Thanh âm két nha, nàng ở cửa đứng mấy giây, bước vào.
Bốn giờ chiều nàng về tới nhà, tinh thần Linh Tĩnh có chút hốt hoảng, cùng về với nàng còn có đám người Julian.
Trong những người này có người hiểu tiếng Trung, nhưng đa số là không hiểu.
Mắt thấy Diệp gia mở võ quán, mỗi người ở bên ngoài đi tìm những trò vận động mà mình thích, đánh bao cát, tập thể hình, lôi đài tỉ thí. Linh Tĩnh và mẹ ở trong phòng làm đồ ăn, sau đó làm vỡ một cái bát, bị mẹ bảo là ra ngoài.
Trên thực tế, trước khi trở về, nàng đã nghĩ là sẽ không tìm được Gia Minh ở học viện Thánh Tâm, nhưng khi nhìn căn nhà, nàng vẫn không nhịn được thương cảm.
Khi đẩy cửa đi vào, nhìn căn phòng phủ một màu trắng, cái ghế, bàn trà, giường, áo khoác, TV chờ đều được phủ vải, trên những tấm vải này rất nhiều bụi, hiển nhiên đã lâu không có người tới
Nàng xốc những tấm vải này lên, tất cả vẫn gọn gàng như trước, vẫn y như lúc nàng rời đi, không có quá nhiều thay đổi.
Rác rưởi, bát đũa đã được dọn dẹp sạch sẽ, quần áo, chăn màn ở trên giường đã được gấp gọn, trông hình như đã được giặt rũ cẩn thận.
Có một thay đổi duy nhất đó là, tất cả những đồ trong tủ lạnh đã bị dọn sạch, có thể nhận thấy, trước khi Gia Minh đi, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ.
Nàng ngồi trên sa lông ngơ ngác hai tiếng đồng hồ, mở tivi thì chỉ thấy những thanh âm sa sa, không nên hình, trong lòng nàng có chút thất vọng và mất mác.
Loại tâm tình này vẫn còn lưu lại tới bây giờ, cho dù bên mình có bao nhiêu người, nhưng nàng vẫn cứ cô đơn trong căn phòng trống.
Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, bụi nằm trong không khí, yên tĩnh vô cùng.
***
Tâm tình nàng không tốt, đám người Julian đương nhiên nhận ra, trong lúc nhất thời không ai tới quấy rầy nàng. Lúc ăn cơm tối, không có ai dám đả động tới Linh Tĩnh, Julian nhiệt tình nói chuyện với vợ chồng bác Diệp.
Cơm nước xong xuôi, Linh Tĩnh ngồi ở phòng khách nói chuyện vài câu, sau đso xin lỗi, đi vào phòng ngủ ngồi một mình, không bao lâu sau, Julian xuất hiện ở ngoài cửa, mang theo nụ cười ấm áp.
"Bốn năm rồi chưa về nhà, cảm giác cảnh còn người mất rất khó chịu phải không?"
"Xin lỗi."
Linh Tĩnh miễn cưỡng cười.
"Tâm tình của em… hôm nay không được tốt."
"Tôi hiểu, không cần em phải nói, nhưng mà... tôi chỉ muốn nói cho em biết, rất nhiều người quan tâm tới em, có vấn đề gì muốn nói, lúc nào cũng có thể tìm tôi, tôi gần đây rất am hiểu ngồi nghe người khác tâm sự."
"Cảm ơn."
Biểu đạt xong sự quan tâm của mình, hắn xoay người rời đi. Một lát sau, mẹ nàng rửa bát xong đi tới, ngồi xuống bên gường, nhìn nàng một lúc lâu mới hỏi:
"Làm sao vậy? Hôm nay đi đâu?"
"Mẹ..."
Mỉm cười nhìn mẹ mình, Linh Tĩnh nhíu nhíu mày, sau một lát, rốt cục hít sâu một hơi, nói:
"Gia Minh và Sa Sa... Bọn họ hiện tại thế nào?"
Đoàn Tĩnh Nhàn ánh mắt run rẩy, trong đó ẩn chứa sự thương tiếc sâu xa, đưa tay vuốt ve gương mặt con gái mình:
"Biết con nhất định sẽ hỏi, chỉ là... con thực sự không biết gì sao..."
"Bọn họ... Làm sao vậy?"
"Con chờ một chút, mẹ cầm mấy thứ cho con xem."
Đoàn Tĩnh Nhàn rời phòng, một lát sau, nàng cầm theo một số giấy tờ đi vào trong, trước khi đưa nó cho Linh Tĩnh xem, nàng hít sâu một hơi:
"Đã qua bốn năm, mẹ vẫn còn nhớ rõ ngày con đi du lịch về. Trước đó gọi điện nói là con muốn đi Viên, cho nên cả ngày chúng ta tất bật chuẩn bị đồ đạc cho con, có một số việc cũng không biết. Qua hai ngày sau, có người mới nói cho cha mẹ biết, Sa Sa... có người vu hãm nó, bang phái mà chú Liễu để lại cũng bị cảnh sát bắt đi rất nhiều người. Mẹ và cha con cũng tìm người có quan hệ hỏi thăm, nhưng từ ngày đó tới giờ, cha mẹ không gặp được nó lần nào..."
Khi nhìn thấy nội dung tờ báo, Linh Tĩnh há miệng ra, một cảm giác lạnh lẽo từ xương tủy lao thẳng ra ngoài:
"Nữ sinh cấp 3 là trùm buôn ma túy lớn nhất Giang Hải".
Một cái dòng tít thật lớn, một tấm tình của Sa Sa, hình ảnh không giống cho lắm.
Nàng nhìn ngày tháng trên tờ báo, ngày 28 tháng 5 .
Đó chính là chiều hôm nàng đi Quế Lâm trở về, trong lòng mang theo sự đau lòng và hối tiếc, nàng không biết gì cả, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố này, thậm chí ngay cả người bạn tốt nhất cũng không muốn liên lạc.
"Sa Sa nó không sao, cha mẹ biết nó đã ra nước ngoài, vốn có người cho rằng nó có quan hệ với con, nhưng sau đó lại không cho như vậy, thằng nhóc... Gia Minh giúp nó trốn đi, về phần Gia Minh..."
Nhắc tới cái tên này, trong nháy mắt, hai mắt Đoàn Tĩnh Nhàn có hai giọt lệ, mi mắt đỏ lên.
Linh Tĩnh biểu hiện của mẹ mình, trong lòng xuất hiện một cảm giác run rẩy, thanh âm của nàng trở nên khàn khàn, hành động cũng trở nên lộn xộn:
"Hắn làm sao vậy?"
Giọng nói nàng méo mó như một cái băng bị người khác chỉnh tiếng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Linh Tĩnh con... Con phải đồng ý với mẹ là không được làm chuyện điên rồ..."
Bóng đêm đã phủ xuống, trong phòng khách truyền tới tiếng tivi và tiếng cười của Julian, ánh sáng bên ngoài vẫn còn hơi vàng, mái hiên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lay động theo gió.
Ở trong phòng ngủ, Linh Tĩnh cảm thấy đất trời như đứng lại, ký ức cứ như gió lùa về...
***
Cùng lúc đó, Hongkong.
Trên đường phố đầy biển hiệu và ánh sáng, một chiếc xe đi xuyên qua dòng người đông như mắc cửi.
Đinh Hùng, Mục Thanh Thanh, tên ngốc bán hạt dẻ rang đường, ngồi phía trước là một cảnh sát trong tổ trọng án, họ Trịnh, biệt hiệu Tiểu Bàn.
Ngồi ở vị trí phó lái là một người ăn mặc khá thời trang, nghe nói là bạn gái của cảnh sát Trịnh, tên là Mặc Mặc. Năm người ăn cơm tối ở bên ngoài, lúc này đang chở ba người Mục Thanh Thanh về khách sạn.
Vị cảnh sát Trịnh này thực ra cũng không tính là béo, chỉ là trời sinh có một bộ mặt trẻ con, lại có một cái nick name thân thiết. Tổ trưởng tổ của hắn tên là Mộc Tra, tác phong hành vi tương đối cứng nhắc.
Lần này hắn không cho 6 người tham gia phá án, mà lại an bài một cảnh sát tiếp đãi, cái tên Tiểu Bàn đương nhiên là người được chọn tốt nhất, xế chiều hôm nay còn gọi bạn gái cùng đi, cũng nhau mua sắm, phấn khởi bừng bừng.
Buổi sáng, Mục Thanh Thanh sống chết kéo tên đàn ông ngốc đi khám bệnh, nghe nói đây là một bệnh viện não tương đối nổi danh.
Ai ngờ khi kiểm tra xong, kết quả lại chẳng khác gì bên Dụ Giang, bác sĩ kia nhìn tấm phim thật lâu, sau đó đưa ra một đống lớn phương pháp trị liệu, đại khái là phải nằm viện một thời gian dài để quan sát, bao gồm cả việc mổ não để kiểm tra.
Mục Thanh Thanh nghe vậy thì sửng sốt, nàng có chút khó chịu.
Kéo đối phương tới Hongkong, dự định không phải là trị liệu thời gian dài, hộ chiếu, giấy CMND, tất cả giấy chứng nhận đều là giả, hơn nữa không lâu sau này nàng còn phải về Giang Hải, muốn ở đây thời gian dài đương nhiên là không được.
Nhưng bản thân nàng cũng không chuẩn bị tốt tâm tình ở lại chữa bệnh lâu dài, bởi vậy mà cả buổi chiều nàng đều suy nghĩ chuyện này.
Thành thật mà nói, kéo đối phương tới Hồng Kông cũng chỉ là kích động nhất thời, bởi vì lúc đó nàng nhận được tin trở lại Giang Hải mà hưng phấn vô cùng.
Trong lòng nàng nghĩ thầm là hắn nấu cháo cho mình ăn, vì mình mà không tiếc cả mạng sống, nếu mình không biểu hiện gì thì đúng là không ổn cho lắm.
Dù sao hiện giờ hắn chỉ thỉnh thoảng đau đầu, vạn nhất bệnh tình chuyển biến xấu, có trời mới biết nó sẽ mang tới những phiền toái gì về sau.
Nếu như hắn biến thành người bệnh liệt giường, nếu như bán thân bất toại, mình còn chưa kết hôn, vì một kẻ ngốc cũng không nên tới mức độ đó chứ.
Trách nhiệm...
Ở chung với nhau đã nửa năm, tâm tình nàng thỉnh thoảng có chút loạn, giả như người này là chồng của mình, nàng nghĩ cũng đâu có quá kém....
Nhìn bề ngoài thì đầu óc hắn có vấn đề, cho nên không thể nào ầm ĩ, sống một cách có quy luật, sức khỏe lớn, không ăn trộm, nấu ăn rất tốt, đồng thời tuyệt đối không có khả năng chán cơm thèm phở, nghĩ lại thì đây cũng là một nam nhân hợp yêu cầu.
Nàng hiện giờ cũng là cô gái lớn tuổi, mỗi lần nghĩ tới chuyện này nàng lại lắc đầu chửi mình là hoa si.
Nhưng mà bây giờ nghĩ tới, nếu như hắn là chồng của mình, thì mình phải có trách nhiệm chữa khỏi bệnh cho hắn, nếu như mình muốn gánh trách nhiệm này, thì mọi chuyện phải cẩn thận.
Nhớ tới lại buồn cười, nhưng sự thực lại ở trước mặt, chuyện cũng tương đối nghiêm túc, vẫn đề ở chỗ, hiện giờ nàng không thể vì một người đàn ông xa lạ mà gánh trách nhiệm như vậy.
Nhưng mà trong lúc nhất thời nàng lại nghĩ, dù gì mình cũng ở chung với hắn nửa năm, đối phương là một người nàng cũng không phải lo lắng nhiều, nhưng cũng là một bệnh nhân... đúng là mua dây buộc mình...