Mấy năm trước, hắn là một vị đại ca trong thành phố này, nhưng thân phận hiện giờ không xác định được, đặc công cũng được, sát thủ cũng được, người bình thường gọi hắn là Tiểu Mạnh, tên này thực tốt, cho nên hắn lấy danh hiệu là Tiểu Mạnh luôn.
"Trùng hợp."
Hai giây sau đó, có một giọng nói của con gái truyền qua bộ đàm trở lại, thanh âm của nàng vô cùng lạnh lùng.
Ngoài hai trăm mét, trên một ban công, có một thiếu nữ miệng ngậm một viên đạn bắn tỉa thật dài, hít sâu một hơi, sau đó ấn nó vào trong súng:
"Cũng không tệ lắm."
"Cảm ơn đội trưởng."
Lần này đi theo Natalie tới Trung Quốc đều là tinh nhuệ, chỉ có nàng và Tiểu Mạnh là tương đối đặc thù, trong tổ đội này họ thường coi hai người là tay mơ.
Một súng vừa rồi có thể là chó ngáp phải ruồi hoặc vận may rơi xuống đầu cũng đủ thay đổi quan điểm của họ.
Nhưng mà, cô gái này không quan tâm tới điều này, trả lời lễ phép, không có ý vui mừng.
Tiếng lên đạn lách cách, cuộc chiến đấu bên kia vẫn còn đang tiến hành.
Đột nhiên, có một tiếng quát vang lên giữa trời đêm.
"Pi ---- ter ---- "
Người quát lên chính là người vừa bị nàng bắt một súng vào tay, Victor, nàng di chuyển tâm ngắm lên người hắn, cuộc chiến bên kia cũng thay đổi phương hướng, phòng ốc đã chắn trước ống kính.
Khoảng chừng mấy giây sau đó, trong bộ đàm đột nhiên vang lên những tạp âm, sau đó, cách nơi này khoảng mấy trăm mét đột nhiên có tiếng súng vang lên. Họng súng phun lửa trong khoảng 2 giây thì dừng lại.
Trong bộ đàm lúc này vang lên thanh âm của Tiểu Mạnh:
"Sa Sa chạy mau! Có người lao tới chỗ cô!"
Những cú bắn tỉa vừa rồi cũng đã bộc lộ địa điểm ẩn thân của mọi người, Sa Sa lúc này đổi họng súng, đưa tầm ngắm chỉ về một bên, thân hình thì đang ngồi xổm trên ban công.
Đột nhiên có một cái đuôi ngựa đong đưa, cũng vào thời khắc này, ở cách nơi này vài trăm mét, Tiểu Mạnh chạy ra khỏi địa điểm ẩn trốn, có một người xông tới, bắn một phát về phía nàng.
Tự dưng đứng ra chính giữa nổ súng, nhiều người cho rằng hành động này là tự sát, nhưng Sa Sa hiểu ý của đối phương khi làm như vậy. Tiểu Mạnh một lần nữa nổ súng, Sa Sa đột nhiên điều chỉnh tầm ngám vào bóng đen, mới lia được ống ngắm sang thì bóng đen kia đã biến mất, Sa Sa cầm súng tung mình nhảy lên mái ngói.
Không do dự gì nhiều, sau khi bắn trượt, nàng đưa tay tóm vào mái hiên, sau đó nhảy xuống, nhưng mới chạy được chừng 10 mét, nàng đã quay ngược trở lại, giơ súng, trong nháy mắt bóp cò, bóng đen trong tầm ngắm lượn sang một bên, tốc độ đúng là không thể nhanh hơn.
Tiểu Mạnh đã chạy tới chỗ này, liên tục nổ hai phát súng, Sa Sa thì bỏ chạy sang một chỗ khác, xoay người lại bắn một phát nữa. Tốc độ của bóng đen kia cực kỳ biến thái, mới vừa xem tình hình chiến đấu ở bên kia, vậy mà đã tới sát đây rồi.
Mắt thấy đối phương tới gần sau lưng, nàng ném súng ngắm, rút hai khẩu súng lục ở bên hông, sau đó chân trái đã có cảm giác đau đớn truyền tới.
Nàng đang chạy đột nhiên lảo đảo, cũng may là sự huấn luyện trong mấy năm này phát huy tác dụng, nàng cắn chặt răng, giống như là vô ý thức tung mình nhảy lên phía trước, thân hình xoay tròn ở giữa không trung, họng súng chỉ về phía sau, không ngừng nổ súng.
Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!
Trong nháy mắt đó, thời gian giống như chậm lại, bóng đen kia giống như một con dơi bay tới, khi súng nổ, thân hình hắn rơi xuống đất… sau một khắc, con đường ầm ầm nứt ra, co người tóm lấy vai nàng, kéo nàng về phía sau.
Bụi bặm bốc lên, gạch đá nát vụn bay tung tóe, một tay của bóng đen kia giơ lên, giống như là một cao thủ đùa bỡn huyền cầm, vô số ngọn gió cuốn theo bụi bặm lao tới.
Lúc Tiểu Mạnh đỡ Sa Sa, Natalie đã chắn ở trước mặt cả hai, con đường phía trước bị nổ tung, mặt đất bị cắt thành mảnh nhỏ. Cách nàng khoảng 10m, có một người đàn ông đang giằng co với Natalie.
Lúc này trên người Natalie dính đầy bụi, ống tay áo phải đã rách, máu tươi từ đó chảy ra, nhưng mà thương thế không nghiêm trọng.
Natalie nghiêng đầu, cười thú vị:
"Như vậy ngươi là người thứ ba, các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người?"
"Đây là bí mật."
Nam nhân cao gầy cũng cười cười, sau đó lớn tiếng hô lên:
"Victor, Quitos, đi!"
Nói xong câu đó, thân hình hắn như quỷ mị xoay người bỏ chạy, ánh mắt Natalie trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng đuổi theo.
Bên kia, Tuệ Thanh đã đuổi theo hai người còn lại, xông vào rừng cây bên cạnh khu biệt thự.
Đột nhiên, tiếng trực thăng vang lên, sau đó càng lúc càng rõ, 12 trực thăng võ trang bay tới, xẹt qua bầu trời, đuổi về hướng rừng cây, tiếp theo là một đoàn xe, xe chở lính, xe thiết giáp, xa xa gần gần giống như là thủy triều bao vây lấy rừng cây. Quân đội đã được điều động.
Hiện giờ đội ngũ chạy tới đây rất lớn, có cả Phương Chi Thiên, Thôi Quốc Hoa, Diệp Liên, Kiều Quốc Duệ mang theo vợ mình chạy tới biểu thị cám ơn. Đối với Tiểu Mạnh, đối với Sa Sa, đám người Phương Chi Thiên cũng có chút phức tạp, Sa Sa đưng nhiên nhận ra, trong lòng cảm thấy xa cách vô cùng.
Quân đội không ngừng lao lên, nàng đi tới một bậc cửa ở ven đường ngồi xuống, thân hình run rẩy, hầu như là thoát lực.
Đại khái là nhận ra tâm tình của nàng, Tiểu Mạnh cũng chạy tới, ngồi xuống bên canh. Sa Sa dùng hai tay xoa mặt, nói:
"Cảm ơn anh."
"Tốt rồi."
Tiểu Mạnh vỗ vỗ vai nàng.
Thân hình Sa Sa vẫn còn run rẩy, không thể kìm chế được.
"Rất kích động đúng không? Lúc nãy cô đã bắn trúng một viên."
Câu nói này mang tính cổ vũ và an ủi, nàng không trả lời, một lát sau mới hít một hơi.
"Gia Minh... Gia Minh hắn trước đây... cũng chiến đấu với người ta như thế này sao..."
Tiểu Mạnh gật đầu, trầm mặc một hồi:
"Trong tư liệu của U Ám Thiên Cầm, Gia Minh có cấp bậc lợi hại nhất, không hơn Natalie cũng không thua kém chút nào... Tôi cũng mới biết được hắn lợi hại như vậy, giả như hôm nay có hắn ở đây... Giả như hôm nay... Có lẽ trước đây hắn sợ các cô lo lắng, đừng suy nghĩ nhiều, hắn muốn tốt cho các cô thôi."
"Tôi biết, nếu như chúng tôi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ nói, nhưng mà hắn sẽ không mong chúng tôi hỏi, cho nên chúng tôi đã thương lượng là không muốn nghĩ tới chuyện này, thế nhưng... cho tới bây giờ, tôi lại muốn biết nhiều hơn một chút..."
Tiểu Mạnh gật đầu, không thèm nói nữa.
Nàng nhìn cái thành phố sau lưng, không biết vì sao, cái thành phố này lại mang tới cho nàng cảm giác lành lạnh, giống như là sau cơn sốt người ta thường cảm thấy lạnh vậy.
Nơi đây vốn là nhà của nàng, nhưng nàng lại có cảm giác giống như là bị trục xuất, giống như một người ăn mày muốn tìm một mái hiên, một sơn động trú thân, khi cảm thấy lạnh lẽo và đói, mới nhơ lại những thời gian ấm áp.
Khi nàng trở về nhà, nàng phát hiện căn nhà ấm áp kia đã trở nên lạnh lẽo, bởi vì hồi ức không thể kéo dài, không ai muốn nàng trở về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đương nhiên, còn có một cô gái tên là Linh Tĩnh, nhưng nàng không dám đi gặp, bởi vì họ không biết nói với nhau gì cả.
Nàng vốn cho rằng tình cảm của các nàng sẽ tuyệt không xuất hiện tình huống như vậy, các nàng là chị em tốt nhất, cũng thích một người đàn ông, vốn nàng cho rằng, họ là những người thân nhất trên thế giới ---- vậy mà bây giờ lại không thể đối mặt với việc này, đúng là buồn cười.
Cũng giống như ngày đó, ở trong nghĩa trang công cộng dưới chân núi, trời mưa lớn, nàng đứng ở trong mưa nhìn một ngôi mộ, nhưng không dám đi tới.
Mùa hè, nước mưa lạnh tận xương tủy, nhưng trái tim nàng như vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Nàng nghĩ, cô gái tên Linh Tĩnh kia chắc cũng như vậy, cho dù có ghép lại những mảnh vỡ trái tim kia, chắc gì nó đã ấm áp.
Các nàng đều là kẻ ngốc...
Cũng vào lúc này, Đông Phương Lộ đã trở lại Giang Hải, gặp được Linh Tĩnh.