Nhưng mà về sau...
Phong Mạc Thần đứng trước gió cười nhạt, ngọn gió thu thổi tung tóc hắn, hiện tại hắn đang mặc một bộ trường bào dài màu đỏ tía, cổ áo và cổ tay đều có hoa văn mây xếp phức tạp, giày màu đen. Dưới ánh trăng, hắn đẹp như lưỡi đao nhọn có thể đả thương người, làm cho người ta không dám bước tới gần. Bởi vì hắn tuyệt mỹ, vốn là một loại tuyệt mỹ làm cho người ta tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng.
Lạc Phương hướng đến Phong Mạc Thần vào cửa nhẹ nhàng cúi đầu, đôi mắt đẹp không giấu được niềm vui sướng, Vương gia cư nhiên ở đêm đại hôn đến Phân Hoa cư, điều này có nghĩa gì?
Chân mày ẩn tình, Lạc Phương giúp Phong Mạc Thần cởi áo khoác, trên mặt ửng hồng
"Vương gia, ngài cần tắm không?"
Sắc mặt Phong mạc thần không chút thay đổi, hờ hững gật đầu "Ừ."
Lạc Phương lập tức gọi nha hoàn chuẩn bị, Phong Mạc Thần ngâm mình trong nước, đôi mắt dài nhắm chặt, trong đầu nhớ lại hai năm trước,khi hắn ra ngoài kinh đô gặp được nữ Tử Y phục vàng nhạt kiêu ngạo, trong tay nàng còn có một loại ám khí vô cùng lợi hại.
Một đôi tay mềm mại khẽ trèo lên bờ vai hắn, hắn có chút trợn mắt, dời đôi tay xuống, lạnh lùng nói:
"Phương nhi, đôi tay này của nàng, còn muốn nữa không?"
Lạc Phương bị doạ, đầu gối mềm nhũn, đột ngột quỳ xuống đất:
"Vương gia, thần thiếp biết sai rồi."
Phong Mạc Thần đứng dậy, đường nét màu mật ong trên da thịt hiện lên một cách rõ ràng, trên cơ thể những giọt nước trong suốt còn bám lại như không muốn rơi ra, thật là mê hoặc lòng người.
Lạc Phương cúi đầu càng thấp, hai má như bị lửa đốt hồng tới bên tai. Phong Mạc Thần dửng dưng bước ra khỏi bồn tắm, thanh âm lạnh lùng nói:
"Cởi quần áo, đến đây."
Tim Lạc Phương đập mạnh hơn, thẹn thùng ngẩng đầu, nàng ta tao nhã cởi quần áo toàn thân, như dây leo cố quấn lên vậy.
Tiếng thở gấp của nữ tử cùng tiếng nam tử thở dốc đan vào, Lạc Phương rất nhanh bị Phong Mạc Thần đẩy lên mây. Nhìn sắc mặt trầm mê của nữ tử dưới thân, Phong Mạc Thần đột nhiên có cảm giác phiền chán.
Đột nhiên hắn nhớ tới phòng ngủ Thần Hoà Hiên, Bạch Ly Nhược mặt tái nhợt dưới thân hắn thấp kém khóc xin tha, Phong Mạc Thần bỗng mất hứng thú, hắn đẩy hai chân của nữ tử bắt bên hông ra, lạnh nhạt đứng dậy, mặc quần áo.
Lạc Phương trong khoảnh khắc đó, không biết mình đã làm gì khiến cho Phong Mạc Thần mất hứng, nàng ta cố lộ vẻ đáng thương trên khuôn mặt đầy son phần, rồi ôm lấy Phong Mạc Thần, nũng nịu nói:
"Vương gia, Phương nhi xin người hãy lưu lại đi."
Phong Mạc Thần chán ghét bỏ tay nàng ra, mày nhíu lại, trên người Lạc Phương từng mang hương thơm hắn thích nhất, nhưng không biết vì sao, từ khi ngửi được mùi thơm ngát trong phòng ngủ của người kia, hắn không bao giờ nghĩ muốn nán lại bên người Lạc Phương một khắc nào.