Bất quá sau khi xác định mình không nghe lầm, anh thuận lợi làm loạn trong đêm gió trăng rồi!
Người trong lòng anh, đây là cầu yêu sao?
Ha ha! Được rồi! Cũng là một ngày không gặp, mà còn chưa tới 24 tiếng, cô lại tự nhiên chủ động như vật rồi sao?
Ngôn Mặc Bạch ôm chặt người trong lòng, dùng áo gió đem phủ che kín cô, quay đầu nói với Tiểu Cửu bên cạnh: “Cậu cùng bọn Lệ Hỏa ngồi trên xe kia đi về trước!”
“Lão đại—” Hiện tại ở bên ngoài có nhiều người đối phó với bọn anh như vậy, nếu bây giờ bọn anh đều đi, đêt lại một mình Ngôn Mặc Bạch ở đây mà nói không phải là càng làm cho người khác để ý thêm sao?
Ngôn Mặc Bạch cũng biết tình huống hiện tại có bao nhiều đều không tốt, bao nhiêu người đều đang theo dõi bọn anh. Nhưng mà—
Nắm chặt cánh tay, anh nhàn nhạt nói: “Vậy các cậu ở bên kia chờ xem!”
Lại thành công làm Tư Mộ khó xử rồi!
Khốn khiếp, lại là xe chấn sao?
Muốn bị người ta vây xem sao?
Hai lần người đứng xem lại là cùng một người...
Cái đầu càng vùi sâu vào lòng ngực Ngôn Mặc Bạch, dùng lực chà mạnh mấy cái, chán ghét, thật sự là quá mất mặt rồi.
Bất quá, lần này thật là ngoài ý muốn.
Những thứ trong nước canh thuốc lại phát tác!
Lúc ở nhà bị gió lạnh trấn áp xuống, ở nơi này, gió lớn hơn nữa, lạnh hơn, theo lý thuyết sẽ không còn phản ứng. Nhưng mà lúc nhìn thấy anh, máu huyết liền sôi trào, bổ nhào vào lòng anh, hơi thở mang đầu mùi vị của anh, thân thể lại càng khó chịu không thể nhin xuống được.
Bất đắc dĩ, mới trước mặc nhiều người như vậy, mới cầu yêu với Ngôn Mặc Bạch! Thật là không muốn đợi một chút nào rồi!
Kỳ thật, cô cũng muốn được ôm liền như vậy, đắm đuối đưa tình người đối diện, sau đó nói một lời tâm tình được không?
Nhưng mà, cấp bách, khi đó không thể nán lại được! Như vậy, lại mất mặt một lần nữa, dù sau cũng không phải lần đầu tiên rồi!
Tiểu Cửu tự giác nhường xe lại, anh cũng không muốn làm bóng đèn!
Bất quá hiện tại là thời kì vô cùng nguy hiểm, lôi kéo hai người khác cùng làm bóng đèn cũng được nha.
Trừ bỏ nơi này bọn Tiểu Cửu mở cửa xe đi ra ngoài, bên cạnh vẫn còn một chiếc xe khác, là Lệ Hỏa mở cửa ra trước.
Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa là theo Ngôn Mặc Bạch xuống xe cùng một nơi, nhưng mà sau khi Ngôn Mặc Bạch gặp Tư Mộ, cũng sắp bước đi qua, Tiểu Trang cùng Lệ Hỏa cũng rất biết điểu đứng ở nơi này chờ anh.
Đi cùng Lệ Hỏa còn có một người, vẫn còn ở trên máy bay, sau khi máy bay tắt hoàn toàn, mới đi xuống. Đi đến bên cạnh Lệ Hỏa, thấy Tiểu Cửu cũng đi tới bên cạnh bọn anh, vì thế hởi: “Sao anh lại đi qua đây?” Anh ta đi ra sau cùng, không thấy Tư Mộ cũng đến đây, cùng không nhìn thấy lão đại bước nhanh đi đến Tư Mộ.
Tiểu Cửu nhìn cái xe bên kia một cái rồi lên tiếng: “Lão đại làm việc, chũng ta theo dõi.”
Đều là người có kinh nghiệm, vì thế nhún vai, vẻ mặt cười ái muội một lát rồi đến ngồi trên xe.
Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ngồi phía sau, đánh nhẹ một quyền vào vai trái Tiểu Trang: “Sau lại như vậy? Vì sao lúc sau 8 giờ, tín hiệu vệ tinh đột nhiên không thấy được tin tức của các cậu chứ?”
Tiểu Trang xoa xoa vai, “Người bên kia đúng là xảo quyệt! Vài người chờ tôi cùng lão đại đi qua, phi cơ của chúng tôi đều bị giam lại rồi. Lúc đó một mãng hỗn chiến, có một nhóm người mang theo thiết bị công nghệ cao, chuyên quấy nhiễu sóng điện từ, làm ảnh hưởng đến vệ tinh theo dõi chúng tôi.”
Lệ Hỏa ở phía trước kêu lớn: “Lúc đó lão đại không bảo chúng tôi đi qua như thế nào? Chúng tôi cùng giết rồi đi qua, đem cái tiểu bang kia xử lý hết. Dù sau cũng đã lâu rồi không luyện tập, đều đã rỉ sắt rồi!”
Tiểu Cửu ở một bên phụ hoại, máu trong người bạo động sôi trào trong nháy mắt.
Khóe miệng Tiểu Trang cong lên một cụ cười lạnh lẽo, “Có tôi cùng lão đại, đã đủ xử lý bọn họ rồi.
Những người đó, trói lại một đám, cũng không đủ cho bọn anh chơi!
đọc truyện cùng http://truyencuatui.net/
Tiểu Cửu hỏi: “Chuyện bên kia như thế nào?”
Tiểu Trang nhàn nhạt nói, giửa trán hiện lên sự kiêu ngạo cùng bội phục: “Bất quá chúng tôi chỉ đem một nhóm người xử lý mà thôi, không có diệt tận gốc. Những người khác đều đã bị lão đại thu phục rồi.” Nói xong, lại châm chọc nói thêm: “Dứt khoát, kỳ thật người ở bang kia, cũng bất quá là giúp bắt nạt kẻ yếu mà thôi, Chúng tôi lâu lắm đã không cho bọn họ nhìn thấy sắc mặt, bọn họ liền bắt đầu làm càn. Lập tức nếm được khổ cực, liền rụt về lại!”
Trên mặt những người khác đều gợi lên nụ cười trào phúng.
Cho nên, không thể để lâu không xuất hiện, không thể nương tay, thủ đoạn phải mạng mẽ độc ác một chút, những người đó nghe tin đã sợ, tự nhiên mang theo một cái đuôi, không dám làm lần nữa.
Bên xe trên kia, Ngôn Mặc Bạch vừa mới ôm Tư Mộ, nhét cô vào trong xe, vừa mới chuẩn bị xoay người đóng cửa lại, Tư Mộ liền quấn quít đi lên.
Ngôn Mặc Bạch cười được yêu thương lại bất đắc dĩ cúi người xuống tiếp tục hôn cô, cắn vài cái, lại thì thào nói: “Tiểu yêu tinh, vì sao lại gấp như thế?” Chân ôm lấy đem cửa xe đóng lại, không cho gió lạnh thổi vào.
Tư Mộ lúc này đã là một thân lửa nóng, ôm chặt cổ anh, ngưỡng mặt lên tìm môi anh, dây dưa không rời. Trong lúc rãnh rỗi khi liều mạng hôn, Tư Mộ thở hổn hển nói: “Anh cho rằng em muốn ở tại đây sao?... Là mẹ em, bà cho em uống thuốc bổ, ưm...” Nói xong lại cắn lên môi Ngôn Mặc Bạch, không chút ôn nhu. Càng mạnh mẽ càng kích thích.
Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, nhẹ nhàng cười xoay người dưới thân lại, để cho cô ngồi trên thân mình: “Vậy em nhất định phải dùng hết sức lực đi? Vừa lúc anh mệt mỏi, em ở trên, muốn làm thế nào đều được.”
Ngôn Mặc Bạch nói xong, liền để tay gối sau ót, ánh mắt mang theo ý cười nhìn người trên thân.
Tư Mộ ông nhu ngồi ở trên, cúi người hôn ánh mắt sáng người trong xe, thật sự giống như một chấm nhỏ ánh sáng lấp lánh giữa trời đông giá rét trong đêm.
Cô nhéo vài cái, bò xuống cắn vào lỗ tai của anh: “Thật sự em muốn như thế nào đều được sao?”
Giây phút này, cô giống như một con yêu tinh mê hoặc, quấn lấy anh đi tìm nới cực lạc. Thân thể Ngôn Mạc Bạch hơi run, nói “Tự nhiên muốn làm thế nào cũng được, nữ vương của anh!”
Anh tình nguyện làm kẻ hèn sống dựa vào cô, để mặc cho cô mở ra. Tư Mộ vặn vẹo eo để lấy thêm sức. Bất quá làm một hồi, lại mò xuống ôm lấy cổ của anh: “Không được, vào không được—”
Ngôn Mặc Bạch cố gắng khắc chế sự kích thích muốn xoay người ở trên lại, giúp đỡ cô, đợi cho một phút sau lấp đầy, hai người đều đã thở dốc rồi.
Trong xe chật chội, nháy mắt không khí mê loạn tràn ngập, ngoài xe mộng mãng tối đen, trên trời chỉ có vài ngôi sao thật nhỏ, ánh trắng bị mây che khuất, giống như xấu hổ trốn tránh.
Chờ sau khi bên trong xe bình tĩnh lại, ánh trăng cuối cùng cũng lộ điện, dưới nền phủ một lớp mỏng mồ hôi, đêm đông như vậy, mặc dù giá rét, cũng vô cùng thỏa mản.
Ngôn Mặc Bạch bị động tác vụng về của Tư Mộ lăn qua lăn lại cuối cùng cũng không nhịn được, vẫn là xoay người để mình ở trên.
Sau một hồi triền miên, Ngôn Mặc Bạch hôn má Tư Mộ: “Ngoan, chúng ta về nhà tiếp tục. Ở trong này chặt hẹp không phát huy tốt được, vô cùng khó chịu!”
Tư Mộ lúc này bị dày vò vô cùng thảm, nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói muốn về nhà tiếp tục, cô liền núp ở trong ngực lắc lắc đầu.
Ngôn Mặc Bạch cười vỗ cô: “Được rồi! Nhanh mặc quần áo lại, chúng ta về nhà thôi!”
Lúc này Tư Mộ mới chậm chạp đứng dạy lấy quần áo mặc vào.
Ngôn Mặc Bạch chui vào phía trước chỗ sau tay lái, nổ máy xe, một cái xoay thật đẹp quay đầu xe, dè còi ô tô, ý muốn báo cho Lệ Hỏa ở xe bên kia hay, liền lái xe rất nhanh chạy về hướng nội thành.
Tư Mộ nằm ở phía sau, nhắm mặt lại nói: “Hiện tại em đi ngủ ở nhà ba mẹ bên kia, nghe nói anh trở lại, em liền trốn ra bằng cửa sổ, nếu sáng mai ba mẹ mở cửa phòng, phát hiện em không có trong phòng, làm sao bây giờ? Bọn họ sẽ bị dọa đến chết!”
Ngôn Mặc Bạch từ trong kính chiếu hậu trừng mắt với cô, “Em dám trèo tường sau? Lúc đó Tiểu Cửu ở nơi nào?”
Xem ra Tiểu Cửu đúng là thất trách, lại có thể để cô làm chuyện nguy hiểm như vậy. Đưa cô đến nơi này đã là sai rồi, hiện tại còn thêm một tội nặng nữa!
Tư Mộ híp mắt, thấy ánh mắt sắt bén của người phía trước, vội vàng ngồi dậy: “Em nói nơi đó là lầu hai, không cao chút nào. Nếu là cao thì bản thân em không dám trèo rồi, em sợ cao, em sợ ngã chết!”
Ngôn Mặc Bạch nhìn về phía trước lộ, lạnh nhạt nói: “Anh có một buổi tối để trừng phạt em, sau đó trời sáng trực tiếp mua bửa sáng trở về ba mẹ bên kia. Để cho họ biết em nửa đêm trèo cửa sổ ra ngoài, em sẽ thảm rồi!”