Chiếc Santana màu đen gào thét lao đến!
"…"
Ứng Tử Phong ngồi trong chiếc xe, nhìn thấy đối phương lao tới với khí thế như vậy thì bỗng nhiên mắng to một tiếng, lái xe điên cuồng đạp chân ga, chuyển tay lái, vậy mà ầm một tiếng, chiếc Santana vẫn đâm vào đuôi theo, lực va chạm mạnh tới mức chiếc xe của hắn xoay tròn 3, 4 vòng.
Chiếc Santana mất đi khống chế, đâm thẳng vào 3, 4 chiếc xe con khác mới dừng lại, đầu xe nát vụn, lệch sang đâm lên lề đường, đập vào hai chiếc taxi khác.
Chiếc biển quảng cáo dựng ở lền đường bị đậm vào, đổ ngang giữa đường, chắn giữa lối đi, vô số người kéo nhau bỏ chạy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Có lẽ do đã bị chắn mất đường đi ra ngoài, những người ngồi trên những tòa nhà bắt đầu hoảng loạn, giấy tờ bay tới tấy, sau đó bị một cơn gió thổi tung lên...
Cảnh tượng lúc này trở nên yên tĩnh, những lái xe ở phía trước lập tức mở cửa xe bỏ chạy, mấy tên đặc công ngồi ở phía trước cũng mở cửa xe nhảy xuống.
Bọn họ lúc này bất chấp tất cả, cầm súng trên tay bắt đầu bắn vào chiếc Santana, một người trong nhóm còn lấy ra một quả lựu đạn, hắn còn chưa kịp kéo chốt thì đột nhiên có một thứ gì đó từ trên không trung lao tới, chính xác rơi bên cạnh chiếc xe.
Đó cũng là một trái lựu đạn.
"Tản ra ---- "
Một tiếng quát lớn vang lên, mấy người đặc công lao theo những hướng khác nhau, sau đó, một tiếng nổ lớn hiện lên, chiếc xe chống đạn bị đốt cháy thành một quả cầu lửa.
Hai khẩu súng từ trong chiếc Santana thò ra ngoài, miệng súng khạc lửa.
Một tên đặc công đang chạy trốn lập tức dính đạn, khí áp của vụ nổ ở phía sau tràn áp, thổi bay hắn ra ngoài. Một người khác trốn ở sau một chiếc xe gần đó, quay súng bắn về phía sau, nhưng đột nhiên khẩu súng của hắn bay ra ngoài, bàn tay cầm súng bị bắn nát, máu chảy đầm đìa.
Hỏa lực áp chế. Với thực lực của Cố Gia Minh lúc này, cho dù Nguyên Lại Triêu Sang với thời kỳ đỉnh phong cũng phải cam bái hạ phong.
Chiếc xe của Ứng Tử Phong lúc này mới ổn định lại được, đám người trong xe choáng váng, Ứng Tử Phong đập mạnh đầu vào kính chống đạn, máu tươi trên đầu hắn tràn ra.
Sau đó hắn bị người ta kéo xuống xe, xe này có thể chống đạn, nhưng không chống được nổ. Hiện giờ đối phương có lựu đạn, có ống phóng rốc-két, đương nhiên là phải tranh thủ thời cơ bỏ trốn.
Người trên ba chiếc xe cụm lại thành một khối bảo vệ Ứng Tử Phong, có một lượng lớn xe cộ yểm trợ từ trong thành phố đang lao tới, Ứng Tử Phong nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đang lao tới bên này, đang định đề nghị tập trung với họ thì tên đội trưởng ngăn cản: "Người quá ít. Ngăn không được." sau đó cầm tay hắn bỏ chạy.
Vừa chạy, hắn vừa nhìn lại phía sau, thấy Cố Gia Minh đang cầm mấy trái lựu đạn ném lung tung, thậm chí còn ném nổ cả hai chiếc xe còn lại của bọn họ, làm cho ngọn lửa che khuất tầm nhìn của họ. Cắm đầu chạy vào bên trong thành phố, nhưng mới một lát đã có 4 tên đặc công ngã xuống.
Gia Minh nhìn đám người đang chạy trốn, mang theo súng, vừa đi vừa thì thào nói:
"Chạy đi... Chạy đi... Chạy nữa đi... Xem ngươi có thể chạy tới đâu..."
Thấy tiếng còi cảnh sát vọng tới, hắn giơ súng, cửa kính của một chiếc xe vỡ tan, biến thành những chùm tuyết kính, lái xe phun máu, ầm một tiếng, chuyển hướng đâm thẳng vào cột tàu điện bên cạnh. Chiếc xe ở phía sau không kịp né, ầm một tiếng đâm vào, vậy là tạo thành tai nạn xe cộ liên hoàn, những chiếc xe ở phía sau không dám lao tới nữa.
Cùng thời khắc đó, trên một con đường cách vị trí này không xa, Phương Chi Thiên đang ngồi trong một chiếc xe tương đối dài, cùng với Đông Phương Lộ đang nhìn vào một chiếc màn hình. Cảnh tượng ở ngã tư đường được tái hiện, may mắn là tiểu tổ của Diệp Liên đã tiếp cận, mới có thể quay lại được những hình ảnh này.
"Trời ơi..."
Biển quảng cáo to lớn đổ xuống, cửa kính của những nhà bên cạnh vỡ tan, người khắp nơi chạy loạn, xe tai nạn đâm nhau, nổ ở trên đường, máu tươi và cái chết hòa lẫn với nhau với.
Mặc dù đã sớm biết chuyện Cố Gia Minh và Giản Tố Ngôn là một, họ cũng đại khái phán đoán thực lực của Cố Gia Minh, nhưng vào thời khắc này, cái cảm giác run rẩy vẫn hiện lên trong lòng, cho dù có nghĩ như thế nào chăng nữa, cũng không ngờ Cố Gia Minh lại dám đẩy mọi chuyện đi tới mức này.
"Không nghĩ tới hắn dám làm những chuyện này... Hắn bất chấp tất cả muốn làm lớn chuyện..."
Phương Chi Thiên lầm bầm nói, ngừng lại một chút, nhíu mày, hung hăng cắn chặt khớp hàm:
"Ta hiện giờ đúng lúc muốn đích thân giết Ứng Tử Phong..."
Đông Phương Lộ quay đầu nhìn hắn:
"Chú Phương?"
Phương Chi Thiên hít sâu một hơi, lắc đầu:
"Chuyện Bùi La Gia xảy ra, người ngoài hay chúng ta đều nghị, có thể Giản Tố Ngôn sẽ ở bên chúng ta, vốn ta định lợi dụng uy hiếp này, làm lớn một số chuyện, mọi người sẽ biết chúng ta cứng tay, nhưng... Ứng Tử Phong... cái tên này khiến ta thất vọng rồi, hắn hành động có chừng mực, tại sao lại làm ra chuyện như vậy..."
Có mấy lời Phương Chi Thiên không nói ra, nhưng trong lòng Đông Phương Lộ đương nhiên là hiểu rõ, tình huống nội bộ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh rất phức tạp, hiện giờ hai bên Phương, Ứng đang tranh đấu với nhau, cũng chỉ vì có chuyện Bùi La Gia tạo áp lực, cho nên mâu thuẫn vẫn bị đè xuống.
Bây giờ Ngự Thủ Thương chết đi, tuy rằng tin tức vẫn chưa được xác thực 100%, nhưng mà họa ngoại xâm không còn, tranh đấu nội bộ sẽ nổ ra. Cái tên Ứng Tử Phong ở sau lưng chọc giận Cố Gia Minh, đương nhiên là Phương Chi Thiên sẽ lo lắng chuyện này ảnh hưởng tới người của bên hắn.
Cho dù thế nào đi nữa, đây cũng là một cơ hội tốt để đả kích Ứng Hải Sinh.
Nếu như còn phải giao chiến với Bùi La Gia, vì tránh hao tổn, Phương Chi Thiên chắc chắn sẽ liên hệ với Ứng Hải Sinh để thương lượng, sau đó ngăn cản hành động của Ứng Tử Phong, dùng áp lực từ trên cao để thu nhỏ vụ việc.
Cố Gia Minh có tức giận trở về, nhưng dù sao chuyện cũng đã qua, mình chỉ cần bù đắp lại cho Sa Trúc bang chỗ tốt gấp mấy lần là được.
"Ngươi tức giận thì tức giận, lợi ích đã nhận, chuyện cũng đã đặt trên vai mình, khẳng định là không thể hành động, chuyện xảy ra trước kia coi như không phải lỗi của ai."
Vấn đề ở chỗ, không ai biết vì chuyện gì mà Cố Gia Minh lại trở nên thô bạo như vậy, hắn bây giờ giống như một kho thuốc nổ, người khác chưa kịp phản ứng thì hắn đã chọn những phương thức nổ khiến người ta không tưởng tượng nổi.
Có một số việc không đơn giản, đối với Viêm Hoàng Giác Tỉnh mà nói, hiện giờ Ứng Hải Sinh không thể nảo chết được, nếu hắn chết thì chỉ có thể chết vì đấu tranh chính trị với Phương Chi Thiên mà thôi, không thể chết vì bị người ta ám sát, nếu không thì sẽ có ảnh hưởng vô cùng lớn tới Viêm Hoàng Giác Tỉnh.
Đối với bộ rễ ăn sâu của Ứng gia trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh mà nói, nó như một rễ cây cổ thụ, không chỉ có độc phần rễ cây, mà các chi nhánh của nó ăn sâu lan tỏa ra khắp nơi.
Phương Chi Thiên có thể áp dụng đủ mọi thủ đoạn dể tranh đấu với Ứng Hải Sinh, nhưng không thể ngồi im nhìn Viêm Hoàng Giác Tỉnh bị tổn thương nguyên khí, đây cũng chính là lý do mà hắn giận dữ tự trách mình.
"Đừng cho đội ngũ của Thôi Quốc Hoa và Diệp Liên tham dự chiến đấu, rời khỏi đó rồi nó."
Sau khi suy nghĩ một hồi, Phương Chi Thiên nói.
"Thế nhưng lực lượng của Ứng gia đã chạy tới, cùng với cảnh sát, quân đội đặc nhiệm đều đã dồn vào, Ứng Tử Phong đã gọi điện thoại cả cho những bằng hữu xã hội đen, dưới tình hình này mà chúng ta không nhúng tay vào, thương vong sợ rằng sẽ tăng mạnh, sau này khó mà thu thập nổi..."
Một người bên cạnh nói.
Phương Chi Thiên nghiêng đầu, nhìn cái ngã tư hỗn loạn, nói:
"Chúng ta nhúng tay vào có thể thu thập ư? Ngươi nhìn đi, tình hình bây giờ thu thập thế nào? Thành phố Giang Hải... thì sao, nhìn căn cứ Bùi La Gia kia kìa? Một mình hắn giết đi vào, chưa tới mấy ngày sau vẫn khỏe mạnh như rồng như hổ trở về, Ứng Tử Phong chọc ai thì không chọc, lại đi chọc vào hắn. Chúng ta nên hiểu rõ hậu quả... cho dù chúng ta không hiểu được vì sao hắn lại lợi hại như vậy..."
Hắn trầm ngâm một hồi, thở dài:
"Bây giờ chúng ta không dám nhúng tay vào đâu, hai bên đang đánh nhau đẫm máu, không thể nói chuyện, trước tiên chúng ta cứ nhìn tình hình một chút, sau đó xem hắn muốn cái gì, tìm cơ hội khuyên bảo hắn một lần, nếu như Ứng Tử Phong bị giết thì đó là xui xẻo của hắn..."