"Tùy ngươi, dù sao ngươi giỏi nhất là tẩy đi trí nhớ, không phải sao?" Vân Cảnh Mạch lạnh nhạt đẩy cửa phòng ra, vạn trượng ánh sáng đột nhiên chiếu rọi, trên mặt hắn có sự kiên định trước nay chưa, bố trí lâu như vậy, giờ là thời điểm thu lưới rồi.
Phong Mạc Thần rất cấp bách, Bạch Ly Nhược mất tung tích, hắn đến biệt uyển của Hàn Thiên Mạc, bên trong không một bóng người, hỏi thị vệ ở cửa cung, họ không nhìn thấy bọn họ xuất cung, bọn họ cứ như vậy hư không tiêu thất, mang theo Ly Nhược biến mất.
Huyền Đại khóc liên tục mấy ngày, bà vú dỗ thế nào đều không được, trừ phi Phong Mạc Thần tự mình ôm hắn, hắn mới an ổn, tay nhỏ bé ôm cổ Phong Mạc Thần, thế nào cũng không buông ra.
Ba ngày sau, ở Lăng châu Vân gia đột nhiên xuất hiện một đạo mật chỉ của tiên hoàng, xác nhận Phong Mạc Thần quả thật không phải là hoàng tử, đạo thánh chỉ này công bố thiên hạ, thế lực của Phong Mạc Thần trở nên lung lay.
Thiên hạ nhất thời biến sắc, gió nổi mây bay, Vân gia dựa vào việc báo thù cho Phong Mạc Nhiên, triệu tập quần hung bốn phương đánh vào kinh thành, Sở quốc sau hai năm an ổn, hồi sinh nội loạn.
Năm vạn tinh binh canh giữ biên cương nhận được mật chỉ của Phong Mạc Thần, án binh bất động, binh hèn tướng nhát của Hoa gia vật lộn với quần hùng thiên hạ, binh bại như núi.
Phong Mạc Thần ngồi trong ngự thư phòng, đã nửa tháng không mở miệng nói chuyện, Huyền Đại khóc rồi ngủ, ngủ lại khóc, hắn thủy chung bất động, người hầu trong cung e ngại thế lực Tuyệt Sát cung của Hoa Hinh, không dám chạy trốn, ngấm ngầm chửi mắng Phong Mạc Thần ở sau lưng.
Rõ ràng là dã chủng, lại vờ làm long tử, còn ngồi ở vị trí hoàng đế nửa năm, dân gian mắng thì càng khó nghe hơn, vốn thời điểm Hoa Hinh ở phá được kinh thành, phạm vào nghiệt trái, toàn bộ trút lên đầu Phong Mạc Thần. Hơn nữa hắn giam lỏng mẫu thân, đã phạm vào tội bất hiếu, người đời đem hắn trở thành một đại ma đầu vô ác bất tác.
Mặc cho bên ngoài phong vân biến sắc, Phong Mạc Thần vẫn ngồi sừng sững bất động, hắn không hiểu, thánh chỉ quan trọng như vậy, làm sao rơi vào Vân gia; hắn không hiểu, tại sao vào thời khắc mấu chốt nàng lại bỏ hắn và Huyền Đại; hắn không hiểu, đã từng thề non hẹn biển đều là giả sao?
Hoa Hinh đến, Huyền Đại đang lôi ống quần Phong Mạc Thần gào khóc, bà vú bên ngoài chỉ biết dậm chân, vì bà không thể vào Ngự Thư phòng, nên chỉ có thể ở bên ngoài nhìn Huyền Đại khóc lớn.
Huyền Đại khóc quá lâu, giọng nói non nớt có chút khàn khàn, đôi môi ẩn hiện sắc tím bầm, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phong Mạc Thần, nhưng Phong Mạc Thần chẳng quan tâm đến hắn.
Hoa Hinh tiến lên, ôm Huyền Đại ra ngoài đưa cho bà vú, hung hăng tát Phong Mạc Thần một cái "Hiện tại bách quan đã thối lui, có phải chờ đến khi Vân gia cùng Thượng Quan gia công vào thành, ngươi mới tỉnh lại?"
Phong Mạc Thần khẽ giật giật đôi môi khô khốc, ngước mắt lên nhìn Hoa Hinh, nhưng vẫn không nói nửa lời.
Hoa Hinh thở dài thành tiếng, váy dài lộng lẫy quanh co khúc khuỷu trên mặt đất, nàng chậm chạp xoay người, túm váy đang kéo lê ở trên mặt thảm thành một đường vòng cung xinh đẹp "Ngươi còn chưa hiểu ra? Vân gia tính kế đã rất nhiều năm rồi, để Bạch Ly Nhược nằm vùng bên cạnh ngươi, mượn tay của ngươi lợi dụng thế lực của Tuyệt Sát cung cứu Vân Cảnh Mạch ra, sau đó ở lúc chúng ta đại kế hoàn thành, Bạch Ly Nhược lợi dụng ngươi diệt trừ những người trong triều đình đối lập với Vân gia, bao gồm cả chúng ta."
Hoa Hinh đứng bên cạnh Phong Mạc Thần, phong thái tao nhã như cũ mắt chăm chú nhìn hắn "Thần nhi, từ nhỏ ta đã nói với ngươi, không nên xử trí theo cảm tính, giờ kết quả ra sao?"
Phong Mạc Thần vẫn không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt thê lương nhìn Hoa Hinh, đáy mắt đau thương, giống như một hắc động không đáy.
Hoa Hinh đã có nếp nhăn ở đuôi mắt, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống "Thần nhi, chúng ta đã thua, ta cả đời vận trù duy ác, khai sáng Tuyệt sát cung công phá thiên hạ, không nghĩ tới, bị người khác hãm hại!"
Phong Mạc Thần động dung, bờ môi run rẩy hồi lâu mới nói được hai chữ "Mẫu thân. "
Hoa Hinh nước mắt như mưa, nắm thật chặt tay Phong Mạc Thần "Thần nhi, ngươi hãy cùng Huyền Đại rời đi, từ đó mai danh ẩn tích sống qua ngày."
Mắt phượng tuyệt mỹ của Phong Mạc Thần chuyển ra sự thê lương cùng tang thương, cuộc sống hắn muốn là ở cùng một chỗ với Ly Nhược, nhưng bây giờ không thấy Ly Nhược đâu, hắn phải sống thế nào?
"Mẫu thân, người nói cho con biết, cha con là ai?" Phong Mạc Thần chậm rãi, nói ra mấy câu này, nửa tháng không mở miệng, cổ họng của hắn đã bị hư, thanh âm trầm ổn trước kia giờ đã là thanh âm thô két thê lương.
Hoa Hinh ngẩng đầu, kìm cố nước mắt, bình tĩnh nói "Phụ thân của ngươi chính là tiên hoàng, do ta sinh non ra ngươi nên hắn hoài nghi mẫu thân con ta, nhưng ngươi đúng là hài tử của hắn, đời này mẫu thân chưa từng làm chuyện có lỗi với tiên hoàng, là Thượng Quan viện ép mẫu thân con ta vào đường cùng!"
"Mẫu thân, thật xin lỗi." giọng nói Phong Mạc Thần khàn đục, cầm tay Hoa Hinh.
"Thần nhi, mẫu thân phải xin lỗi ngươi, đối xử hà khắc với con từ nhỏ, thậm chí tước đoạt quyện lợi chọn cách sống của ngươi, ngày mai ngươi hãy cùng Huyền Đại rời khỏi đây, không để Huyền Đại dẫm lên vết xe đổ." Hoa Hinh bình tĩnh, cơ hồ là nói ra lệnh này.
"Mẫu thân, con không đi, con muốn chờ nàng, chờ nàng trở lại giải thích với con, con không tin nàng làm như vậy, nàng có thể vứt bỏ con, vứt bỏ Huyền Đại, mẫu thân, nàng yêu con, nàng yêu con." Phong Mạc Thần dùng giọng mũi mà nói những lời này, trên mặt thê lương, gần như mất đi hi vọng vào cuộc sống.
Hoa Hinh lắc đầu, nước mắt rơi xuống "Được rồi, con đã không đi, thì ở lại cùng Huyền Đại, con là hài tử của tiên hoàng, mẫu thân nhất định ở trước mặt mọi người trong thiên hạ chính danh nói ra!"
Sau khi Hoa Hinh rời đi, Phong Mạc Thần đã bình ổn tinh thần hơn, Huyền Đại đã bị Hoa Hinh mang đi, một mình hắn, như cô hồn du đãng trong hoàng cung, tiết thu phân qua, lá rụng vang sào sạt, hắn bước từng bước, đi qua những nơi bọn họ đã từng đến.
Hắn nhớ nàng cười, nàng khóc, nàng giận, bộ dạng nàng nhăn mày, còn có nàng tựa vào trong ngực hắn, bất mãn trợn mắt, nàng sao lại nhẫn tâm rời khỏi hắn? Nàng sao có thể vì Vân gia mà ẩn núp bên cạnh hắn ba năm?
Phong Mạc Thần tựa vào thân cây, hơi ngửa đầu, mây đen dày đặc che mất ánh mặt trời, hắn không thấy được một chút hi vọng, trước mắt hiện lên bóng dáng nàng đi tìm Vân Cảnh Mạch, nàng đột nhiên quay đầu, hai tay tạo thành loa trên miệng hô lớn, "Thần, ta yêu ngươi, bất kể xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ cùng với ngươi."
Rõ ràng là chuyện nửa tháng trước, lại xa xôi như vài thế kỷ, hắn nâng đôi tay, ấn chặt vết thương trên tay, nơi này, thật là đau!
"Ly Nhược, Ly Nhược." Hắn hô hào trong lòng "Ta chờ ngươi trở lại giải thích cho ta."
"Ly Nhược." Hắn cả người vô lực, mặc dù tựa vào cây, thân hình vẫn không yên, rốt cuộc hé miệng nói ra ba chữ "Ta yêu nàng."