Mục lục
Ẩn Sát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn có thể suy đoán đại khái phương hướng của đầu đạn, song khi nhìn qua lại hoàn toàn không tìm được người nổ súng. Ven đường lúc này có hơn mười người, bao gồm cả Gia Minh và Đông Phương Uyển, có người đã phát hiện sự khác thường, thậm chí có người vẫn còn đứng ngẩn người, nhưng họng súng ở đâu?

Giữa những âm thanh ồn ào nhốn nháo, Đông Phương Uyển kịp phản ứng lại, lập tức kéo Gia Minh xoay người lại cuồng quít cướp đường mà chạy. Nói thế nào thì nàng cũng là con trong một gia tộc lớn, cũng đã trải qua huấn luyện ứng biến tập kích nhất định, vừa gặp tình huống như thế, đầu tiên là vọt về phía nhà hàng ở bên đường, sự cuống quít trong lúc đó không cần phải nói nhiều. Đến khi chạy ào vòa trong cửa tiệm, tiếng va chạm ầm ầm vang lên ở phía sau, nàng kéo Gia Minh ngồi xổm xuống góc tường, liều mạng đè vai hắn:

"Không nên ngẩng đầu, không nên ngẩng đầu..."

Giữa tiếng âm nhạc, trên con đường phía ngoài, xe hơi ầm ầm va chạm với nhau.

Mấy phút sau, khi tiếng còi cảnh sát vang lên trên con đường bên ngoài, hai người mới đi ra khỏi nhà hàng. Đập vào mắt là cảnh tượng hỗn loạn và lộn xộn ở trên đường, từng chiếc xe hơi đỗ ngổn ngang, đám người bị sợ hãi vội vàng chui ra khỏi xe chạy thật xa, hai bên đường, ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất với tư thế khác nhau, giữa tiếng còi cảnh sát inh ỏi, cảnh sát vội vàng phong tỏa xung quanh....

_________o0o__________

Sự kiện đấu súng trên đường gây ảnh hưởng khá lớn, không lâu sau, tin tức bị truyền ra, cũng may khi đó xe hơi chạy với tốc độ không nhanh lắm, mặc dù hơn mười chiếc xe va chạm với nhau nhưng cũng không có người chết. Khi xem được tin tức này, đám người Gia Minh đã trở lại khách sạn, có Ứng Tử Lam ở nơi này, bọn họ cũng được coi là du khách có thân phận đặc thù, huống chi không có dấu hiệu rõ ràng cho biết sự kiện kia có liên quan đến bọn họ nên cảnh sát cũng không thể thẩm vấn bọn họ, ngoài ra khi đó có rất nhiều người đứng gần đó, tuyệt đối không thiếu người chứng kiến được.

Nhiều nhân chứng mục kích như vậy nhưng lại không có một ai nói rõ được đầu đạn bay ra từ nơi nào, tất nhiên, đây là chuyện mà cảnh sát Paris phải đau đầu. Chuyện vừa kết thúc, Ứng Tử Lam gọi mấy cú điện thoại, chốc lát đã có một nhóm vệ sĩ hoặc đặc công đến đón bọn họ trở về khách sạn. Mặc dù còn chưa xác định được sự kiện lần này nhằm vào ai nhưng đối với hành trình vào ngày tiếp theo của nhóm người Đông Phương Uyển, Ứng Tử Lam và Lôi Khánh đều can ngăn, hơn nữa tuyên bố nếu muốn tiếp tục thì phải mang theo một số vệ sĩ đồng hành.

Về phần Đông Phương Uyển, sự việc vừa kết thúc tâm tình liền từ sợ hãi chuyển biến thành hưng phấn, mặc dù đáp ứng với Ứng Tử Lam là sẽ mang theo mấy gã vệ sĩ đồng hành, nhưng vừa về đến khách sạn liền líu ríu miêu tả sinh động lại sự việc tại hiện trường với bạn học của mình, sau khi trở về lại có một câu chuyện với đề tài rất hay - làn này tới Paris, chính mình từng tận mắt chứng kiến một vụ ám sát.

Hưng phấn như vậy cả buổi chiều, đến khi ăn tối xong, nàng yên lặng ở trong phòng một lát. Mắt thấy màn đêm bắt đầu bao phủ Paris, từng ngọn đèn đường sáng lên, nàng mới ra khỏi phòng.

Lúc đi xuống lầu hai gặp được Hứa Nghị Đình, nàng hỏi:

"Nghị Đình, có thấy Gia Minh không?"

"Gia Minh... Bây giờ không thấy đâu cả. Hình như cơm nước xong mình thấy hắn ra ngoài... Đã nói là an ninh ở Paris không tốt, không nên một mình ra ngoài, hắn đúng là khác người... Cậu tìm hắn có việc gì vậy?"

"Ồ, không có gì, chỉ hỏi vậy thôi... Đúng rồi, Nghị Đình, buổi tối mình có chút việc, cậu ngủ trước đi, không cần chờ mình."

"Ừ."

Gật đầu, thấy Đông Phương Uyển chầm chậm ra ngoài, Hứa Nghị Đình nhíu mày. Suốt cả ngày đều nghe người khác nói về chuyện của Gia Minh và Tiểu Uyển, không phải nàng và anh họ thực sự thích nhau chứ... thật là một đôi khác người...

Chuyện này không có chỗ cho nàng nhiều lời, bất kể là bạn bè hay thuộc hạ, lung tung góp ý với người khác về chuyện như vậy rất dễ bị ghét. Nàng lắc đầu, quyết định làm như không biết gì cả.

Bước nhanh xuống lầu, Đông Phương Uyển đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Dọc đường lén lén lút lút như kẻ trộm, đến khi vào trong xe nàng mới cẩn thận dè dặt lấy một tờ giấy được gấp cẩn thận từ túi áo ra so sánh với bản đồ nội thành Paris. Sau đó, xác định đường đi qua hệ thống GPS, nàng chầm chậm lái xe ra khỏi khách sạn.

Trong lòng khá khẩn trương, trái tim đập thình thịch thình thịch. Có lẽ vì lí do đó, nàng lái xe nhanh hơn bình thường nhiều lắm. Cẩn thận đối chiếu với bản đồ dọc theo đường đi, khoảng bốn mươi phút sau, nàng đi tới trước một khách sạn không xa hoa lắm tại quận 17 của Paris. Bên này không phải khu buôn bán phồn vinh của Paris, đập vào mắt là những ngôi nhà ở san sát như rừng rậm, vô số lồng bảo vệ cửa sổ giống như lao tù vậy. Mặc dù đèn đường sáng sủa nhưng những tòa nhà cao tầng đập vào mắt vẫn toát ra vẻ nặng nề và xám xịt. Nơi này có lẽ là khu bình dân của Paris rồi - nàng nghĩ - cầm tờ giấy đi vào cửa khách sạn.

Sau khi đưa thẻ căn cước cho tiếp tân trong đại sảnh xem, nàng nhận được chìa khóa của căn phòng số 1407. Phần lớn khách sạn ở phương tây không có tầng mười ba, nói cách khác, căn phòng này thực ra chính là ở tầng số mười ba. Thật là ghê tởm, nghĩ đến vẻ mặt ác ý của Gia Minh, nàng bĩu môi. Trong lúc thang máy đi lên, đứng trong không gian nhỏ hẹp, tâm tư nàng lại biến hóa.

Nếu như hắn lừa mình thì phải làm sao... Nếu ở đây không gặp được Giản Tố Ngôn, hắn lừa mình đến đây, vậy sẽ biến thành... cùng nhau thuê phòng... vậy...

Nghĩ như vậy, trong lòng thấp thỏm không thôi, trong đầu xuất hiện mấy thủ đoạn tàn khốc đối phó với kẻ háo sắc, thang máy đến mục đích, nàng hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài. Mở cửa phòng, bên trong không có ai. Đây là một căn phòng bình thường của khách sạn, chỉ có vị trí bên cửa sổ được đặt một cái ống nhòm dài, góc độ đã được điều chỉnh tốt nhằm thẳng xuống quảng trường ở bên dưới. Trên ống nhòm có giắt một tờ giấy: Ở yên đây, không phải sợ, không sao đâu.

"Làm cái gì vậy..."

Nàng đến gần dùng ống nhòm xem thử. Trong tầm mắt là một khu phố có vẻ hẻo lánh, mấy chiếc xe yên lặng dừng ven đường, cũng có mười mấy người chia thành mấy nhóm đứng đó, có người ngồi trên lan can, có người dựa vào tường, cũng có người tựa vào cột đèn, nữ có nam có, đang tụ tập nói chuyện phiếm. Đông Phương Uyển nhìn một lúc, hình như từ tòa nhà phía đối diện lại có mấy người đi ra nhưng vẫn hoàn toàn không thấy bóng dáng Giản Tố Ngôn. Những phụ nữ kia cười rất tục tằng tựa như gái trăng hoa vậy, phần lớn đám đàn ông đều vẻ mặt hung ác, quần áo cổ quái, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Tên Cố Gia Minh này sẽ không gạt mình chứ..."

Đầy bụng phàn nàn, nàng ngồi đó loay hoay với ống nhòm một cách nhàm chán. Có điều theo thời gian trôi qua, nàng dần phát hiện một chuyện khá quái dị: những người dưới con phố phía dưới kia càng lúc càng nhiều hơn.

Có người đi xe đến, từ hai đầu đường hoặc trục phố chính ở phía ngoài rẽ vào, cũng có người đi ra từ những ngôi nhà gần đó. Đám người chào hỏi, cười nói, không có nhiều phụ nữ lắm. Cảnh này thoạt nhìn giống như xã hội đen tụ hôi vậy. Có khi ở hai đầu đường sẽ bắt gặp xe cảnh sát tuần tra qua, thấy đội hình như vậy liền quan sát một lát rồi lại chạy đi - đoán chừng bang phái này cũng có quan hệ với phía cảnh sát. Gần đến 9h, đám người túm năm tụm ba tụ tập ở con đường bên dưới sợ rằng đã lên tới con số gần hai trăm, thanh thế lớn, đội hình đồ sộ.

Đến 9h đúng, một bóng dáng mặc đồ trắng rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm nhìn. Áo khoác ngoài trắng muốt, tóc dài qua ngang vai, bước đi ưu nhã quen thuộc, cố gái đi tới từ phía đầu phố. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn đến, trong đám người, một bầu không khí khó tả bắt đầu ngưng tụ.

"Lẽ nào chị Tố Ngôn là lão đại của những người này?"

Nàng thầm nghĩ như vậy, song chuyện phát sinh tiếp theo lại không giống những gì nàng nghĩ.

_______o0o________

Cô gái mặc áo khoác màu trắng xuất hiện ở đầu phố, đồng thời, có người chạy lên lầu hai của một tòa nhà:

"Lão đại, xem ra con đàn bà kia thực sự tới rồi."

"Tao thấy rồi."

Gã đàn ông trên mặt có một vết sẹo dài khoanh tay trước ngực, đứng bên cửa sổ lầu hai nhìn người con gái ở bên dưới, nói:

"Sam, mày có ấn tượng gì với con đàn bà này không?"

"Không có."

Liễu Sĩ Kiệt lắc đầu,

"Chưa từng thấy cô ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK