Bạch Ly Nhược liều chết vùng vẫy, hai nha hoàn phía sau kiềm chặt, làm cho nàng không thể nhúc nhích.
“Hoa ma ma, ta van cầu ngươi, ngươi mau nói với Vương gia câu này, lòng mới gặp mà tình đã thắm, nguyện kết duyên như chim liền cánh như cây liền cành. Ta không lừa dối hắn, hài tử trong bụng ta là của hắn, thật sự là của hắn!” Thanh mâu Bạch Ly Nhược đầy nước, nhìn chén thuốc trước mắt, không ngừng lắc đầu giãy dụa.
Hoa ma ma quan sát Bạch Ly Nhược trong chốc lát, thu tay lại, đặt chén thuốc lại vào khay của nha hoàn phía sau, hướng về một nô tỳ đứng bên cạnh nói “Ngươi đi mau, đem lời của Vương Phi truyền đạt lại cho Vương gia, xin lệnh một lần cuối cùng, có cần mớm thuốc hay không.”
Nha hoàn cúi đầu, khom người thi lễ, vội vàng lui khỏi.
Bạch Ly Nhược thở phào nhẹ nhõm, lệ vẫn còn đọng trong mắt, nhưng hướng về phía Hoa ma ma chân thành nói “Ma ma, đa tạ ngươi!”
Hoa ma ma quay mặt qua chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, không hề đáp lại.
Bên ngoài đã vang lên tiếng pháo nổ cùng tiếng trống, nhưng căn phòng này vẫn yên lặng, bị đè nén đến nỗi không cách nào thở được.
Lát sau, nha hoàn quay lại, mang về hai chữ “Bẩm, Vương gia có lệnh phải uống thuốc.”
Cả người Bạch Ly Nhược như bị rút cạn sinh khí, ngồi phịch xuống giường, nhìn Hoa ma ma đưa tới chén thuốc, nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống.
Từng giọt lê rơi vào chén, lăn tăn gợn sóng, đôi môi run rẩy “Phong Mạc Thần, ta mãi mãi, mãi mãi không bao giờ tha thứ cho ngươi.”
Nàng chậm chạp nhận lấy chén thuốc trong tay Hoa ma ma, bình tĩnh nuốt từng ngụm, cố gắng vượt qua mùi vị thống khổ này, tự nói với mình, Bạch Ly Nhược, ngươi hãy ghi nhớ lấy.
Hoa ma ma đưa một chén thuốc khác “Bẩm Vương phi, chén này là điềm dược (thuốc có vị ngọt), bồi bổ cơ thể, và để dịu cơn đắng.”
Bạch Ly Nhược lắc đầu, mỉm cười “Hoa ma ma, ta không sao, không cần đâu.”
Từ tốn đứng dậy, đi tới giường, nàng điềm tĩnh làm Hoa ma ma cả kinh, dặn dò hai y nữ phía sau “Trông nom Vương phi cho tốt.”
——————
Trong đại sảnh Vương phủ, hôn lễ vô cùng rực rỡ. Phong Mạc Thần trong y phục tân lang đỏ sẫm, hoàn mỹ tuấn lãng, trông hỷ nương dìu tân nương Liễu Y Y một thân đỏ thẫm vào, nhưng trong lòng hắn muốn, đó chính là bóng dáng dịu dàng đang trong phòng ngủ Thần Hòa Hiên kia.
Thuốc, hẳn là đã uống xong rồi.
Nàng bảo, đó là hài tử của hắn, khóe môi vẽ nên một nụ cười châm biếm, lừa gạt ai chứ? Mang thai ba tháng, mà là hài tử của hắn?
Ngay cả Tiểu Man cũng thừa nhận, nhưng nàng chết cũng không hối cải.
Nghi quan bên cạnh cất cao giọng, nói lời chúc mừng, hắn chậm chạp đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ, vẫn băng sương như vậy không thay đổi.
Mang thai ba tháng, bốn chữ này giống như độc châm, mỗi thời khắc lăng trì tâm của hắn.
Nghi quan bắt đầu hô: “Nhất bái thiên địa.”