Cô lạnh nhạt từ chối khiến Ngôn Mặc Bạch cảm thấy khó chịu.
Người như anh, từ khi nào tốt bụng đến mức lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui?
Một trăm năm mới có một lần, lại bị người khác xem không ra gì từ chối, nói anh làm sao không tức giận?
Bỗng chốc, giọng nói của anh mới vừa rồi còn ấm áp như ánh mặt trời, hiện tại lại như rơi xuống nghìn thước trong hầm băng lạnh, lạnh đến có thể đông chết con bò (~~~). Anh nói: “Lên xe!”
Lúc đầu Tư Mộ hơi tiếc nuối vì cự tuyệt ý tốt của anh. Lúc này nhìn người đàn ông tốc độ thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn, trong lòng cô cũng rất khó chịu!
Tôi không muốn anh đưa về, anh còn ép tôi lên xe của anh làm gì?
Tư Mộ nhìn anh, gương mặt trong nháy mắt trầm xuống, tim đập thình thịch, thật là kì quái!
Mắt đẹp lưu chuyển về phía chiếc xe màu đen. Oa! Quả nhiên không phải dạng có tiền bình thường, Maybach số lượng có hạn, thảo nào nhìn xa hoa như vậy.
Kì thực nhìn một người, chính là nhìn anh mở cửa xe gì bước ra là có thể nhìn ra.
Mà chiếc Maybach đen này, xa hoa như vậy, không phải người bình thường có thể có được.
Tư Mộ không thể phủ nhận, chiếc xe này cùng chủ nhân của nó giống nhau, không cần nhiều lời cũng bộc lộ được khí chất.
Cô dừng một chút, đưa tay chuẩn bị mở cửa sau của xe, cửa xe thế nhưng lại khóa!
Tư Mộ thẹn quá hóa giận, nghĩ: Tên khốn này, không phải nói cô lên xe sao? Khóa cửa xe như vậy bảo cô lên như thế nào? Không lẽ chui cửa sổ vào à?
Tên khốn này là đang chơi cô sao?
Phía trước đột nhiên vang lên âm thanh, vẫn lạnh lung như cũ: “Ngồi phía đằng trước!”
Tư Mộ vô cùng phiền muộn!
Người này thật là con mẹ nó bá đạo. Muốn cô lên xe, còn phải ngồi bên cạnh anh ta, không thì không mở cửa.
Tư Mộ nghĩ muốn xoay người rời đi, chị đây không thèm ngồi xe của cưng, cũng không cần cưng đưa về!
Hừ! Xem cưng kiêu ngạo!
Thế nhưng cô mới vừa xoay người tính bước đi, giọng nói mang ý cảnh cáo lại vang lên: “Cô dám đi thử xem!”
Tư Mộ cắn răng, không có khí phách xoay người trở lại.
Cô không đi được chưa?
Hiện tại cô là người của anh, tuy nói vợ chồng mỗi người đều có tự do riêng, nhưng cô là do cha anh dùng tiền mua về cho anh chơi đùa, so với đồ chơi không khác biệt lắm, điểm khác so với đồ chơi chính là cô còn phải phụ trách sinh con, mà đồ chơi thì không thể.
Tức giận trong bụng đều phải nuốt xuống hết!
Tên khốn này, anh nói tôi dễ chịu sao? Kiếp trước là tôi thiếu nợ anh à!
Tư Mộ đi sang một bên khác mở cửa xe bước lên.
Không hổ là xe đắt tiền. Cảm giác đúng là khác nhau.
Tư Mộ không nói là chưa từng đi xe đắt tiền, dẫu gì nhà cô cũng là gia đình giàu có, xe mấy triệu cũng từng ngồi qua. Hơn nữa mấy người bạn của cô, đặc biệt là Sở Kỳ cũng thường xuyên đem xe mấy triệu chở cô đi hóng mát.
Thế nhưng chiếc xe này nghe nói giá trị mấy nghìn vạn, chỉ là xe số lượng có hạn. Nói đến số lượng có hạn, trong nháy mắt cảm giác liền khác hẳn. Có lẽ là tác dụng tâm lý!
Tư Mộ lên xe đánh giá bố trí bên trong, giống như một đứa trẻ tò mò nhìn bảo vật vậy, hoàn toàn quên mất vừa rồi vẫn còn đang ân cần “thăm hỏi” người đàn ông bên cạnh này.
Ngôn Mặc Bạch liếc mắt nhìn Tư Mộ đang tròn mắt đánh giá chiếc xe, vẻ tàn ác trong mắt liền tiêu tán hơn phân nửa.
“Cài chặt dây an toàn!” Anh nhàn nhạt mở miệng nhắc nhở cô.
Tư Mộ giật mình, ngoan ngoãn kéo dây an toàn qua cài lại.
Cô không thể quên được cảnh tượng lúc nãy, người đàn ông này xém nữa đụng cô. Tên khốn này lái xe thật sự rất ẩu, nếu không thắt dây an toàn... Cô lo lắng mình thật sự có khả năng bị hất văng ra.
Trước đây ngồi xe của Sở Kỳ, Tư Mộ vẫn luôn không cài dây an toàn. Sở Kỳ khi lái xe một mình rất nhanh, nhưng khi đi cùng cô, lại rất biết điều lái chậm lại.
Cái xe này, dây an toàn thiết kế cũng thật đặc biệt, Tư Mộ nghiên cứu cả buổi, cũng không biết phải cài làm sao.
Ngôn mặc Bạch thở dài, nghiêng người qua, giúp cô cài dây an toàn.
Đầu ngón tay thon dài lạnh lẽo, giống như người của anh, có cảm giác vừa chạm vào là có thể đóng băng.
Không biết là vô tình hay cố ý, má anh kê sát vào tai cô, cô như có như không nghe được tiếng hít thở của anh. Hô hấp ấm áp của anh đều phun ở bên tai cô, từ tai tiến vào trong cơ thể cô, khiến cho lòng cô choáng váng.
Tư thế này của bọn họ, tựa như hai người yêu nhau đang thân mật, cắn nhẹ tai nhau nói những lời tâm tình.
Ý niệm này, làm mặt Tư Mộ đỏ lên, cả lỗ tai cũng ửng hồng.
Ngôn Mặc Bạch giúp cô cài dây an toàn xong, nhìn qua, thấy tai của cô hồng hồng, xinh xắn đáng yêu, trong nháy mắt con ngươi đen nổi sóng cuồn cuộn.
Trong bụng nổi lên ý niệm, muốn cắn.
//truyencuatui.net/ Trực giác cho biết nơi khả ái phấn hồng kia, hẳn là rất ngon miệng.
Tư Mộ lúng túng ho khan một cái, nói: “Hiện tại tôi phải về nhà.” Sau đó nói địa chỉ nhà mình, phá vỡ bầu không khí ám muội.
Sắc mặt Ngôn Mặc Bạch không thay đổi ngồi thẳng lên, ngay cả thời gian khôi phục lại tâm tình đang cuồn cuộn cũng không có, trực tiếp đạp ga, chiếc Maybach màu đen cứ như vậy phóng đi.
Đại khái là bởi vì tài xế tâm lý cực kỳ khó chịu, mỗi chỗ rẽ đều bẻ tay lái một cách nhanh khiến đầu óc Tư Mộ choáng váng, thức ăn trong dạ dày đều cuồn cuộn dâng lên.
Tư Mộ gắt gao cắn răng, hung hăng đem cảm giác muốn nôn đã lên tới cổ họng đè xuống. Trong bụng thầm mắng tên lái xe từ đầu tới chân.
Cách nhà Tư Mộ không xa, Ngôn Mặc Bạch quay đầu sang hỏi: “Là ở đây sao?”
Tư Mộ chóng mặt, mắt nhắm nghiền, mơ hồ nghe được câu hỏi của người bên cạnh, mở nhẹ mắt, vô ý thức gật đầu.
Xe thắng gấp, nháy mắt liền dừng lại, cả người lay động theo Tư Mộ, cố gắng không nôn những thứ trong dạ dày ra!
Oẹ!
Thật sự đã nôn ra...
Mang theo vị chua chua, trực tiếp phun lên kính canh gió phía trước của chiếc xe.
“Này, cô...” Ngôn Mặc Bạch nhìn chiếc xe yêu thích của mình bị Tư Mộ nôn thành như thế, gương mặt anh đen đến dọa người!
Tư Mộ che miệng, bởi vì khó chịu mà đôi mắt ngập nước, vô tội nhìn Ngôn Mặc Bạch.
Hiện tại nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra, cô cũng không còn thấy khó chịu nữa.
Nhìn dáng vẻ vô cùng tức giận của Ngôn Mặc Bạch. Tư Mộ lại cảm thấy thoải mái.
Cho cưng đắc ý, ai bảo cưng hung dữ với chị, ai bảo cưng khoe khoang xe đắt tiền, đáng đời!
Thế nhưng một giây tiếp theo, chợt nghe đến giọng nói căm hận của anh “Xe của tôi bị cô làm bẩn, cô nói làm sao bây giờ?”
Tư Mộ tròn mắt oan ức nhìn anh, không lên tiếng.
Ngôn Mặc Bạch tự mình “phán quyết” : “Ngày mai rửa xe cho tôi. Không được mang đến gara rửa xe! Cô, tự mình rửa!”
Tư Mộ nghe những lời này, trong dạ dày lại cuồn cuộn.
Thật hối hận, hối hận vừa rồi nôn lên kính canh gió xe.
Cô hẳn là nên nôn lên mặt anh, mới đúng.