Họ không biết là chuyện vượt xa sự tưởng tượng của họ rất nhiều, sau khi an ủi một chút, Linh Tĩnh ôm lấy mẹ mình nhưng không nói gì.
Gần 5h chiều, Đoàn Tĩnh Nhàn đứng dậy vào bếp chuẩn bị làm cơm tối, thấy Linh Tĩnh vẻ mặt mệt mỏi rã rời, bèn bảo lên nhà ngủ một chút.
Nhưng mà một lát sau đã thấy Linh Tĩnh cô đơn đứng ở cửa phòng bếp:
"Mẹ, đừng nấu cơm phần con... con đi ra ngoài một chút..."
"Ách..."
Mẹ Diệp đang cầm cái nồi, dường như muốn nói gì, nhưng mà chỉ ngẩn ngơ không biết nói gì.
"Chuyện này... con tới chỗ Gia Minh... và Sa Sa, ngày mai con đi rồi, mọi người cũng phải gặp nhau một chút... hơn nữa quà ở Quế Lâm cũng phải mang cho họ... Chuyện này..."
"Mẹ biết rồi, mau đi đi."
Trên mặt Đoàn Tĩnh Nhàn hiện lên một nụ cười, nói:
"Tới muộn là không kịp ăn cơm tối đâu."
Cố gắng đứng ngoài cửa nở nụ cười, thấy mẹ mình nói như vậy, Linh Tĩnh bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy mẹ mình:
"Mẹ, cảm ơn mẹ… xin lỗi..."
Cho dù như thế nào, con gái đi xa nhà bao giờ chẳng lo lắng cho cha mẹ, lúc này thấy mẹ mình cười, Linh Tĩnh mới thể hiện lo lắng. Nhưng mà người trẻ tuổi bao giờ chẳng vậy, vỗ vỗ vai con gái mình, Đoàn Tĩnh Nhàn nhẹ giọng nói:
"Đừng ngốc vậy, mau đi đi..."
"Vâng..."
Linh Tĩnh chạy ra khỏi phòng bếp, thấy cha mình đang đứng trong phòng khách kiểm tra đồ đạc, bèn từ sau lưng ôm lấy cha mình. Hôn lên mặt cha mình một cái, Linh Tĩnh chạy biến mất, Diệp Hàm mê hoặc quay đầu:
"Làm sao vậy?"
Trong nháy mắt, Linh Tĩnh đã ra khỏi nhà.
Cảm nhận được tình cảm của gia đình mình, nhưng nó không thể hòa tan được ủy khuất trong lòng, tình cảm không phải là một con số, không thể thêm một bớt hai…
Khi đi xe bus tới cửa của học viện Thánh Tâm, trời đã chiều muộn, sân trường vắng vẻ, lúc này Linh Tĩnh lại nhớ tới khi còn đi học, sau khi ăn cơm tối xong mấy người lại ra đây tạn bộ, hiện giờ những người bên cạnh nàng cứ dần dần mất đi, làm cho nàng khó chịu vô cùng.
Con đường vẫn như trước, chỉ có tâm tình thay đổi... Đi qua phòng game, lên tầng, dừng lại trước cánh cửa quen thuộc một chút, cuối cùng thì nàng cũng lấy chìa khóa mở cửa.
Căn phòng yên tĩnh như phòng bỏ hoang, tiếng gõ phím quen thuộc từ trong phòng nhỏ truyền ra, đột nhiên nó ngừng lại sau đó vẫn tiếp tục.
Trước kia, tầm này trong phòng bao giờ cũng vang lên những thanh âm lẫn lộn, mùi cơm thơm lừng từ trong phòng bếp bay ra, tiếng thớt gỗ, tiếng xong nồi va vào nhau, Gia Minh cùng với nàng chuẩn bị cơm nước, Sa Sa ở ngoài xem tivi, có khi lại giúp nàng bày bát đũa...
Nàng đóng cửa lại, tháo giầy, ngồi im trên ghế một lúc, sau đó từ phòng ngủ đi lên sân thượng, khi đi ngang qua căn phòng nhỏ, nàng thấy Gia Minh đang đánh vi tính ở trong phòng nhìn ra, hai người nhìn nhau một lát, sau đó nàng đi qua, giống như một u hồn.
Nàng đi tới phòng bếp, theo thói quen bắt đầu nấu cơm, nồi cơm điện sắp xong, nàng tới phòng khách tìm xem có gì có thể ăn không. Trứng gà, thịt, lạp xường... tất cả quen thuộc tới mức nàng nhắm mắt cũng có thể làm.
Không biết từ lúc nào, Gia Minh đã ở trong phòng khách mở TV, chắc có lẽ đã xong chuyện ở trên máy tính, sau đó hắn đi vào trong phòng bếp chuẩn bị bát đũa, thấy nàng nấu nướng bèn nói:
"Thịt đã để lâu ngày rồi, còn ăn được không?"
"Không sao, nó không hỏng."
Họ trả lời bình thường giống như một đôi phu thê đã qua thời ân ái mặn nồng, căn phòng bếp không rộng lắm, muốn đi qua nhau là phải nghiêng người, đối với hai người mà nói, nơi này cũng đủ để làm một bữa cơm hoàn mỹ.
Sắc trời lúc này đã dần tối đen, hai người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bữa cơm không tính là phong phú, khẩu vị của Gia Minh dường như rất tốt, trong nháy mắt hắn đã ăn hai chén cơm, Linh Tĩnh chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa, nhìn hắn ăn một lúc mới mở miệng nói:
"Ngày mai tớ đến Viên."
Gia Minh ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm, gật đầu:
"Ừ."
Linh Tĩnh hít sâu một hơi:
"Tớ không liên lạc được với Sa Sa, nhưng mà có cậu ở đây, chắc cậu ấy không có việc gì..."
"Không có chuyện gì lớn, Sa Sa hiện tại ở..."
"Tớ có thể nói chuyện với cậu ấy được không?"
Câu nói của nàng rất bình thường, Linh Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, cắt ngang câu nói:
"Cậu đã nói với cậu ấy chuyện của chị Nhã Hàm chưa, tớ... Tớ có thể nói với cậu ấy không? Nói với Sa Sa lý do tớ đi Viên..."
Nàng trầm mặc trong chốc lát:
"Tớ đến Viên sẽ gọi điện thoại về cho cậu ấy, đến lúc đó... Nếu như cậu đã nói với cậu ấy rồi..."
Lúc này, bầu không khí giữa hai người khá nặng nề, bữa cơm cứ qua đi như vậy, sau khi rửa bát xong, Gia Minh ở bên ngoài phòng khách xem ti vi, Linh Tĩnh ngồi ở trên giường ngủ sắp xếp cái bàn học nhỏ, thỉnh thoảng nhìn sang phòng khách, nơi đó Gia Minh đang ngồi một cách ngẩn ngơ, nếu như Gia Minh nghiêng đầu chắc chắn sẽ nhìn thấy nàng, nàng lại quay đầu sắp xếp mọi thứ.
Mấy thứ này đối với nàng mà nói, nó có ý nghĩa vô cùng đặc thù, đó là những thứ khi nàng cùng Gia Minh đi du lịch mua được, nó là thứ do lần đầu tiên nàng kiếm tiền mua, vé tàu "Tinh Mộng Hào", lễ vật thỉnh thoảng Gia Minh tặng nàng, sổ sách thu chi trong nhà, ảnh chụp của nàng, Gia Minh và Sa Sa... Tầm 9h tối, nàng lấy ra một cái vali nhỏ, bỏ toàn bộ vào trong đó, Gia Minh từ phòng mình lấy ra một thứ.
"... Tớ đã chuẩn bị một vài thứ, nếu như sau này cậu học đàn dương cầm, có lẽ nó sẽ có trợ giúp, ở đây có mấy cái danh thiếp, nếu như ở Viên xảy ra chuyện không giải quyết được thì có thể gọi điện thoại cho họ, trên cơ bản họ có thể giải quyết được toàn bộ, ở đây còn một tấm chi phiếu, mật mã là sinh nhật của cậu..."
Hắn nói xong đem toàn bộ đặt bên cạnh Linh Tĩnh, Linh Tĩnh cũng không cự tuyệt, chỉ nhìn cái băng ở cổ tay của Gia Minh, hỏi:
"Nơi đó làm sao vậy?"
"Không cẩn thận..."
"Cậu đã bao giờ không cẩn thận đâu..."
Linh Tĩnh nói như vậy, Gia Minh không trả lời, nàng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Khoảng chừng 10h, nàng đã thu xếp xong mọi thứ, Linh Tĩnh vác vali nhỏ lên vai, hai người đứng ở bên giường một chút lâu, Gia Minh nói:
"Tớ đưa cậu xuống dưới gọi taxi..."
Hắn nhấc cái vali lên, định đi xuống dưới thì Linh Tĩnh ở phía sau lao vọt tới, ôm lấy hắn. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, cậu nói cho tớ biết đi!"
Thanh âm nghẹn ngào, nàng đã bật khóc.
Cảm nhận được thân hình của thiếu nữ ở sau lưng run rẩy, Gia Minh nhắm mắt lại, rất lâu sau đó hắn mới xoay người, ôm Linh Tĩnh, giống như muốn ấn cả thân hình của nàng vào người mình.
Tối mùa hè, không khí nóng bức, Linh Tĩnh ôm cổ hắn, đôi môi run rẩy tìm kiếm môi của Gia Minh, giống như đây là cái hôn đầu tiên của hai người.
"Tối nay… tớ không về nữa..."