Mặc dù mới khỏi bệnh vẫn ở nhà dưỡng bệnh nhưng tinh thần ông lại không tốt như vậy, chuyện công ty vẫn khiến ông lo lắng làm sao có thể yên tâm dưỡng bệnh chứ?
Từ lúc phát bệnh cho đến bây giờ ông vẫn chưa hỏi chuyện công ty, sợ hỏi nhiều lại lo lắng càng nhiều, cơ thể ông lại không chịu được cũng sợ vợ con “thao thức” quan tâm cho ông.
Người một nhà cứ yên tĩnh vây quanh bàn ăn cơm như vậy, nghe con gái nghịch ngợm làm nũng, một phòng đầy ắp tiếng cười có gì sánh bằng chứ?
Đã lâu rồi không cảm nhận được sự hạnh phúc và vui vẻ như vậy, có lẽ đã lâu lắm rồi không cười sảng khoái như vậy.
Phó Minh Vũ vui vẻ đưa tay xoa đầu con gái, một tay ôm eo vợ yêu, thỏa mãn trong lòng.
Thật may là vẫn có thể tận hưởng tình yêu thương cùng sự ấm áp của gia đình này.
Ông đã không bỏ lỡ cũng không để mất đi!
“Mộ Bảo, con đang treo ngược khẩu vị của ba, làm sao ba có tâm tư ăn cơm chứ? Ha ha, nếu không, trước tiên con nói cho ba biết, không chừng vui mừng còn có thể ăn ba chén cơm, ha ha...” Phó Minh Vũ đùa với con gái, vui vẻ cười.
Tô San ngồi một bên trợn mắt không tin nhìn hai ba con cười mắng: “Bình thường một chén cơm anh cũng không ăn hết giờ còn muốn ăn ba chén, dạ dày không bể mới là lạ! Con gái không hiểu chuyện không nói, anh cũng hùa theo con, đem mạng mình ra đùa!”
Bây giờ Phó Minh Vũ ăn cơm cũng rất kho, không thể ăn quá mức cho phép, không thể ăn quá mặn cũng không thể ăn nhiều.
Tư Mộ le lưỡi rụt cổ chạy lại bàn ăn bày bát đũa ra.
Phó Minh Vũ thấy bộ dáng này của vợ cười hì hì, bàn tay ôm eo vợ càng chặt hơn lại nhận được một cái trợn mắt từ Tô San.
Người một nhà vui vẻ ăn xong cơm tối, Phó Minh Vũ cùng Tô San ở phòng khách xem ti vi, Tô San muốn xem phim chiếu lúc tám giờ, Phó Minh Vũ muốn xem tin tức. Hai người giành nhau xem ti vi giống như hai đứa trẻ.
Tình cảnh như thế đều diễn ra mỗi ngày, mà mỗi lần tranh giành kết quả đều là... Cuối cùng hai vợ chồng Phó Minh Vũ hòa thuận xem phim chiếu lúc tám giờ.
Có lẽ đây là thú vui của hai vợ chồng bọn họ!
Tư Mộ cắt trái cây thành miếng nhỏ, dọn bàn xong bưng đến phòng khách.
Tư Mộ nhìn ba mẹ giống như hai đứa trẻ tranh giành điều khiển ti vi, cô bắt nạt mẹ mình “Mẹ, mẹ có thể đừng xem phim này không? Phim này có gì hay chứ? Trừ nam diễn viên chính hơi đẹp trai một chút, ngoài ra không có gì đáng xem. Dáng dấp nhân vật xấu xí không nói còn kiêu ngạo! Vậy mà mẹ mỗi ngày xem đều rơi nước mắt, con thật sự rất phục mẹ! Cũng chỉ có ba là người đàn ông duy nhất chịu được dáng vẻ này của mẹ.”
Phó Minh Vũ thấy con gái tới hơn nữa còn đứng về phe mình, ông cười cười cũng không giành xem tivi với vợ. Vỗ vỗ ghế salon bên cạnh, nói với con gái bảo bối: “Mộ Bảo, tới đây ngồi cạnh ba. Không phải trước lúc ăn cơm con nói có hai tin tốt muốn nói sao? Tới đây nói cho ba mẹ nghe một chút.”
Trước mặt ba Tư Mộ luôn là một cô con gái ngoan ngoãn. Cô vô cùng nghe lời đi tới ngồi cạnh ba.
Hai tin tức tốt... Tin thứ nhất là về “Lăng Vũ” cô rất dễ dàng và vui lòng nói. Nhưng tin tức thứ hai...
Tư Mộ nhìn ba mẹ bốn con mắt đang nhìn thẳng mình, cô có chút khó khăn mở miệng.
Do dự một lát, cô làm vẻ cười rực rỡ nói với ba mẹ: “Ba mẹ, hai người cũng biết hôm nay con đi đâu rồi? Con đi tìm chủ tịch công ty quốc tế YT, anh ta nói rất có hứng thú với công ty chúng ta, đồng ý hợp tác với công ty chúng ta. Với cách thức hợp tác rót tiền vào” Lăng Vũ “, giúp” Lăng Vũ “vượt qua nguy hiểm này, công ty quốc tế YT đó thật là nhiều tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...”
Tô San cùng Phó Minh Vũ không phải là người hồ đồ nên sẽ không tin lời giải thích đơn giản như vậy của cô.
Không phải ông tự ti, lúc “Lăng Vũ” chưa có nguy hiểm quả là miếng thịt béo bở ở thành phố A nhưng bây giờ cục diện trở nên rối rắm.
Cục diện trở nên rối rắm như vậy, Ngôn Diệu Thiên là một người thông minh làm sao có thể lựa chọn cách thức mua bán thông thường như vậy.
Ngôn Diệu Thiên rất nhiều tiền là không sai nhưng có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể như vũ bão. Không thể liều mạng tùy tiện đầu tư tiền như kiểu muốn bao nhiêu có bao nhiêu như vậy.
Phó Minh Vũ liền nhăn mặt hỏi Tư Mộ: “Thành thật khai báo, con làm thế nào để thuyết phục Ngôn Diệu Thiên đầu tư?”
Ngôn Diệu Thiên không phải là người ngu, không thể làm một cuộc mua bán thông thường như vậy.
Nếu như nói Ngôn Diệu Thiên kiếm được nhiều tiền thì chính là “Lăng Vũ” đang bị chà đạp.
Tư Mộ sững sờ, cô cho rằng ba đã đoán được chuyện gì đó trong lòng liền lo lắng.
Cô chưa kịp giải thích Phó Minh Vũ đã lên tiếng: “Có phải con đã đồng ý điều kiện gì với ông ta không? Ví dụ như nhượng cổ phần cho ông ta?”
Phó Minh Vũ lo lắng con gái mới bước ra đời còn non nớt, bị bán còn giúp người ta kiếm tiền.
Tư Mộ Ngôn nghe thấy lời ba mình nói khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ba không nghĩ tới phương diện kia.
Thế nhưng cô lại hận bản thân lại dùng cách thức như vậy để giữ “Lăng Vũ”.
Nếu như để cho ba mẹ cô biết con gái bảo bối của họ “bán thân” để đổi điều kiện, không biết ba mẹ cô sống thế nào.
Tư Mộ khẽ cắn răng, quyết định không nói, chết cũng không thể nói.
Trong lòng âm thầm sám hổi với ba mẹ: “Ba mẹ, thật xin lỗi! Tha thứ con gái nói dối, tha thứ cho con gái hạ tiện...”
Lúc cô ngẩng đầu đối diện ánh mắt của ba mẹ bởi vì kiềm nén khổ sở trong lòng nên mắt cô hơi đỏ.
Cô nói: “Ba mẹ, Ngôn Diệu Thiên không nói phải nhượng cổ phần cho ông ta. Thật ra thì, thật ra thì... Bạn trai con là con trai của Ngôn Diệu Thiên, hôm qua con mới biết. Anh ấy nghe nói” Lăng Vũ “xảy ra chuyện nên đã về nói chuyện với ba anh ấy. Ngôn Diệu Thiên đồng ý giúp là vì nể mặt con trai!”
Tư Mộ nói dối những lời này thì trong lòng cô càng quặn đau hơn.
Cô thật sự không còn mặt mũi nào nữa, cô lại dùng những lời nói dối như vậy để lừa gạt ba mẹ.
“Cái gì? Con thật sự có bạn trai? Qua lại từ lúc nào sao ba mẹ không biết? Nhân phẩm cậu ta thế nào? Tướng tá ra sao?...” Tô San lên tiếng đầu tiên, hỏi một chuỗi các câu hỏi.
Cô chỉ nhất thời nói ra không ngờ ba mẹ lại chú ý đến bạn trai cô. Liên tiếp hoi một đống vấn đề.
Tư Mộ lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hy vọng như vậy có thể lừa ba mẹ mình, dù sao hạnh phúc cả đời của con gái là điều mà bất cứ người làm cha mẹ nào cũng quan tâm nhất.