong Mạc Thần cúi đầu cắn đôi môi của nàng, trong mắt thoáng qua tia khát máu, Bạch Thanh Loan thất thanh hô to "Vân Cảnh Mạch, ngươi khốn kiếp!"
La mắng của nàng ở trong môi của Phong Mạc Thần hóa thành tiếng lộn xộn, Vân Cảnh Mạch ở Lăng vương phủ như nghe thấy la mắng của nàng, khóe môi nhấc lên một nụ cười tà ác, quạt giấy đánh vào lòng bàn tay, bày mưu nghĩ kế nói "Hẳn là lúc này…"
Bạch Ly Nhược có chút lo lắng quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt "Ngươi thật sự không có vấn đề gì sao? Có muốn ta kéo ngươi không?"
Minh nguyệt dịu dàng cười, vuốt ve Xèo Xèo trong ngực nói "Ngươi xem ta rất giống một nhân sĩ tàn tật cần người khác chăm sóc sao?"
Bạch Ly Nhược cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói "Thật xin lỗi."
Minh Nguyệt vẫn cười như cũ, ánh mắt xinh đẹp nhếch lên độ cong, Xèo Xèo trong ngực "Vèo" một cái nhảy đến đầu vai của Bạch Ly Nhược, cánh tay thon dài của Minh Nguyệt vẫn duy trì tư thế ôm Xèo Xèo, thản nhiên nói "Ngươi vì cái gì lại thích nói xin lỗi? Ngươi không biết, nửa tháng này, ngươi nói thật xin lỗi không dưới 53 lần."
Trên mặt của Bạch Ly Nhược nâng lên một nụ cười "Trừ đối với ngươi nói cám ơn cùng thật xin lỗi, ta thật sự không biết còn có thể nói gì."
Trên khuôn mặt tuấn tú của Minh Nguyệt khẽ nâng lên một tia dị sắc, có chút khó xử nói "Phía trước có chuyện xấu đang xảy ra, chúng ta có cần tới làm hiệp sĩ không?"
"À? Chuyện xấu gì, có thể giúp được chúng ta đương nhiên phải giúp một tay rồi!" Bạch Ly Nhược biết thính giác của Minh Nguyệt không giống bình thường, cho là phía trước có chuyện khi dễ nhỏ xảy ra, lời còn chưa dứt, người đã chạy tới cánh đồng ngoại ô.
Xa xa, nàng thấy một nam tử đang cường bạo trên người một nữ tử, y phục của nam tử đã cởi toàn bộ, quần áo của nữ tử kia thì tả tơi, nữ tử nọ tựa hồ là ngưng giãy giụa, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời bao la.
Mà nam tử không ngừng ở trên người nàng phập phồng chạy nước rút, thân thể của hai người quấn quít ở chung một chỗ, mập mờ kiều diễm.
Bạch Ly Nhược ở tại nơi đó, nàng không tin Phong Mạc Thần có thể làm chuyện như vậy, sợ nàng không vui, tình nguyện khiến Chu Thanh thế thân cùng An Khả Nhi động phòng, làm sao lại làm chuyện này với tỷ tỷ của nàng?