"Lão Dương vẫn chưa đến đây, gọi điện thoại hắn cũng không thèm nghe. Đám đàn em trên địa bàn của hắn đã chuẩn bị khai chiến. Đại ca đã chết, đại khái là hắn không định đưa ra câu trả lời cho chuyện này..."
Trước đây quan hệ của Liễu Sĩ Kiệt và Dương Chấn Hưng khá mật thiết, lừa gạt bên trên để buôn lậu ma túy kiếm tiền, tất cả đều thông qua mạng lưới của bên kia. Mặc dù lần này Liễu Chính bị người em mình coi trọng tự tay giết chết, nhưng từ trình độ nào đó mà nói, cũng có hiềm nghi nuôi hổ gây họa, nhưng dù sao thì Dương Chấn Hưng cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm được. Dù sao thì nếu Liễu Chính không chết, sau khi xử lý Liễu Sĩ Kiệt thì rất có khả năng tiếp theo sẽ xử lý hắn. Hiện giờ Liễu Sĩ Kiệt đã bỏ trốn, Dương Chấn Hưng lại có đủ năng lực để tự lập môn hộ, dù chỉ là một phần của Sa Trúc bang nhưng ở Giang Hải hiện giờ cũng có thể xem là thế lực có quy mô số một số hai, huống chi rất khó nói mấy vị lão đại còn lại có ai liên hiệp với hắn hay không.
Tiểu Mạnh muốn thay Liễu Chính thanh lý môn hộ, tạm thời bất kể là vì Liễu Chính hay vì sự kính sợ với Gia Minh, lúc này trạng thái khắp mọi mặt của Sa Trúc bang vẫn không rõ ràng, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng nếu có được sự ủng hộ của Gia Minh, tất nhiên lại có một lực lượng giúp đỡ, hơn nữa Sa Sa chắc chắn sẽ đứng về phía Gia Minh, cũng xem như danh chính ngôn thuận. Gia Minh lắc đầu:
"Trong lúc tang lễ đừng nhắc đến những chuyện này. Để chú Liễu ra đi yên tĩnh mới là quan trọng nhất, những chuyện khác để sau hãy nói. Mọi chuyện cần thiết... vất vả cho anh, cảm ơn..."
Hắn lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ miên man trong đầu đi. Liễu Chính đối với hắn không khác gì hai bác Diệp, mặc dù chưa đến mức xem như cha ruột nhưng ít ra cũng là một vị trưởng bối rất tốt. Lúc này hắn cảm thấy mình giống như một thùng thuốc nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Tất nhiên hắn cũng biết, vào lúc này, quan tâm đến Sa Sa mới là chuyện nên làm nhất, cũng là lí do để hắn kiềm chế cơn giận của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đi vào nhà bếp, người nấu cháo trong bếp không phải là người giúp việc mà là Đoàn Tĩnh Nhàn đến đây vì quan tâm đến Sa Sa, Diệp Hàm thì ngồi trong một gian phòng khác nói chuyện với những người đến tham gia tang lễ. Dù sao thì hai vợ chồng bọn họ cũng không phải xã hội đen, không muốn giao thiệp với phần lớn những người ở ngoài tiền thính, mà nếu muốn đến an ủi Sa Sa thì chắc chắn lại phải hứng chịu những cái nhìn căm thù của đám thân thích kia. Cảm xúc của đám người kia mãnh liệt hơn những người thân thiết nhưng lại không có quan hệ thân thích với Sa Sa ở bên này nhiều lắm. Vì tị hiềm, hai người không thể làm gì khác hơn là tránh ở phía sau. Linh Tĩnh muốn nấu cháo cũng chỉ có thể nhờ mẹ mình hỗ trợ mà không phải là những người giúp việc được đám thân thích kia cho tiền, ánh mắt và giọng nói luôn có vẻ bất thiện kia.
"Sa Sa nó khỏe không?"
Cháo còn chưa nấu xong, Đoàn Tĩnh Nhàn ngồi một bên nói chuyện với Gia Minh,
"Ài, tại sao lại xảy ra chuyện này chứ. Vài ngày trước Linh Tĩnh nói với bác, Liễu Chính chuẩn bị kết hôn... là Tiểu Hồ làm cũng bệnh viện với bác thì phải, cảm xúc của cô ấy ngày hôm qua cũng rất tệ... Phải xử lý chuyện này thế nào đây..."
"Chú Liễu nói là xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi. Lăn lộn giang hồ mấy chục năm, chú Liễu cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi... Tâm tình Sa Sa rất suy sụp, chúng con đỡ cô ấy ngồi dậy một lát, quỳ cả ngày rồi... Bác, mọi người ở lại cùng ăn cơm tối nhé?"
"Ừ."
Đoàn Tĩnh Nhàn gật đầu,
"Thuận tiện gác đêm luôn, bác đã xin nghỉ rồi, không sao... Đúng rồi, đám người thân thích của nó..."
"Đều là muốn có quyền giám hộ thôi mà. Thực ra thì tháng mười này Sa Sa đủ mười tám tuổi rồi, chuyện này bọn họ không có hi vọng gì. Tất nhiên, trong mắt bọn họ, lúc này Sa Sa chỉ có một thân một mình, có lẽ cho rằng bọn họ có thể quyết định thay cô ấy."
"Xem ra bọn họ có địch ý rất lớn với con và Linh Tĩnh, nói mát rất nhiều sau lưng các con..."
"Căn bản là không tiện nói trước mặt."
Gia Minh cười nói,
"Không sao cả, những người này không làm được chuyện gì cả, nhiều lắm là nói mát vài câu mà thôi. Sa Sa đã như vậy rồi, bọn con cũng lười so đo với bọn họ."
Đoàn Tĩnh Nhàn gật đầu, sau đó vẻ mặt lại trở nên sầu lo:
"Vậy... tài sản của Liễu Chính để lại, rất nhiều thứ đều có liên quan đến xã hội đen phải không? Nếu Sa Sa muốn kế thừa thì có thể có phiền toái gì không?"
"Rất nhiều thứ không phân tách ra được, có thể đổi được thì đều đổi thành tiền mặt, không đổi được thì mặc kệ nó đi. Ước chừng Sa Sa có thể nhận được khoảng một ngàn vạn. Thực ra tài sản của Sa Trúc bang có thể lên đến mười mấy tỷ, nhưng mà... Xã hội đen mà, không thể rõ ràng như một tập đoàn lớn được. Hiện giờ chú Liễu đã chết, những người khác chắc chắn sẽ không chịu nhả tài sản trong tay mình ra. Bất kể thế nào, số tiền này cũng đủ rồi, bọn con cũng không muốn để ý nhiều như vậy..."
"Gia Minh con đó, gặp phải chuyện lớn đều rất chững chạc."
Đoàn Tĩnh Nhàn đưa tay vuốt lại tóc cho Gia Minh,
"Nhưng mà những chuyện về xã hội đen thế này, làm sao con biết nhiều như vậy?"
"Chú Liễu đã nói với con một số chuyện, thực ra ông ấy đã lập di chúc rồi, bây giờ còn chưa tuyên bố mà thôi. Con thấy rất có thể ông ấy sẽ giao Sa Sa cho hai bác đó."
Gia Minh dừng lại một chút,
"Chỉ sợ người đó sẽ nói ra nói vào."
Đoàn Tĩnh Nhàn cười:
"Chúng ta cũng thích Sa Sa, coi nó như người một nhà vậy, nói ra nói vào cũng không sợ. Nhưng mà chuyện như vậy căn bản là không phù hợp với quy định của luật pháp mà?"
"Xã hội đen mà, chỉ cần mọi người thừa nhận thì nói ra là được rồi, ai thèm để ý đến luật pháp chứ."
Trong lúc nói chuyện thì cháo đã nấu xong, Gia Minh bưng ra ngoài. Vừa vào linh đường liền nghe thấy một giọng nói khá ngang ngược:
"Oa, không phải chứ, các người đang làm gì vậy? Chúng tôi đến tế bái Liễu lão đại, thân gia không quỳ xuống hoàn lễ mà lại ngồi ở đây đấm bóp? Một cô bé rất xinh đẹp, nhưng sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ!"
Ngẩng đầu nhìn lại, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang nói ở bên kia, theo phía sau là năm tên mặt đầy sát khí, vẻ mặt khiêu khích nhìn thành viên Sa Trúc bang xung quanh linh đường. Gia Minh nhớ rõ tên cầm đầu này, đó là một tên đường chủ của một bang phái lớn ở một thành phố giáp Giang Hải, lần trước cũng chính là hắn đến sinh nhật Liễu Chính rồi bị đuổi đi. Xem ra, thấy Liễu Chính đã chết nên hắn đến để thị uy...