Hoàng hôn đã tắt hẳn, tiếng súng lác đác và tiếng kêu cứu từ rất xa truyền đến, trong rừng cây sau núi có mấy người đang tất tả chạy về phía trước, người cầm đầu chính là Đông Phương Lộ trên mặt có một vết màu, theo sau hắn là khoảng hơn mười học sinh, hai người Đông Phương Uyển và Linh Tĩnh cũng ở trong đó, hắn chậm rãi đi tới trước mặt mọi người.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy..."
Một học sinh, trong số đó sợ hãi hỏi.
Đông Phương Lộ phất phất tay:
"Im miệng!"
"Chúng ta không thể thoát ra từ nơi này được..
"Im miệng..."
Trong tiếng mắng nhỏ, bức tường bao quanh học viện xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Đông Phương Lộ chần chừ một lát rồi nói:
"Chúng ta ra ngoài từ nơi này."
"Không thể nào, bức tường này rất cao..."
"Bên ngoài là vách đá đó..."
"Rất dốc, ít nhất cũng phải mười mấy mét..."
Học tại học viện Thánh Tâm đã lâu, cũng quen thuộc với địa hình xung quanh, đầu tiên là bức tường vây trước mắt này cao hơn ba mét, bên ngoài không chỉ có vách đá dốc nguy hiểm mà còn có một bức tường gạch và một con đường hẻo lánh nữa, nếu người bình thường trượt xuống mà không có cách nào làm giảm tốc độ lại thì có thể bị ngã chết, một số người trong đội lập tức hơi do dự. Đông Phương Lộ còn chưa kịp nói chuyện thì Linh Tĩnh đã hít sâu một hơi, lao tới bức tường phía trước rồi tung người nhảy lên, đạp vào bức tường một cái, sau đó đã nắm được vào chỗ cao nhất của bức tường, động tác của nàng nhanh nhẹn hoàn toàn không giống với Diệp Linh Tĩnh vẫn luôn biết điều và học giỏi thường ngày.
Mắt thấy nàng đã leo lên được, Đông Phương Lộ gật đầu:
"Đây là nơi duy nhất có thể đi ra ngoài lúc này, ai muốn ra ngoài thì tôi sẽ kéo lên, nếu không muốn đi thì tôi cũng không còn cách nào khác."
Hắn vừa nói vừa xoay người nhảy lên theo Linh Tĩnh, sau đó xoay người lại cúi nửa người về phía bên này, vươn một cánh tay ra, mặc dù Linh Tĩnh không nói chuyện nhưng cũng vươn một cánh tay về phía bên này. Bức tường khá cao, động tác vừa rồi của bọn họ không phải là ai cũng làm được.
Đi theo sau Đông Phương Lộ đương nhiên là Đông Phương Uyển, nàng gọi một tiếng "anh" rồi nhảy lên chụp được tay hắn, mặc dù mọi người biết rằng nhảy ra ngoài từ nơi này rất có thể sẽ bị ngã gãy chân nhưng vẫn còn tốt hơn là bị giết, vì vậy lập tức có một nữ sinh, bị bệnh sợ độ cao nhảy lên chộp được tay Linh Tĩnh. Nhưng còn chưa kịp kéo ai lên thì đã nghe thấy tiếng hét từ cách đó không xa, sau đó là tiếng súng vang lên, bức tường loé ra tia lửa vàng óng ánh. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"A..."
Theo một tiếng thét chói tai, nữ sinh, đang được Linh Tĩnh kéo tay kia buông lỏng tay ra rồi rơi trở lại mặt đất. Sức nặng ở bên này đột nhiên biến mất. Linh Tĩnh lập tức mất thăng bằng rồi trượt xuống dọc theo vách núi, đôi tay nàng nắm chặt vào bụi cỏ nhỏ bên cạnh, sau một khắc chính là cảm giác đau rát rất sâu sắc, nàng duỗi hai chân ra cố gắng làm tốc độ chậm lại nhưng cảnh vật trước mắt vẫn trôi qua vùn vụt, trong nháy mắt liên trượt xuống khỏi độ cao mười mấy mét.
"Linh Tĩnh... Tiểu Uyển, mau lên đây!"
Đạn bắn vào bức tường làm toé lên hoa lửa, một tên lính đánh thuê mang theo súng máy đuổi đến càng lúc càng gần. Trên bức tường không có nơi nào để mượn lực. Đông Phương Lộ cố gắng hết sức nhưng trong chốc lát vẫn không thể kéo được em gái mình lên. Đông Phương Uyển cũng sợ hãi hét lên, hai chân liều mạng đạp vào tường. Nhưng đột nhiên dường như tia lửa do đầu đạn phát ra vừa xẹt qua chỗ bàn tay hai người đang nắm lại với nhau, sau một khắc, Đông Phương Uyển hét lớn:
"Anh! Buông! Buông ra đi!"
Mắt thấy thấy lính đánh thuê đã chạy tới, hơn mười người dĩ nhiên bị doạ đến không dám động đậy. Đông Phương Uyển buông tay ra rồi rơi xuống mặt đất, Đông Phượng Lộ thì rơi xuống bên ngoài học viện Thánh Tâm. Soạt một tiếng, đôi tay hắn nắm chắt lấy bụi cỏ trên vách đá dốc đứng trước khi bị trượt xuống, khi ngẩng đầu lên thì một khuôn mặt xa lạ xuất hiện trên bức tường, người đó giơ súng chỉ vào hắn.
"Anh, chạy mau đi... A..."
Cùng với tiếng hét của Đông Phương Uyển, tên lính đánh thuê đang leo lên tường bị kéo trở lại, họng súng bị lệch khỏi mục tiêu xả đạn lên bầu trời, tiếp theo đó là tiếng kêu đau đớn của Đông Phương Uyển.
"Tiểu Uyển..."
Đông Phương Lộ chấn động toàn thân, sau đó không tự chủ được bị trượt xuống dưới. Hắn quơ tay liều mạng nắm lấy cỏ dại và đá vụn nhưng trong chốc lát vẫn không làm nên chuyện gì, trong nháy mắt đã trượt gần đến đỉnh chóp bức tường ở phía dưới, sau đó cả người hắn hung hăng nện xuống mặt đường...
Tên lính đánh thuê xuất hiện trên đầu tường, hắn giơ súng chỉ xuống phía dưới dò xét một lát rồi lại nhảy trở lại vào bên trong.
"Không phải bị súng bắn trúng, không phải bị súng bắn trúng... Thời gian không phù hợp, thời gian không phù hợp, hẳn là nàng chỉ bị đá trúng. Không sao... Tiểu Uyển không sao..."
Trên con đường ở bên dưới, hai người ngồi song song với nhau. Đông Phương Lộ lắc đầu rồi lẩm bẩm tự phân tích một mình, Linh Tĩnh ngồi thở dốc một lát rồi quay sang Đông Phương Lộ:
"Cảm ơn anh đã cứu tôi. Anh không sao chứ?"
"Ồ, không sao..."
Hắn lắc đầu.
"Tôi không sao, "
"Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, nhiều người cầm súng như vậy, lại còn giết người.... Đây cũng không phải là đóng phim..."
Nước mắt trào ra, đôi tay bị cây cỏ cào xước của Linh Tĩnh run lên nhè nhẹ, vừa rồi dọc đường đi nàng có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra căn bản đã sợ đến không nói nên lời. Đông Phương Lộ lắc đầu, vừa rồi mọi người đang tham gia hoạt dộng của câu lạc bộ, đến lúc sắp ra về thì tiếng súng đột nhiên vang lên, sau đó có người xông tới bắn chết người. Đông Phương Lộ cũng theo bản năng đẫn theo mấy người bên cạnh mình chạy trốn - mặc dù hắn đã biết quan hệ giữa Linh Tĩnh và Gia Minh nhưng lòng ái mộ vẫn không hề giảm bớt, chỉ cần thấy Linh Tĩnh thì hắn luôn quanh quẩn ở gần đó, cho nên lần này đã vô tình cứu được nàng.
Hai người ngồi thêm một lát rồi Linh Tĩnh nhịn đau đứng dậy:
"Chuyện này... Nếu như không còn chuyện gì. Sa Sa vẫn còn ở trong đó, tôi đi tìm người để nghĩ cách."
"Tôi cũng muốn cứu Tiểu Uyển... Điện thoại và thiết bị liên lạc trong trường đều không dùng được, nhất định là bọn họ đã phá sóng, nhưng ở bên ngoài thì có thể gọi được."
Đông Phương Lộ cũng đứng lên.
"Cho nên, nếu như gọi điện cho Cố Gia Minh thì chúng ta sẽ cùng đi, có thể không?"
"Há..."
Nghe hắn nói những lời lời này. Linh Tĩnh lập tức quay đầu lại, sửng sốt đứng nguyên tại chỗ...