Đi ở trước đoàn người, những vật cản trở tầm nhìn càng lúc càng ít, lúc còn cách khoảng 15m, hắn đưa tay về phía sau.
Trên mái nhà, sau lưng người kia, lúc này, khi người đàn ông kia đi gần tới, thiếu nữ đặt một ngón tay trên cò súng, trong gió đêm, thân hình không nhúc nhích tí nào, toàn bộ khung cảnh lúc này giống như dừng lại, giống như một bộ phim. Sau một khắc, cò súng đã sẵn sàng, nhưng đúng vào lúc này, ở trong tầm nhìn có một người đột nhiên lao ra.
Sau đó là người thứ hai, người thứ ba... một đám trẻ con lao tới, đuổi đuổi đánh đánh, vệ sĩ phía trước dường như đã ý thức được sự tình không ổn, tất cả đã bắt đầu khẩn trương, một gã vệ sĩ bắt đầu chú ý tới người đàn ông đang đi tới.
Nam tử kia đặt tay sau lưng, sau đó lại thò lên gãi tai, không yên lòng đi tới bên cạnh, ở giữa hai người đám trẻ con kia vẫn đùa giỡn, trong chớp mắt khi vệ sĩ buông lỏng tay, Thanh Xuyên nghị viên cúi người xuống ngồi vào trong xe.
Đại khái là có rất ít người có thể hiểu được chuyện gì vừa diễn ra, nhưng sống hay chết lại đôi khi chỉ ở một hành động lỗ mãng, trong khi mọi người chưa phát hiện, sát khí đã hiện lên, sau đó hay bởi vì một sự kiện ngẫu nhiên mà rút đi, giống như chưa từng xuất hiện.
Nam tử kia biến mất ở trong đám người, trên nóc nhà thiếu nữ bỏ súng xuống, hơn mười giây sau, nàng đem máy quay phim, giá ba chân tất cả đều tháo xuống, sau đó bỏ khẩu súng ngắm vào hộp vi ô lông.
Khoác đàn vi-ô-lông-xen lên vai, thiếu nữ đi xuống cổng phía sau của khu nhà, chỉ chốc lát sau, nàng như một thiếu nữ bình thường xuất hiện cùng với mọi người đi đường.
Mấy phút sau, một chiếc xe taxi dừng lại ở trong một con đường hơi hẻo lánh, thiếu nữ khoác đàn vi-ô-lông bước xuống xe.
"Thời gian đã quá muộn, ở những nơi như thế này phải chú ý."
Trong khi đem tiền trả cho lái xe, ông tài xế nhiệt tình nói thêm một câu, thiếu nữ gật đầu, không nói gì. Trên đầu nàng lúc này đã không còn cái mũ che nắng, lúc này trông nàng có sự khác biệt rất lớn, nếu như chỉ nhìn bên ngoài thì giống như một sinh viên.
Xung quanh đây có nhiều khu nhà cho thuê, trị an không được tốt cho lắm, khi nàng bước vào cửa hàng ăn đêm ở cạnh đường thì có ba gã nam nhân không nghiêm chỉnh đang quan sát nàng.
"Thoạt nhìn cũng không tệ lắm..."
"Tóc rất dài..."
"Đàn vi-ô-lông, rất có khí chất đấy..."
"Trước đây chúng ta đâu có nhìn thấy, xem ra là mới tới..."
Bởi vì là mùa hè, ba gã nam tử kia mặc áo cộc, quần soóc, chân đi dép, sau khi nghị luận chúng huýt sáo sang phía bên này.
"Ông chủ cho một phần cơm sườn rán mang về."
Nàng bình thản nói với ông chủ, một gã nam tử liền nhích lại gần:
"Cơm sườn rán? Chỉ cần cơm sườn rán thôi ư? Ở đây còn có canh ngô rất ngon, ông chủ, cho ... cô này một phần canh nữa, tôi mời khách."
Chỉ chốc lát sau, cơm sườn rán và canh ngô đã được mang tới, nàng cầm lấy cơm sườn rán xoay người rời đi, ông chủ bên trong cười cười:
"Không cần canh ngô à? Thật sự là rất ngon đó."
"Không cần đâu, cảm ơn."
Đi ra khỏi cửa hàng, lưng của nàng khoác hộp violon, mang theo hộp cơm sườn lợn rán, đột nhiên ở phía sau vang lên những thanh âm bình bịch, ba tên đàn ông mang theo một hộp canh chạy tới.
"Sao lại đi nhanh vậy?"
"Chúng tôi không phải người xấu!"
"Chỉ là mời cô ăn thôi, cô học ở đại học nào? Tất cả đại học ở Tokyo tất tôi đều có bạn."
"Ha ha, cô đang ở đâu? Tôi đưa cô về được không?"
Ba người cứ líu lo nói chuyện, đêm lúc này đã khuya, trị an bắt đầu vào thời điểm kém nhất. Thiếu nữ này trông rất mê người, ba người nhìn nhau vài lần, nói nói liên tục, ngữ âm nhỏ dần, khoảng cách thiếu nữ càng gần, dân cư xung quanh đây rồng rắn hỗn tạp, nếu như có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn họ cũng chẳng quan tâm.
Bịch bịch bịch... Trong ngõ hẻm chỉ còn lại có tiếng bước chân.
Khi một tên nam tử đưa tay cầm lấy vai thiếu nữ, trong khoảnh khắc tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại, thiếu nữ ngừng lại hơi quay đầu lại. Ba người này xem ra cũng không phải là kẻ xã hội đen, lúc này thấy cô gái dừng lại, dường như còn muốn cười lấy điểm, nhưng thiếu nữ đã đưa tay trái lên không trung, sau đó thì một tràng liên thanh.
"Bịch bịch..." Tiếng động vang lên liên miên không dứt.
"A..."
Giống như có một chuyện nào có cực kỳ kinh khủng vang lên trong đêm, tên đàn ông bám vai cô gái bước lùi lại hai bước, sau đó ngã xuống đất.
Lúc nãy cô gái kia có vung một cao dao lên, loáng một cái chém vào mấy cây gậy trúc dựng ở trên góc tường, chỉ thấy nó rơi xuống như mưa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Lần sau để ta nhìn thấy, ta sẽ giết các ngươi."
Cô gái lạnh nhạt mở miệng, xoay người tiếp tục đi, không bao lâu sau, ở phía sau truyền tới tiếng bước chân bỏ trốn giữ mạng.
Mấy phút sau, nàng đã về tới căn phòng mình thuê, gian phòng này không coi là nhỏ, nhưng giường chiếu, bàn ghế đều đơn giản, có một số đồ giống như tự chế bày ở trên bàn.
Cho dù có người thấy cũng chẳng hiểu được công dụng của nó, trên tường dán hơn mười tấm hình, đó là bản đồ các khu ở Tokyo, trên đó không để lại mấy cái tiêu chí. Lạch cạch, nàng khóa cửa, sau đó đặt hộp cơm sườn rán xuống, mở máy quay phim.
Nàng nói với chủ cho thuê nhà mình là một sinh viên thích quay phim, cho nên chọn một căn phòng nào thật tối.
Sau khi từ trong phòng tối đi ra, nàng đã có trong tay hơn 10 tấm tình, dán từng tấm một lên tường, sau đó nàng nhìn lại hình dạng mình trong gương.
Sau khi lấy cái mặt nạ ngụy trang xuống, gương mặt trái xoan mỹ lệ của nàng có chút tái nhợt, nàng nhìn một chút, cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó mới ngồi xuống.
Nhiều năm trước mái tóc nàng cũng dài... nhưng cũng chỉ vừa vừa, trải qua bốn năm không hề động tới, lúc này nó đã dài quá vòng eo, mấy ngày nay nàng ngụy trang đơn giản, nhưng tối nay mới thấy nó thật vướng bận.
Nàng cầm lấy kéo, so với ngang vai làm xẹt một cái, ném mớ tóc vào thùng rác, nàng nhìn mình đã thuận mắt hơn.
Đi tới trước bàn ngồi xuống, từ trong ngăn kéo lấy một cái laptop đặt lên trên bàn. Trên bàn có mấy cái bút và mấy hộp đồ dùng học tập, đây là những thứ nàng đã dùng mấy năm trước, nhưng không hiểu sao nó không bị mất, có lẽ là không còn ai đưa đồ cho nàng nữa, nghĩ như vậy nàng có chút thương cảm.
Kỳ thực không chỉ là thương cảm, không phải dùng từ đau đớn để hình dung, nhưng hiện tại...
Tất cả bản lĩnh của nàng đều do hắn dậy, do nắm được tin tức của tiểu tổ tình báo mà nàng nắm được quy luật của Thanh Xuyên Bình Thứ, thói quen của vệ sĩ và phương pháp ám sát của địch nhân.
Nàng chọn một chỗ khuất, dùng những dụng cụ như trên để thu tin tức, sau khi tập trung tinh thần làm xong hết thảy, đại khái đã cũng đã tới khoảng bốn giờ, nàng mở cạp lồng đựng cơm, bắt đầu ăn món cơm đã nguôi lạnh, đồng thời thả lỏng mình sau một ngày một đêm căng thẳng.
Tất cả đều quay cuồng nhưng nàng không thấy mệt mỏi, nàng đã đợi bốn năm cũng chỉ vì lúc này mà thôi, trong khi ăn cơm, nàng lại nhớ tới những câu nói mà người kia nói với nàng.
"... Còn nhớ tới lý do lúc đầu cô tới xin tôi giúp cô không? Cô muốn ở trước mặt bố mình và người trong gia đình chứng minh, cô có thể trợ giúp Nguyệt Trì gia thoát khỏi bóng ma Bùi La Gia... Ngự Thủ Thương đã chết, nhưng Bùi La Gia sẽ không từ bỏ ý đồ, có một ngày bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại, cho nên bây giờ cô phải nhỡ kỹ những gì tôi nói..."
"Nguyệt Trì gia đã có nhiều sơ hở, điều đó không phải bàn cãi, để tìm được điểm đột phá từ gia đình cô, Bùi La Gia đã có kế hoạch từ rất nhiều năm trước, đại khái là không quá ba khả năng sau... Ngự Thủ Hỉ là người điên, hắn tuyệt đối còn đáng sợ hơn Ngự Thủ Thương nhiều, lựa chọn cái nào là do hắn thích, còn lúc nào hắn hành động... cho dù ở tất cả ba khả năng kia đều phải từ bên ngoài thâm nhập vào bên trong. Qua nhiều năm như vậy, tập đoàn dệt may Trì Anh chỉ còn phụ thuộc vào Nguyệt Trì gia mà thôi, nhưng mà địa vị kinh tế của nó đã trở thành căn cơ của Nguyệt Trì gia, có một ngày, cổ phiếu của tập đoàn dệt may Trì Anh sẽ lên xuống quỷ dị, bề ngoài thì nhìn như trùng hợp, nhưng nếu như lại trùng hợp với nhân tố con người, thì nó chính là khúc nhạc dạo đầu..."
"Đồng thời với việc tấn công trên phương diện kinh tế, bọn họ sẽ triển khai làm dao động sự lực lượng ủng hộ chính trị của Nguyệt Trì gia, phương thức là liên tiếp ám sát, một khi bắt đầu sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, mục tiêu của bọn họ rất nhiều, nhưng trọng yếu nhất vẫn là một người - Thanh Xuyên Bình Thứ,... cô phải cứu người này nhưng sẽ khiến cho Bùi La Gia cảnh giác..."
"Lúc đầu tôi không dự định thu nhận đệ tử gì cả, bởi vì tôi không có cái thiên phú đi dạy người, nhưng nếu đã nhận mà phát hiện cô quá kém cỏi thì tôi sẽ nghĩ lại... Hao tổn tâm trí đấy. Lúc đầu cô đã vì lý do này mà tới chỗ tôi, bây giờ phải cố gắng lên, tạm thời coi như... một cuộc thi với cô là được rồi, nếu như có khả năng..."
"Tôi nói là nếu như có khả năng... tôi sẽ đối với cô..."
Trên thực tế, bây giờ nói tới bố mình ư, người nhà ư, Nguyệt Trì ư, tất cả đã không còn quan trọng, nhưng nếu như là cuộc thi...
Thầy ơi, hãy nhìn Huân hoàn thành đề thi này.
Nàng nghĩ ngợi, ăn sạch chỗ cơm sườn rán, 4h30 phút, nàng tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ.