Tư Mộ không hiểu nhìn chằm chằm nhóc con kia, nghi hoặc hỏi: "Tại sao muốn nhấn mạnh dì nhất định phải xem thật kĩ?
Như thế nào, con đã thấy được cái gì sao?"
Bạn nhỏ Vưu Ngư bắt chước người lớn làm ra bộ dáng ưu sầu, bé nhìn Tư Mộ, thở dài, miệng nhỏ ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói: “Quên đi, ăn cơm xong trở về hẳng nói!”
Tránh cho dì biết, lát nữa khẩu vị không tốt, ăn không ngon. Bạn nhỏ Vưu Ngư ở trong lòng bỏ thêm một câu.
Tư Mộ bật cười, một tay xoa nắn khuôn mặt tròn tròn, mềm mại của Vưu Ngư, nói: “Con xác định con chỉ bốn tuổi? Vẫn còn là trẻ con, con nhíu mày để làm chi? Xấu chết đi! Có chuyện gì cũng không đến lượt con hao tâm.”
Vưu Ưu tắt máy tính, nhìn đến hai người chuẩn bị ra cửa nói: “Này, hai người xác định là đi ăn cơm không phải đi xin ăn sao? Xem bộ dáng nhếch nhác của hai người, cẩn thận người ta chặn ở cửa không cho các người đi vào đó!”
Tư Mộ lúc này mới nhớ tới lúc nãy vừa ở trên giường lăn lộn một trận, sau đó lại ở trong toilet vừa khóc vừa cười, hiện tại trên người không còn chỗ nào sạch sẽ chỉnh tề.
Nếu mang bộ dạng này đi gặp người, quả thật có chút thất lễ.
Tư Mộ ôm Vưu Ngư lúng túng thè lưỡi, sau đó đem Vưu Ngư thả xuống cho Vưu Ưu xử lí, chính mình đi rửa mặt, chỉnh sửa lại quần áo.
Vưu Ưu cầm một túi đồ trang điểm nhỏ đưa cho Tư Mộ: "Dùng đồ trang điểm của mình trang điểm lại đi, nhìn thấy cậu lúc có trang điểm bộ dáng trang nhã, tinh phần phấn chấn, tuổi xuân phơi phới, hiện tại đem mặt rửa sạch, ôi trời ơi, nhìn cậu này, mắt thâm quầng, gương mặt tiều tụy, cậu đã bao nhiêu ngày không ngủ rồi hả? Bộ dáng ‘oán phụ khuê phòng’. Nhanh sắp xếp một chút, trang điểm lại!
Sửa sang cho lên tinh thần một chút! Tránh cho người khác tưởng rằng mình đây cùng nữ quỷ đi ăn!"
Tư Mộ nhìn gương, dở khóc dở cười.
Người trong gương gương mặt trắng trong mộc mạc có chút tái nhợt, mắt thâm quầng nặng, thoạt nhìn thực sự không có tinh thần.
Nhưng là chỉ một buổi tối không ngủ ngon, là “được” bộ dáng như thế này.
Tư Mộ nhìn đến đồ trang điểm, không khỏi xúc động: Phụ nữ quả nhiên không chịu được giày vò!
Một lúc sau, Tư Mộ đã trở về bộ dáng thanh xuân nhẹ nhàng khoan khoái.
Ba người lúc này mới ra cửa.
Trực tiếp vào thang máy đến lầu ba.
Cửa lớn nhà hàng Trung Quốc là hai cô gái tiếp tân, vừa gặp các cô ngay lập tức bước đến lịch sự mỉm cười, nói: “Xin hỏi ba người có đặt trước chỗ không?”
“Đã đặt rồi, phòng Mẫu Đơn, có thể dẫn chúng tôi qua đó không?” Tư Mộ mỉm cười đáp lại, sau đó nhớ đến gì đó, lại hỏi: “Xin hỏi, khách ở phòng Mẫu Đơn đã đến chưa?”
Cô gái tiếp tân lúc nghe Tư Mộ nói phòng Mẫu Đơn, ánh mắt rất nhanh thoáng qua một tia vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng dù sao cũng là có kinh nghiệm phục vụ khách hàng, rất nhanh thu hồi thần sắc, mỉn cười trả lời: “Còn chưa tới. Tôi dẫn các người qua đó trước. Mời đi bên này...”
Cô gái tiếp tân dẫn các cô tới phòng Mẫu Đơn, sắp xếp xong xuôi thì cúi chào, chậm rãi rời khỏi phòng, còn tiện tay khép cửa lại.
Thế nhưng sau khi cửa đóng lại, cô lập tức bước nhanh hơn, lấy tốc độ mười mét trên giây bước về phía trước.
Thân mặc sườn xám, còn có thể đi nhanh như vậy, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Bước đến gần một nhóm nhân viên phục vụ, cô gái tiếp tân che miệng lặng lẽ nói: “Có thấy không? Tôi vừa dẫn ba người kia đi vào, chính là khách quý của chúng ta, là Thái Tử Gia tự mình bố trí để mời khách quý.”
Bên cạnh, một người mặc đồng phục phục vụ nói: “Các cô nghĩ xem, ba người kia, cùng Thái Tử Gia là quan hệ như thế nào? Bên trong còn có một bé gái nhỏ ba bốn tuổi, bộ dáng thật đáng yêu...”
Lại một người phục vụ to gan suy đoán: “Bé gái kia chẳng lẽ là con riêng của Thái Tử Gia? Nhưng trước giờ chưa từng nghe nói Thái Tử Gia có bạn gái!”
Cô gái tiếp tân có cùng suy nghĩ gật gầu: “Trọng điểm là đã lâu như vậy, lần đầu tiên Thái Tử Gia mở tiệc chiêu đãi khách nữ, ba người này khẳng định cùng Thái Tử Gia quan hệ không bình thường.”
Nhóm người càng tám càng hưng phấn, mỗi người đều to gan đưa ra nghi vấn cùng phán đoaán của mình.
đọc truyện cùng http://truyencuatui.net/
Đúng lúc này, quản lý đại sảnh đã đi tới. Lớn tiếng mắng: “Giờ làm việc tụm lại tám chuyện, các người muốn tạo phản sao? Trừ lương!”
Nhóm người vừa lúc này còn tụm lại tám chuyện, ngay lập tức im lặng, làm bộ dáng chim thú, lặng lẽ tản đi.
Tư Mộ cùng Vưu Ưu ba người trong phòng ăn điểm tâm, uống trà, chờ “ân nhân cứu mạng” đến.
Mói thật, mùi vị điểm tâm ở đây so với bữa sáng ở phòng ăn Cảng Thức Trà ngon hơn nhiều. Cho nên ba người tuy không đói bụng, cũng rất hăng hái mà ăn.
Ngay cả trà uống, cũng là loại cực phẩm Phổ Nhỉ trà. Vừa có công dụng làm đẹp lại tốt cho dạ dày, rất thích hợp cho phụ nự uống.
Tư Mộ là lần đâu tiên đến nhà hàng Autumn ăn, nên cũng không biết ở đây phục vụ tốt đến như vậy.
Ngay lúc ba người đang tận tình thưởng thức trà cùng điểm tâm, cửa phòng từ bên ngoài bị đẩy ra.
Một người đàn ông đi đến.
Phải dùng từ ngữ như thế nào để mô tả hình dáng người đàn ông này đây?
Khuynh quốc khuynh thành? Ngọc thụ lâm phong? Phong lưu phóng khoáng? Anh tuấn bất phàm? Lãnh khốc đẹp trai...
Vô luận dùng từ nào để hình dung anh ta, đều cảm thấy không đủ chính xác. Nói chung hết thảy những từ dùng để ca ngợi dung mạo người đàn ông, đều có thể dùng để hình dung ra anh ta, nhưng lại cảm thấy anh ta không chỉ có thể hình dung như vậy.
Tư Mộ nghe cửa mở, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông, thần sắc gương mặt biến hóa vô cùng phong phú.
Cô miệng há tròn hình chữ “O”, nửa ngày cũng không phản ứng kịp.
Tại sao lại là anh ta?
Chính là người sáng sớm tại quán trà làm ngã Vưu Ngư.
Ngôc Mặc Bạch mở cửa, lúc bước vào, liền gặp được Tư Mộ đang há hốc mồm, bộ dáng rõ ràng khiếp sợ.
Được rồi, cô gái này hiệu quả giả ngốc cũng không tệ lắm, Ngôn Mặc Bạch ở trong lòng hài lòng khẳng định.
Mặc dù trong lòng anh ta rất hài lòng, sung sướng, thế nhưng trên mặt cũng không đổi nét mặt băng sơn. Khi anh vừa bước vào phòng, Tư Mộ liền có một cỗ ớn lạnh đến rùng mình.
“Cô Phó?” Ngôn Mặc Bạch biết rõ còn hỏi.
Tư Mộ thu lại ý tứ, sau đó lộp bộp nói: “Anh là...”
“Ân nhân cứu mạng của cô!” Ngôn Mặc Bạch rất nghiêm túc trả lời.
Trên mặt Tư Mộ hiện lên vẻ mất tự nhiên, cô cúi đầu giả vờ xoa xoa thái dương, gật gật đầu.
Người này khí tràng (không hiểu từ này chị queen ơi) cũng quá lớn đi? Tim Tư Mộ đập nhanh, thật khẩn trương, thật sợ hãi a, cô ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Sau đó nháy mắt thay đổi, Tư Mộ bộ dáng thận trọng, thấp giọng nói: “Mau đến đây ngồi!”
Lời nói kia của cô hoàn toàn không phải là bộ dáng chủ mời khách, ngược lại là giọng nói cẩn thận phụng bồi thậm chí mang theo ba phần yếu thế.
Vưu Ưu cùng Vưu Ngư một mực im lặng uống trà, không lên tiếng.
Vưu Ưu lúc ở quán trà, không có gặp qua Ngôn Mặc Bạch, cho nên lúc này cô rất bình tĩnh. Ngược lại, người đàn ông này quá mức đẹp mắt khiến cô kinh ngạc.
Cô nhíu mày nhìn Tư Mộ, giỏi thật, cư nhiên tư tàng được một người đàn ông cực phẩm.
Nhưng mà lúc trước tiểu Vưu Ngư bị Ngôn Mặc Bạch đụng ngã xuống đất, lúc này bé còn nhớ đến món nợ này, ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm tìm cơ hội báo thù.
Thật không thể nghĩ tới, lần thứ hai gặp mặt đột nhiên lại nhanh đến như vậy. Trong lúc nhất thời cô cũng kinh ngạc nhìn Tư Mộ, trong lòng thầm nghĩ mới sáng sớm mời một người xa lạ ăn cơm là có chuyện gì đây?