Hắn có thói quen của sát thủ, đối với tất cả đều thờ ơ. Lúc này hai tay đút vào túi quần, hoàn toàn xem như không thấy ánh mắt bao hàm địch ý của đám người kia, mà đội ngũ người Thái Lan này cũng đã có dấu hiệu muốn động thủ. Những ngày qua Tiểu Mạnh cho một đám người liên tục canh chừng ở bên ngoài khách sạn, đánh tiếng rằng chỉ cần thấy đám người Thái Lan này ra ngoài một người là chém một người, sau đó lo tiền bạc cho gia đình, sắp xếp đường thoát thân, thái độ cực kỳ cứng rắn. Trong khoảng thời gian này, đám người này không dám ra ngoài một mình, nhưng đương nhiên cũng có một số con đường thu thập tin tức, điều tra được đầu sỏ của trận xung đột ngày đó là ai.
Đêm đó ở cục cảnh sát, A Mỗ Lôi bị một cái tát đánh cho chấn thương sọ não vẫn là chuyện thứ yếu, đối với đám người Thái Lan này, điều sỉ nhục lớn nhất là Hi Lý Vượng bị hơn mười tên lưu manh nhổ nước bọt có chủ mưu, sợ rằng bản thân Hi Lý Vượng cũng xem chuyện này trở thành điều sỉ nhục vô cùng lớn. Mấy ngày qua hắn liên tục phát ngôn những lời như "công phu Trung Quốc chỉ là múa may đẹp mắt", "quyền Thái là số một thế giới" không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần luận võ đều ra tay rất nặng, giới hạn trong phạm vi quy định đánh cho người ta chỉ còn một hơi, muốn tạo sự chú ý lớn nhất. Đáng tiếc Trung Quốc không có tự do ngôn luận, Viêm Hoàng Giác Tỉnh cảnh cáo báo chí, truyền hình thông qua chính phủ, tin tức về phương diện này nhiều lắm chỉ nhắc đến vài câu. Vì vậy mấy ngày qua giao lưu giữa Trung - Thái vẫn luôn tiến hành trong không khí "hữu hảo", cho nên những ngày qua vị tông sư quyền Thái này vẫn luôn uất nghẹn mà không có nơi để xả. Lúc này thấy Gia Minh, xương cốt toàn thân hắn lập tức rung động răng rắc, âm thanh kinh khủng tựa như pháo nổ. Mấy đệ tử ở đằng sau và nhân viên đi cũng thấy tình hình như thế liền rỉ tai thì thầm, đoán chừng đã biết thân phận của Gia Minh, tất cả đều lộ ra vẻ mặt oán độc.
Trong chốc lát, không khí trong hành lang thật dài trở nên ngưng đọng một cách quỷ dị. Linh Tĩnh và Sa Sa hơi thấp thỏm. Nhã Hàm chỉ được nghe kể lại, lúc này cũng đã hiểu được. Mặc dù các nàng tin tưởng thân thủ của Gia Minh, nhưng bị tông sư quyền Thái như Hi Lý Vượng nhìn chằm chằm với ánh mắt không thân thiện, loại cảm giác bị áp bách này không phải người bình thường có thể chịu được. Mấy nhân viên trong khách sạn đang qua lại cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, nhìn sang nhóm người Hi Lý Vượng, lại nhìn sang ba nữ một nam ở bên này, nhưng không ai dám đến gần.
Huýt sáo theo giai điệu của ca khúc thiếu nhi 'ốc sên và vàng anh'. Gia Minh với vẻ mặt vô sỉ nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của Hi Lý Vượng, đi qua bên người vị tông sư quyền Thái này. Linh Tĩnh, Sa Sa, Nhã Hàm chỉ biết đi theo, không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng lại hung ác kia. Đúng lúc này, một thiếu niên người Thái Lan vóc người không cao lắm bước ra khỏi đội ngũ ở phía sau, đứng chắn giữa lối đi nhỏ.
Nhóm người này đi lại trong khách sạn vốn cũng không thành đội ngũ chỉnh tề mà chỉ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cũng nhường ra đủ không gian cho những người khác đi qua, nhưng khi thiếu niên này khoanh tay đứng ra thì phần lối đi cho những người khác đi qua đã hoàn toàn bị chắn lại. Đoán chừng Hi Lý Vượng đã cảnh cáo trước bọn họ không được gây chuyện, bọn họ cũng không dám nói thẳng ta muốn đánh ngươi, nhưng ý định khiêu khích đã quá rõ ràng.
Bầu không khí trong hành lang trở nên yên lặng. Trong không khí quỷ dị, thái độ thống hận mới vừa rồi của đám người Thái Lan cũng biến thành cười lạnh, không có ai nói chuyện, rõ ràng là đang xem ba nữ một nam này sẽ tỏ thái độ gì khi lối đi bị ngăn chặn. Chẳng qua, lúc này Gia Minh cũng không nhàn rỗi, thiếu niên kia vừa bước ra chắn lối đi lại thì Gia Minh đã vén vạt áo lên, sau đó mấy tiếng cách cách truyền vào tai mọi người.
Đó là âm thanh lên cò của súng lục.
Ngâm nga theo giai điệu 'ốc sên và Vàng anh', một khẩu súng xuất hiện trong tay Gia Minh. Vừa đi về phía trước, hắn vừa mở chốt an toàn, lên cò, ngón cái tùy ý kéo búa đánh lửa ra, sau đó lại đẩy trở lại. Đám võ giả từ Thái Lan tới nay căn bản đều có kiến thức về súng ống, trong nháy mắt khi thấy khẩu súng, vẻ cười lạnh của đám người lập tức cứng lại, sau đó biến thành vẻ thấp thỏm và toát mồ hôi lạnh.
Trung Quốc quản lý vũ khí cực nghiêm, khách nước ngoài như bọn họ cho dù có súng cũng không đám nghênh ngang mang ra ngoài. Súng lục của Gia Minh từ đâu mà có đã không phải vấn đề bọn họ có thể suy nghĩ vào lúc này, quan trọng nhất là Gia Minh tùy ý kiểm tra khẩu súng xong liền vươn vai một cái, thực hiện hai động tác giãn cơ ngực, sau đó tùy ý chỉ họng súng vào nửa người trên của từng người ở đối điện, một lần lại một lần nữa... Bị họng súng kia chỉ vào, có người lập tức cứng đờ người, cũng có một số tố chất thần kinh kém, liền lùi về phía sau vài bước cùng với nhân viên đi theo. Thiếu niên vừa bước ra chắn đường đang đứng ngây ra nhìn Gia Minh, con mắt trừng lớn như chuông đồng, có lẽ là quá khẩn trương.
"Tô Ban!"
Gia Minh còn chưa đi đến khoảng cách giằng co với thiếu niên kia thì Hi Lý Vượng đã quát lớn, sau đó có người trong đội ngũ đưa tay ra tranh thủ kéo thiếu niên Tô Ban ra. Tiếp theo đó, đám người trơ mắt nhìn Gia Minh vừa huênh hoang bước qua, vừa quơ súng.
"A trước a cửa có một cây nho, a non a xanh, vừa mới nảy mầm... A non a xanh, vừa mới nảy mầm..."
Câu hát quái dị quanh quẩn trong không khí. Một nhân viên của khách sạn bưng bình hoa theo sau đội ngũ quyền Thái cũng bị Gia Minh đang cầm súng hù dọa. Trong bầu không khí này. Gia Minh nhắm họng súng về phía bình hoa, sau đó bắt đầu... tưới hoa... Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Xẹt, xẹt...
Dòng nước thật nhỏ bay múa trong không trung. Dưới ánh mắt vẫn chưa kịp phản ứng lại của đám người Thái Lan, bốn bóng dáng biến mất ở khúc quanh của hành lang, tiếng cười khẽ của thiếu nữ còn loáng thoáng vọng lại...
Một lát sau, hành lang dường như đột nhiên nổ tung vậy, tiếng la hét điên cuồng vang lên, vang thật xa trong khách sạn:
"Người Trung Quốc khốn kiếp!"
"Tôi muốn giết nó!"
"Giữbọn họ lại!"
"Tô Ban! Không được làm loạn!"
"Đừng kéo tôi! A..."