Phong Mạc Thần uống xong trà lạnh, sắc trời đã sáng, thời điểm An Khả Nhi ngồi dậy, cả người đau đớn chua xót, nhìn Phong Mạc Thần ngồi im lặng bên cạnh bàn, hơi có chút khó hiểu.
Phong Mạc Thần để xuống cốc trà, thản nhiên nói "Về sau, ngươi không cần làm những việc nặng kia, Loan Hoa cung thưởng cho ngươi, chính ngươi tự đổi tên mình thích."
An Khả thật có chút kích động, Loan Hoa cung vẫn là nơi ở của Quý Phi, là thật sao? Nàng được phong làm Quý Phi rồi.
"Hoàng thượng, tối hôm qua, người uống say, ta đẩy người không ra." An Khả Nhi luôn cảm thấy có chút không đúng, nhưng chỗ nào không đúng, lại không nhớ nổi, hơn nữa đã sớm nhớ kỹ lời kịch, dường như lại không cần dùng.
"Tối hôm qua, là ta mạo phạm ngươi, ngươi tốt nhất nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị mấy ngày nữa tham gia nghi thức phong phi." Phong Mạc Thần đứng lên, lạnh nhạt nhìn nửa thân trần của An Khả Nhi, cảm giác mỏi mệt ùn ùn kéo đến, loại cảm giác mỏi mệt này như nước lũ nhấn chìm hắn, giãy dụa không thoát.
An Khả Nhi nghe hắn nói vậy, ngay sau đó yên lòng, đứng dậy mặc quần áo, Phong Mạc Thần cũng đã rời đi, nàng nhìn bóng dáng của vị đế vương trẻ tuổi này, trong nháy mắt ngân ngơ.
Thời điểm Phong Mạc Thần trở lại Thần Hòa điện, Bạch Ly Nhược chưa rời giường, nàng co rúc ở trong chăn mỏng, cả đêm chưa chợp mắt, nghe âm thanh bên cạnh, nàng không có đứng dậy mà chậm rãi nhắm mắt lại.
Phong Mạc Thần vuốt ve bả vai mượt mà của nàng, cách quần áo thật mỏng, cảm nhận da thịt trắng nõn của nàng, thở dài nói "Nhược nhi, ta đã trở về."
Bạch Ly Nhược cắn chặt chăn mỏng, không nói tiếng nào, chỉ là lông mi run rẩy đã tiết lộ tâm tình của nàng.
"Ta biết rõ, nàng không có ngủ." Phong Mạc Thần vuốt ve bả vai của nàng, bắt đầu động thủ cởi quần áo.
Thái giám khom người đi vào, cất cao giọng nói "Hoàng thượng, đã là giờ vào triều!"
"Hôm nay trẫm mệt mỏi, ngươi truyền lệnh, hôm nay không vào triều!" Phong Mạc Thần kéo chăn mỏng trên người Bạch Ly Nhược qua đắp một nửa lên người.
Thái giám hiểu rõ liền rời khỏi, sau đó phân phó cung nữ tạm thời không nên đi vào quấy rầy.
Phong Mạc Thần đem Bạch Ly Nhược quay lại, nhìn vào mặt nàng, phát hiện lông mi của nàng đã hơi ẩm, cười nhạt nói "Khóc cái gì? Ta không phải đã trở lại với nàng sao?"
Bạch Ly Nhược mở mắt, ánh mắt trong suốt gợn sóng, giọng khàn khàn nói "Vân mấn hoa nhan kim bộ dao, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều* (4 câu thơ trong bài “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị)."
* Sen vàng dạo, tóc mây rờn,
Màn phù dung ấm, dập dồn đêm xuân.
Đêm xuân ngắn ngủi có ngần,
Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu. (dịch bởi Ngô Linh Ngọc)
Phong mạc thần cười giúp nàng lau đi nước mắt "Đúng vậy, tòng thử quân vương bất tảo triều, chỉ là đêm xuân của ta là ở nơi này cùng nàng."
Tay của hắn chậm rãi tiến vào bên trong y phục của nàng, mập mờ vuốt ve sống lưng nhẵn bóng của nàng, Bạch Ly Nhược ngước mắt, giơ tay muốn giáng xuống một bạt tai.
Phong Mạc Thần bắt được tay của nàng, vẫn như cũ cười bí ẩn "Không phải muốn phù dung trướng noãn độ xuân tiêu sao?"
"Ngươi mới vừa cùng An Khả dồn dập đêm xuân, còn chưa đủ sao?" Bạch Ly Nhược khóc thét ra tiếng, ánh mắt rõ ràng là đang khiển trách hắn.
"Không phải nàng, chấp nhận ta đi cho nàng ta một đêm xuân sao?" Phong Mạc Thần cầm lấy tay nàng, không hề chớp mắt nhìn nàng.
"Ngươi cút, ngươi cút đi, ta không muốn gặp lại ngươi!" Bạch Ly Nhược khóc thét muốn đẩy hắn ra, khàn cả giọng.
Chân Phong Mạc Thần áp trụ đôi chân đang giãy giụa của nàng, một cánh tay cầm hai tay nàng, hung hăng giữ chặt sau ót nàng, hung ác trừng mắt nàng, từng chữ một nói, "Tối qua ta không có chạm vào nàng ta!"
Bạch Ly Nhược an tĩnh lại, ánh mắt mông lung, không xác định nói "Làm sao có thể? Vậy ngươi làm thế nào lừa gạt được Thái hậu cùng nữ nhân kia?"
"Ta để cho Chu Thanh thay thế ta." Phong Mạc Thần bình tĩnh nhìn nàng, chậm rãi phủ xuống môi mềm của nàng.
Bạch Ly Nhược đưa tay ngăn hắn lại, không xác định nói "Có thể bị mẫu hậu phát hiện không?"
"Không có việc gì, tối qua ta ở đó giữ cả đêm, lại trúng mị độc, nên không thể phát hiện được." Phong Mạc Thần hôn bàn tay của nàng, ánh mắt đau khổ nhìn nàng.
Bạch Ly Nhược hiểu rất rõ thứ ánh mắt này của hắn, biết hắn muốn làm gì tiếp theo, mặc cho hắn rút cây trâm sau ót ra, búi tóc đen thả xuống, nàng ngồi dậy, tay của hắn chậm rãi cởi y phục của nàng, cúi đầu phủ lên môi mềm của nàng.
Ba ngày sau, An Khả Nhi được phong làm Quý Phi, nàng một bước leo lên trên cao, được đông đảo tú nữ hâm mộ, trong lúc này, cung nữ ở Đại Hoa cung, lại có được quyền thế cao hơn.
Phong Mạc Thần lúc nào cũng đến cung của An Khả Nhi ngồi một lát, nhưng hắn không có ở lại qua đêm, An Khả Nhi rất thất vọng, nhưng lại phát hiện thống lĩnh cấm quân Chu Thanh, thường sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
Hành động của Hoa Hinh càng lúc càng lớn, đầu tiên là viện cớ, nhốt phụ thân của Bạch Thanh Loan vào thiên lao, Bạch Thanh Loan lại đem Bạch lão tướng quân từ trong lao cứu ra, mang về Lăng Châu. Hoa Hinh xem như đã bán cho Vân gia một cái bạc mệnh, mắt nhắm mắt mở, nhưng Bạch gia, hoàn toàn đi xuống.
Lúc sinh nhật hai tuổi của Huyền Đại, An Khả Nhi phát hiện mình mang thai, hưng phấn đem tin tức báo cho Hoa Hinh, Hoa Hinh cười để An Khả Nhi ở lại trong cung của mình.
An Khả Nhi chờ thuốc an thai ở đây một đêm, cung nữ là thân cận hầu hạ bên cạnh Bạch Ly Nhược, An Khả Nhi có chút hoài nghi, sống chết không chịu uống thuốc, cung nữ kia không từ bỏ ý định, là người luyện qua võ công, đơn giản chỉ cần đổ vào miệng của An Khả Nhi.
Lúc đi, lạnh lùng bỏ lại một câu nói "Quý phi, hoàng hậu nương nương chắc sẽ không dễ dàng tha thứ nghiệt chủng này được sinh ra, sau này hoàng tử Huyền Đại sẽ được phong làm thái tử."
An Khả Nhi rơi lệ đầy mặt, tìm Hoa Hinh khóc lóc kể lể, Hoa Hinh giận tím mặt, sai người bắt Bạch Ly Nhược, hiển nhiên, đây là một cái kế.
Hoa Hinh an bài đã lâu, cái nàng muốn, chính là Bạch Ly Nhược chết ở vị trí hoàng hậu, nàng muốn hài tử của nàng, trở thành bù nhìn của nàng, hoàn thành sự nghiệp.
Nàng thông minh một đời, nhưng lại không tính đến khả năng hài tử trong bụng của An Khả Nhi có thể không phải là của Phong Mạc Thần, cũng vì vậy mà kiếp sống chính trị của nàng vẽ lên một dấu chấm tròn(chấm hết).
Khi Bạch Ly Nhược bị bắt, xác nhận là hung thủ sát hại thai nhi trong bụng An Khả Nhi, Phong Mạc Thần lạnh nhạt uống trà, chữ viết trên giấy rõ ràng chói mắt, liệt kê tội trạng của Bạch Ly Nhược, định nàng tử tội, chính là "Mê hoặc hoàng thượng, tham dự triều chính, đố kỵ Khả phi, giết hại thai nhi trong bụng."
Phong Mạc Thần không thể nào nhúng tay vào chuyện của hậu cung, những thứ này đều là quyền lực và trách nhiệm của Hoa Hinh, nàng dựa vào tỳ ấn của thái hậu, chỉ cần có chứng cớ, hoàn toàn có thể xử trí tất cả.