Vân Thiên Mạch khẽ lui về phía sau, đôi mắt đào hoa nhếch lên lộ vẻ tuyệt vọng "Cho dù là hắn làm những loại chuyện như vậy, nàng cũng thương hắn?"
Bạch Ly Nhược cúi đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ tột cùng.
"Thiên Mạch, ta nhất định sẽ báo đáp Vân gia.". Bạch Ly Nhược nói, không dám ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Mạch một cái.
"Báo ân đúng không?" Vân Thiên Mạch cười lạnh, kéo ống tay áo Bạch Ly Nhược "Tới đây, ta cho nàng biết, làm thế nào để báo ân!"
Bạch Ly Nhược bị hắn lôi kéo, tức giận gạt tay hắn ra, cùng hắn đi gặp Vân Cảnh Mạch.
Lúc đi ra, sắc mặt của nàng càng trắng ra mấy phần, hướng về phía Vân Thiên Mạch thản nhiên nói "Ngươi yên tâm, vật các ngươi cần tìm, ta nhất định sẽ giúp ngươi mang đến, nhưng ngươi phải tuyên bố cho thiên hạ biết, hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ!"
Vân Thiên Mạch không nói gì, giữa bọn họ đã không còn gì nữa, bất kể hắn có thành tâm thế nào, nàng cũng chỉ toàn tâm toàn ý hướng về Phong Mạc Thần.
Tháng chạp, sương mù đọng trên cành liễu khô như một tảng băng trong suốt, giống như tuyết nhưng không phải là tuyết, tựa như sương nhưng không phải là sương.
Bạch Ly Nhược choàng áo lông cáo, nàng đứng ở vách đá, nàng tìm kiếm Phong Mạc Thần đã nửa tháng, thế nhưng, hắn lại biến mất như chưa hề tồn tại, bất kể nàng tìm kiếm thế nào đi nữa, hắn cũng không xuất hiện.
Nàng thăm dò được, hắn từng tới bái lạy xin làm môn hạ của Thiên Huyền Lão, liền một đường đi tới cùng trời, tốn ba ngày ba đêm, cuối cùng, nàng cũng lên đến đỉnh núi, nhưng trong thời tiết sương lạnh, cũng chỉ có một vài dấu chân thú, không hề có dấu vết chứng tỏ rằng có người ở.
Nàng không tin nàng không tìm được hắn, gió lạnh thổi mái tóc đen của nàng tung bay trong gió, xốc xếch dính vào khóe miệng, nhìn vách đá dựng đứng, nàng khẽ chớp mắt, tuyết rơi trên lông mi khiến mắt có chút mơ hồ.
Nàng không đưa tay lấy bông tuyết xuống, mà tung người nhảy xuống, nàng tin tưởng một câu nói, tìm đường sống trong chỗ chết.
Cách làm của nàng rất thông minh, người bình thường không thể tìm ra nơi ở của Thiên Huyền lão nhân, dù nàng có lật cả bầu trời cũng không thể tìm được cửa vào, cửa vào chân chính, chính là vách đá.
Thân thể không ngừng rơi xuống, không khí càng ngày càng ấm áp và ướt át, giống như đến một thế giới khác, không biết đã trải qua bao lâu, áo lông cáo trên người nàng bị gió đánh rơi, nàng ngã xuống cũng không cảm thấy đau đớn vì nàng rơi vào trên một vật có lực đàn hồi và độ bền chắc lớn.
Trái tim như muốn nhảy ra ngoài, nàng nghe giọng nói sang sảng kia dừng lại vào giây phút nàng rơi xuống, đầu óc trống không, nàng há miệng nhưng không phát ra âm thanh, mà chất lỏng ấm áp theo đó chảy ra.
Thiên Huyền khoanh chân ngồi ở trên nệm hương bồ, chòm râu cùng tóc trắng lay nhẹ trong gió, hai tay hắn tạo thành chữ thập liếc mắt nhìn nữ nhân rơi xuống trên tuyết, bất đắc dĩ lắc đầu, giọng thâm trầm nói "Mạc Thần, ngươi đơn độc tu luyện nữa tháng, ngươi đã ngộ ra điều gì chưa?"
Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược một cái, trong mắt thoáng hiện lên vẻ bình tĩnh, đương nhiên là có, ít nhất, gặp lại được nàng, ngực của hắn không còn cảm thấy đau đớn như lúc trước nữa, hắn đã có thể bình tĩnh như vậy nhìn nàng, không biểu lộ cảm xúc.
"Sư phụ, đồ nhi đã hiểu!" Phong Mạc Thần cúi đầu, đôi tay cung kính xếp thành chữ thập.
"Không, ngươi cũng không ngộ được gì, thôi, kiếp số ngươi đã vậy, lúc cần thiết ngươi sẽ hiểu ra, cũng là ngày ngươi bình định thiên hạ." Thiên Huyền đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Phong Mạc Thần nhìn nàng, hắn hiểu được lời của sư phụ nói, nàng là do hắn cướp, bất kể nàng là Bạch Ly Nhược hay là Mộc Bảy, đều là do hắn, Phong Mạc Thần cướp đoạt.
Hắn chậm rãi đứng dậy, ôm Bạch Ly Nhược đang bị thương vào ngực, hắn không có chút thay đổi, Bạch Ly Nhược há miệng, dường như máu sắp chảy ra, nàng tức giận lắp bắp nói, "Phong…Mạc…Thần…"
Mắt Phong Mạc Thần rũ xuống, chân không dừng bước, chăm chú nhìn nàng, đôi mắt tĩnh lặng như một hồ nước không gợn sóng.
Nàng tiếp tục lắp bắp, máu chảy đỏ cả váy "Phong…Mạc...Thần, ngươi có thể yêu…Mộc Thất hay không?"
Phong Mạc Thần bình tĩnh, hắn mím môi, vẫn như cũ không nói một lời, trực tiếp ôm nàng đi vào phòng thuốc, lập tức có một tên sư búi tóc đồng tử tiến lên "Sư huynh, lại có bệnh nhân?"
Phong Mạc Thần lạnh nhạt "Ừ" một tiếng, thấy Bạch Ly Nhược còn muốn nói gì, đưa tay điểm huyệt đạo của nàng, nhìn nàng chậm rãi nhắm mắt lại, ngất đi.
Chu Thanh đang quét sân, hắn dọn dẹp sạch sẽ, Phong Mạc Thần đi ra, nhìn cây chổi trong tay hắn, là mấy cây trúc trụi lủi không còn lá, chỉ còn chút nhánh, nhưng khi vào tay hắn, mọi bụi bậm đều bị quét sạch sẽ.
"Chu Thanh, nội lực của ngươi lại tiến bộ không ít." Giọng nói Phong Mạc Thần nhàn nhạt, con mắt tràn đầy ý cười.
"Gia, nữ nhân kia, lại tới?". Chu Thanh cũng không ngẩng đầu, vẫn như cũ cẩn thận, tỉ mỉ quét sân.
"Chu Thanh." Phong Mạc Thần không vui mở miệng nhắc nhở, Huyền Đại chạy tới, "Phụ thân, phụ thân, là mẫu thân tới sao?"
Phong Mạc Thần ôm lấy Huyền Đại, lắc đầu nói "Nàng không phải mẫu thân, nàng chỉ có dáng dấp rất giống mẫu thân thôi."
"Phụ thân, đó là mẫu thân, nhi thần nhớ mùi mẫu thân." Phong Huyền Đại bắt đầu làm nũng, đầu cọ vào bả vai Phong Mạc Thần.
"Huyền Đại, tên nàng là Mộc Thất, không phải là mẹ ruột của ngươi, nhớ không?". Sắc mặt Phong Mạc Thần lạnh lùng,khuôn mặt tức giận khiến người ta sợ hãi.
Huyền Đại sợ hãi gật đầu, có chút sợ sệt nhìn về phía phòng thuốc.
Bạch Ly Nhược ngủ ba ngày mới tỉnh lại, ngực vẫn giống như bị chùy đánh vào, vô cùng đau đớn, nơi ẩn cư này giống như chốn bồng lai tiên cảnh, ấm áp như mùa xuân, nàng chắc chắn, bây giờ đang là mùa đông.
Nàng chậm rãi đi tới bên sông, Phong Mạc Thần đang giúp Huyền Đại rửa tay, hai tay đứa nhỏ duỗi thẳng, thật dài, Phong Mạc Thần vẩy nước vào tay hắn, sau đó cọ rửa vết mực trên tay hắn.
"Mộc cô nương." Huyền Đại ngẩng đầu, chào hỏi Ly Nhược, Phong Mạc Thần vẫn như cũ, làm bộ như không có phát hiện có người sau lưng, dùng nội lực đem hong khô hai tay của Huyền Đại, đứng lên, lôi kéo con nói "Đi thôi, trở về luyện chữ”.
Huyền Đại vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Bạch Ly Nhược, ánh mắt nhỏ tràn ngập nước mắt, Bạch Ly Nhược cắn môi, bước nhanh đến ngăn phía trước Phong Mạc Thần, nói "Vết đạn bắn trên người của ngươi đã khỏi chưa?”