Mục lục
Ẩn Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một trong năm đại gia tộc của thành phố Giang Hải, Hoàng gia tuy rằng không có nhiều liên hệ với Viêm Hoàng Giác Tinh, nhưng dù sao cũng có thể thông qua phương thức bí mật lấy được một số tin tình báo, đại khái cũng biết là Gia Minh có quan hệ với nhân vật ngăn cơn sóng dữ của sự kiện lần này, cho nên cũng có hỏi hai ba lần.

Tuy rằng thái độ có ân cần nhưng mà do không có hoài nghi ở những sự kiện mấu chốt, cho nên không ai hoài nghi gì với hắn cả. Cũng sắp tới ngày 20 tháng 10. Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa ba người nghỉ ngơi một vài ngày, sau đó trở lại trường học

Lúc đem thân thủ kinh người của Gia Minh nói cho Sa Sa biết, tiểu gia đình này không có phong ba gì lớn, chỉ có một yêu cầu là sau này có chuyện gì cũng phải nói ra, ba người cùng nhau giải quyết. Cô gái nào mà chẳng thích bạn trai của mình là một đại anh hùng. Sa Sa bây giờ cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Do đã trải qua một lần lo sợ hãi hùng, cho nên cứ buổi tối là ba người lại chen nhau trên một cái giường lớn. Điều này làm cho các nàng vô cùng hạnh phúc, ăn cơm, nói chuyện phiếm, cãi nhau ầm ĩ. Có một buổi tối, Sa Sa thậm chí còn ôm Gia Minh khóc, trong bóng tối, ba người họ ôm lấy nhau, không bao lâu thì lại thiếp đi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Nguyệt Trì Huân vốn ở bệnh viện, nhưng bây giờ cũng đã về trường học, nàng thường xuyên hỏi thăm tin tức của Hứa Nghị Đình, biết được tình hình thì mới yên tâm.

Anh em nhà Đông Phương đương nhiên cũng đã về tới trường học. Đông Phương Uyển thương thế mới khỏi đã nhiệt tình mười phần, ở lớp học chuẩn bị thành lập Hội của mình, tên là "Hội Du Lịch", nói là khi nào được nghỉ dài hạn sẽ tổ chức đi thăm quan xa, cắm trại dã ngoại, du lịch.... hơn nữa mỗi người tham dự chỉ cần lo một chút ít phí sinh hoạt là được.

Đương nhiên, cầm tiền của nhà đi trợ cấp cái loại hoạt động này là ngu ngốc, chỉ có nhân vật nào muốn làm người của công chúng tới mức não tàn mới làm như vậy, đây là một cách nghĩ cũng giống như của Gia Minh.

Bởi lần trước bán mất vé tàu, hiện nay Gia Minh phải lo một khoản tài chính cho ba người, số này cũng không tính là ít, hắn đang rầu rĩ tính xem là trong nhà mua thêm những thứ gì. nào là máy vi tính, sô pha, bình nước nóng, tuy rằng còn chưa quyết định, nhưng hai cô gái bàn bạc khí thế bừng bừng, khuôn mặt hạnh phúc dào dạt.

Hạnh phúc đơn giản như vậy, những ông chồng tỷ phú có khi cả đời cũng không cách nào thấy được.

Tới buổi sáng ngày 24, mới từ phòng học bước ra. Gia Minh đã gặp ngay Đông Phương Uyển đang nổi giận đùng đùng, có biểu tình hưng sư vẫn tội, nói:

"Cố Gia Minh, vì sao cậu không nộp đơn xin gia nhập hội ?"

Lúc này sắc trời còn sớm, học sinh, trong phòng học không coi là nhiều, nhưng mà toàn bộ bị câu nói này của Đông Phương Uyển hấp dẫn sự chú ý. Gia Minh hơi cảm thấy nghi ngờ nói:

"Đơn gì?"

"Chính là đơn xin gia nhập hội ngày hôm qua ấy, chính tay tớ đã phát cho mọi người mà."

"A."

Gia Minh cười cười, nói:

"Thế nhưng tớ đã tham gia Hội khác rồi."

"Hội khác... sao cậu không có tinh thần tập thể gì cả vậy? Hội Du Lịch của chúng ta có cái gì không tốt sao. Mọi người đều ờ cùng một lớp, cậu không nên đi tham gia hội của người khác... Ách? Đây là cái gì?"

Cầm lá đơn trong tay của Gia Minh, một lát sau, sắc mặt Đông Phương Uyển đã trở nên đen sạm:

"Tự mình lập CLB? Tương lai, khoa học kỹ thuật sẽ phát triển liên tục khai thác tài nguyên của trái đất... Cố Gia Minh, cậu nghĩ trò đùa này có gì vui hay sao? Hừ, tớ không tin trường học lại thông qua cái Hội này!"

Mắt nhìn tháy lá đơn của mình bị đập đánh rầm xuống bàn Gia Minh nhìn Đông Phương Uyển với khuôn mặt vô lại, nói:

"Tên rất hay, lại là hội mới. Nói chuyện với người không có cảm giác hài hước thật là phiền phức..."

Bây giờ tạm thời không nói tới cách nghĩ của Đông Phương Uyển. Hai ngày sau, trường học công bố bản danh sách các CLB mới. Cái tên CLB: Tương lai, khoa học kỹ thuật sẽ phát triển liên tục khai thác tài nguyên của trái đất... nằm chình ình ờ một góc. Cái tên này trở thành trọng tâm câu chuyện của trường học. Không lâu sau đó đã bị mọi người quên lãng...

Đương nhiên, cũng có những người không thể quên được...

Cuối tháng mười, lá vàng rụng xuống.

Ở trong bãi đỗ xe, có rất nhiều chiếc xe đạp thể thao, xe máy thời trang cũng có. Gia Minh lấy chiếc xe đạp, thoạt nhìn trông rất nhếch nhác, đây tiết cuối cùng của buổi chiều, không khí cực kỳ yên tĩnh. Học viện Thánh Tâm rất lớn, từ bãi đỗ xe đạp phải vòng qua mấy dãy nhà, mới có thể đi tới cửa trường, cái sân bóng rổ ở bên đường lúc này có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Việc đấu bóng rổ của học viện Thánh Tâm không vì sự kiện du thuyền Tinh Mộng mà dừng lại. Trong hơn 30 đội đăng ký tham gia. hôm nay đã loại và tiến hành vòng bán kết. Ban 6 lớp 10 cũng chính là đội bóng do Hoàng Hạo Binh dẫn đầu, đang có một chiến tích rất tốt, thăng tiến vượt mọi chông gai. Tuy rằng việc đoạt giải quán quân không làm được, nhưng đệ nhất lớp 10 chắc là đã nắm trong tay.

Hôm nay Hoàng Hạo Binh làm huấn luyện viên cho những cầu thủ trong đội tuyển, đây là một buổi tự học. Để các cầu thủ cố gắng hơn Đông Phương Uyển dẫn theo một đội cổ động viên xinh đẹp tới sân bóng.

Làm lớp trưởng ban 6, Đông Phương Uyển sẵn sàng làm những việc có thể mang lại vinh dự cho lớp. Bây giờ nàng không chỉ mang danh là đội trưởng đội cổ động viên của lớp, mà còn là người quản lý của đội bóng, phụ trách an bài tất cả các chuyện như huấn luyện, nghỉ ngơi, chế độ...

Mắt thấy Gia Minh đi xe đạp qua, Đông Phương Uyển mặc đồng phục cổ động viên từ bên kia sân bóng chạy tới, sau đó mở hai tay, ngăn ở phía trước xe đạp.

"Cố Gia Minh! Cậu lại trốn học!"

Sở dĩ dùng từ "lại" bởi vì đây không phải là lần đầu tiên, cứ vào tiết cuối cùng của thứ ba, là Gia Minh lại nghỉ học, dường như là trốn học có định kỳ.

Mặc dù đây không phái là khóa học quan trọng, nhưng mà nghỉ nhiều như vậy cũng mang tới một sự không hay cho người khác.

Mấy lần trước phát hiện Gia Minh trốn học đã muộn nhưng mà lần này đã bắt được tại trận, Đông Phương Uyên không khỏi có chút đắc ý:

"Học sinh mà hay trốn học như vậy, cẩn thận không tớ báo thầy giáo hạ hạnh kiểm của cậu".

Lúc này Đông Phương Uyển vừa tiến hành vận động kịch liệt, gương mặt đỏ bừng, trên trán còn có mồ hôi hột, sức sống tòa ra bốn phía, dường như là một nữ nhân vật chính đầy nhiệt tình.

Nhưng mà, nàng không mặc váy ngắn, điều này làm cho Gia Minh hơi có chút tiếc hận, cười nói:

"Tớ đã xin phép giáo viên rồi."

"Hừ. Lần nào cậu cũng nói là đau đầu, cứ tiết cuối của thứ ba là lại nghỉ, làm gì có chuyện đúng lúc như vậy! Ai cũng biết cậu cố ý trốn học mà. Tớ không biết cậu có quan hệ gì trong trường, để cho giáo viên mắt nhắm mắt mở cho qua thế nhưng cậu còn dám làm như vậy, tớ nhất định sẽ thông báo lên trên!"

Gia Minh bất đắc dĩ vuốt tay:

"Thôi xin đi, bạn lớp trưởng, tớ hình như đâu có chọc giận gì bạn.... khi còn trên đảo, tớ còn cứu cậu là gì..."

"Tớ biết cậu đã cứu tớ. Tớ làm thế này không phải vì nhắm vào cậu. Tớ là lớp trường, nhất định phải quản lý tốt công việc của mình, cậu đừng tưởng là cứu tớ một lần là có thể bỏ qua cho cậu tất cả...."

Nàng hơi dừng lại một chút rồi nói:

"Như vậy đi, nếu như cậu đã tới đây, thì vào luyện tập cùng đội bóng, cậu không thích tự học, vậy thì luyện tập cùng đội, coi như đây là chuyện làm cho tập thể..."

Nhìn Đông Phương Uyển nói, Gia Minh bỗng nhiên cảm thấy thú vị nở nụ cười:

"Tớ không biết chơi bóng rổ."

Nói xong, hắn lập tức quay đầu xe sang đường khác bỏ chạy.

Đông Phương Uyển hét lớn:

"Cậu lại lừa tớ. Làm gì có con trai nào không biết chơi bóng rổ. Nếu như cậu không muốn chơi, vậy thì trở lại tự học cũng được, nói cho cậu biết, cậu mà không trở lại lớp tự học, tớ trừ hạnh kiểm của cậu.... Uy. Cậu làm gì thế..."

Mắt thấy Gia Minh đã quay đầu quay lại. Đông Phương Uyển trong lòng đắc ý, nhưng mà không duy trì được mười giây, đã thấy Gia Minh vòng thành một đường tròn, rẽ qua một hướng khác của trường ra ngoài, nàng trợn mắt há mồm, giậm chân hét to một tiếng:

"Cố Gia Minh"

Sắc mặt nàng đỏ bừng nhìn xung quanh, sau đó nhặt một hòn sỏi ở ven đường giả bộ muốn ném, nhưng mà hành động này là hành vi với một người có gia giáo như nàng, cho nên cuối cùng đành phải oán hận ném hòn sỏi đi, không cam lòng phất phất tay:

"Tớ không để yên cho cậu!"

Chiếc xe đạp kia không vì tiếng gọi của Đông Phương Uyển mà dừng lại, trái lại nó đi càng lúc càng xa, một lát sau, Hoàng Hạo Binh đi tới bên người Đông Phương Uyển, nói:

"Ách. Đừng nóng giận, hắn chính là người như vậy, từ nhỏ đã kỳ quái hơn so với người khác..."

"Cậu còn nói cái này làm gì. Hoàng Hạo Binh, hắn với cậu là người một nhà, sao cậu lại không quản hắn như vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK