Mục lục
Ẩn Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng từ xa chiếu tới, không gian đen tối bị chia thành hai nửa sáng tối, trong không khí truyền tới tiếng cười của Chư Thần Vô Niệm:

"Rất tốt, rốt cục cũng có chút ý tứ... Trần Cô Hạ..."

"Đi."

Không nhiều lời vô nghĩa, Trần Cô Hạ chỉ Đông Phương Lộ phất phất tay, ý bảo hắn rời đi, đối với điều này Chư Thần Vô Niệm không phản ứng gì.

Từ lúc nhỏ tới giờ, Đông Phương Lộ luôn khắc khổ rèn luyện, phải nói là cũng có chút thành tựu, thế nhưng bây giờ hắn đau đớn vô cùng, nhưng vẫn còn giữ được năng lực hành động, hắn hơi chần chừ, sau đó che ngực chạy về phía hướng của Trần Cô Hạ chỉ, khi quay đầu nhìn lại, thì hai thân ảnh đã giao thoa với nhau ở một chỗ.

Chư Thần Vô Niệm chủ công, Trần Cô Hạ phòng thủ, lan can đá bên cạnh luống hoa bị đập nát thành mấy khúc, Chư Thần Vô Niệm xuất thủ, làm cho những người đứng xem đều cảm thấy có chút hoa cả mắt, thật là khó có thể tưởng tượng được nếu như mình là Trần Cô Hạ, thì sẽ có cảm giác như thế nào.

Một khắc sau, Trần Cô Hạ cùng Chư Thần Vô Niệm đồng thời trúng chiêu lui ra phía sau.

Hành lang tối mờ, do lúc nãy đuổi theo nhau nên bây giờ có nhiều chỗ hỗn loạn.

…..

"Ngươi không đủ nhanh, không đủ nhanh, không đủ nhanh, không đủ nhanh..."

Trong nháy mắt ngăn cản được 3 quyền như gió, quyền thứ 4 đã hung hăng đấm thẳng vào tiểu phúc, mặc dù có thể mượn lực đẩy lực, nhưng mà hắn vẫn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng.

Cho nên hai gối của hắn hợp lại, cùng nhau ra sức đẩy quyền đầu đang điên cuồng của Chư Thần Vô Niệm ra ngoài, nhưng mà tay của hắn lại thuận tiện đẩy một vòng, đập thẳng vào đầu vai của Trần Cô Hạ, làm cho hắn lảo đảo lui lại phía sau hai bước. Nguồn: http://truyenfull.vn

Không cho Trần Cô Hạ thời gian thở dốc, công kích tiếp theo đã như gió lan tới.

"Quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm, quá chậm..."

Trong trời đêm, tiếng nói cười vẫn điên cuồng như cũ. Chư Thần Vô Niệm công kích như cuồng phong bạo vũ, tốc độ cao kinh người. Trần Cô Hạ ngăn cản đâu vào đấy, nào là móc, bao, đẩy, thỉnh thoảng có một số công kích không kịp chống đỡ, bị đánh thẳng vào người, nhưng mà thần sắc hắn không có nửa điểm biến hóa.

Lúc này ở trước mắt người xem, Chư Thần Vô Niệm như một người biểu diễn tú cầu, mau lẹ, thuần thục, thỉnh thoảng tiến công, mỗi một lần công kích hắn đều có chuẩn bị, toàn thân biến thành một lợi khí giết người, ánh mắt người xem đôi khi còn không theo kịp động tác xuất thủ của hắn.

Gió đang thổi bốn phía, đột nhiên ngừng lại, cả người Chư Thần Vô Niệm mất đi cân đối, bị Trần Cô Hạ đánh một đòn.

"Chậm ư..."

Bịch một tiếng, Chư Thần Vô Niệm rơi thẳng xuống đất, bụi vung lên, Trần Cô Hạ không ngừng đuổi tới.

Tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển.

Là nguyên lão cấp võ sư của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, Trần Cô Hạ không chỉ am hiểu lý luận tri thức và tu vi bản thân kinh nghiệm thực chiến của hắn tuyệt đối không thể xem thường, trước kia khi còn ở Nhật Bản bị mọi người vây công trọng thương mà hắn vẫn còn có thể chạy thoát đã chứng minh thực lực của hắn.

Lúc này thương thế đã khỏi hẳn tuy rằng không theo kịp được tốc độ công kích của Chư Thần Vô Niệm, nhưng mà hắn cũng không hoảng loạn, thỉnh thoảng xuất thủ đánh lại.

Nhu thuật là một môn võ học xuất phát từ Ấn Độ, nhưng lại được Nhật Bản phát dương quang đại, bắt, đá hoàn toàn là dùng nhu thắng cương. Chư Thần Vô Niệm đương nhiên hiểu được quy luật này, khi cánh tay của hắn bị chế trụ, hắn liền ra sức triển khai phản kích, nhưng mà, Trần Cô Hạ đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội như vậy, cho nên hai người đồng thời lĩnh đòn ngã lăn trên đất.

Trên mặt đất, bụi bay bốn phía, không ngừng phát ra thanh âm bịch bịch, thân hình hai người quay cuồng, đứng từ xa nhìn lại trông như hai con cá không ngừng quẫy trên mặt nước.

Ngay cả cả khi thân hình hai người đã ngã, lực phá hoại vẫn rất kinh người, một đoạn lan can bằng đá vừa gãy lập tức bị cuốn vào, ầm một tiếng hóa thành hai nửa bay ra. Trong vòng mấy giây, thân hình hai người đã di chuyển qua một khoảng cách hơn 10 thước, hung hăng lao vào bức tường của căn phòng.

Trong trận chiến toàn lực này, một tay của Chư Thần Vô Niệm đã thành công thoát khỏi trói buộc, nhưng mà cái tay vừa thoát, cái cổ đã bị chế trụ... Trần Cô Hạ một mặt không ngừng chế trụ cánh tay của đối phương, một mặt triển khai công kích mãnh liệt, nhu thuật so đấu, sợ nhất là để đối phương có thể hoạt động bàn tay, như vậy thì chỉ có nước chịu chết.

Trận chiến nguy hiểm này mới chỉ diễn ra được hơn 10 giây, vậy mà bụi đã bốc lên mù mịt, thân hình Trần Cô Hạ đột nhiên bay ngược ra sau, một lúc sau mới đứng dậy ôm ngực, thở ra một hơi. Đối diện với hắn, Chư Thần Vô Niệm đã im lặng đứng lên, hơi có chút chật vật, tay phải cầm tay trái kéo một cái, chỉ nghe "cách" một tiếng, đã chỉnh lại được cánh tay trật khớp của mình.

"Rất tốt, kỹ xảo rất tuyệt, thiếu chút nữa thì ngươi giết được ta, ha hả ha hả..."

Hắn cười nhẹ, nhẹ nhàng phất phất tay, trong làn bụi bặm, gương mặt hắn trở nên như ẩn như hiện.

"Như vậy... thời gian khởi động cho nóng người đã kết thúc, để biểu hiện tôn kính với lực lượng vừa rồi của ngươi. Kế tiếp, ta sẽ toàn lực ứng phó."

Trong ánh sáng, Lý Vân Tú dẫn theo Nhã Hàm, không ngừng chạy trốn những tiếng la ở phía sau càng lúc càng gần.

Từ xa nhìn lại, trên hành lang của một căn nhà, ánh sáng đã bị tắt, đó là bởi vì đi qua chỗ nào, Lý Vân Tú đều tắt đèn, việc này không chỉ làm cho đối phương không nhận ra phương hướng của mình, mà còn tránh được súng của đối phương.

Mặc dù bị đèn đã bị tắt, nhưng bây giờ, thời gian nàng chạy trốn được cũng không còn nhiều.

Hai tay của nàng sờ phía sau, vũ khí duy nhất nàng có thể dùng bây giờ, là một con dao giải phẫu, lúc nãy nàng chỉ kịp cần con dao này mà thôi, nhưng mà dưới tình huống này, nó không phải là vũ khí công kích hữu hiệu.

Nàng chỉ có một ý nghĩ là phải làm sao cho mình tiếp cận được với đối phương, lúc đó sẽ dùng con dao này, nhưng mà cách nghĩ này chỉ có thể thực hiện khi đơn độc chạy trốn, nhưng bây giờ ngoại trừ Nhã Hàm, lại còn có 2 người ở phía sau đuổi theo.

Kích phát tiềm năng của bệnh nhân, trị hết ngoại thương, đây là dị năng của Lý Vân Tú, với năng lực này, nàng có thể trở thành một bác sĩ ngoại khoa rất tốt, nhưng với loại bệnh của Nhã Hàm, nàng vẫn bất lực, nhưng mà, là một thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nàng đã dùng dị năng của mình để thử nghiệm giết người, lúc nãy chính là lần thử nghiệm đầu tiên.

Đem dị năng vô hại phát huy tới mức tối đa, trực tiếp tác động tới trái tim và não bộ, làm cho tốc độ tan vỡ của tế bào nhanh hơn kích phát hết tiềm năng, khiến cho đối phương không cách nào tiếp nhận được, dẫn tới vỡ tim, bại não mà chết.

Lần này thí nghiệm này được cho là thành công, cũng là lần đầu tiên nàng giết người, nhưng mà tình cảnh lúc này không cho phép người ta thương cảm, mặc quần áo màu trắng, nàng cùng với Nhã Hàm không ngừng chạy về phía trước.

Tiến vào trong phòng thể dục chật hẹp, sau đó lại chạy xuống hành lang của tầng 1, đúng là phái cảm ơn địa hình phức tạp của sân vận động, hai nàng mới có khả năng không cho 2 tên lính đánh thuê phía sau bắt kịp.

Khi đi qua hành lang của tầng 1, Lý Vân Tú chạy trước nghiêng đầu nhìn về khu ký túc xá cách đó không xa, đột nhiên, tiếng súng vang lên. Nhã Hàm kêu "A" một tiếng, vừa quay đầu lại, đã thấy Nhã Hàm té ngã, vốn là nàng bị bệnh tình hành hạ, nay lại chạy trốn trong một thời gian dài, ngã lần này không cách nào dậy nổi nữa.

Lý Vân Tú nắm chặt dao giải phẩu, chạy tới dìu Nhã Hàm.

Hai gã lính đánh thuê cầm súng chạy tới, họng súng nhắm ngay vào hai người.

Chắc là vì nguyên nhân đồng bạn bị chết, hai mắt của 2 người này hiển lộ hung quang, vốn phải nổ súng, nhưng hai người này lại dùng tiếng Thái nói với nhau vài câu, một người trong đó đá thẳng vào bụng của Lý Vân Tú, làm cho nàng đau đớn ngã trên mặt đất.

Một người cầm súng đi lên dí thẳng vào đầu Lý Vân Tú, đau đớn ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy họng súng đen ngòm, tên lính đánh thuê thì nhìn nàng với ánh mắt độc ác, ở sau lưng của hắn, ánh đèn của sân vận động đột nhiên chiếu lên bức tường.

Khi ánh sáng này quét qua, phạm vi xung quanh được chiếu sáng, có thể nhìn thấy một bức tranh đẹp mắt...

Đây là... bức tranh cuối cùng mình có thể nhìn thấy hay sao? Trong đầu hiện lên một ý nghĩ, vốn muốn nhắm hai mắt lại, nhưng mà đột nhiên nàng lại nghi ngờ mở ra...

Sau một khắc, không có tiếng súng nào vang lên.

Một bóng đen chắn trước ánh sáng, máu tươi bắn tung tóe!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK