Hmm!
Tư Mộ im lặng, cười ra nước mắt.
Bảo bối, nghe ngọt ngào và ấm áp cỡ nào.
Em vẫn là bảo bối của anh sao?
Từng, cô đã từng tin lời của anh, cái gì mà Phó Tư Mộ là bảo bối vô cùng quý giá của Diệp Nham, cái gì mà đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình cô, không bao giờ hối hận...
Phi!
Hiện tại, sợ rằng ngay cả một dấu chấm cô cũng không tin.
Tư Mộ im lặng một lúc lâu, ánh mặt trời mùa thu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào người cô, cảm giác ấm áp đó khiến cô quên đi cảm xúc bi thương, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Anh, gọi điện đến có chuyện gì không?”
Bên kia cũng im lặng.
Một câu nói của Tư Mộ, liền khéo khoảng cách của hai người ra thật xa, giống như hai người xa lạ.
Diệp Nham nghe thấy trong giọng nói của Tư Mộ chỉ có sự lạnh lùng.
Bọn họ, thân thiết như vậy, tại sao có thể xa lạ như vậy?
Cô, bạn gái của anh, làm sao sẽ lạnh lùng với anh như thế?
Trong lòng Diệp Nham hoảng hốt, giống như vật bên người anh đang chạy mất, mà anh muốn bắt lại cũng không bắt được... Không có cách nào bắt được.
đọc❤truyện tại //truyencuatui.net/
“Mộ Mộ, em đang ở đâu? Bây giờ anh qua đón em, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa được không? Gần trường mới mở một quán cơm, em cũng chưa ăn ở đó? Nghe nói mùi vị không tệ, hôm nay chúng ta đi ăn thử!” Diệp Nham đề nghị.
“Oh, không đi. Em hơi bận!” Tư Mộ hít hít mũi, nhắm mắt lại cảm nhận ấm áp do ánh mặt trời mang lại, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
Hơi dừng lại, rồi nói tiếp: “Diệp Nham, trong khoảng thời gian này chúng ta, tạm thời không liên lạc đi! Trong nhà em có chút chuyện, hơi phiền.”
Lúc nói những lời này, Tư Mộ còn nhấn mạnh từ “tạm thời”.
Cô không nói vĩnh viễn, thật ra thì chính cô cũng không hiểu, có phải vì trong lòng vẫn còn nhớ nhung, mặc dù chia tay với anh, nhưng trong lòng cô vẫn coi anh như người mình yêu?
Đã từng có người yêu...
Cho nên không muốn buông tha cho người yêu...
Sau này chỉ có thể yêu người trong im lặng...
Mặc kệ là loại nào, kết quả cuối cùng cũng là hai người chia tay!
“Mộ Mộ...” Điện thoại truyền đến tiếng gào vừa thống khổ vừa khiếp sợ của Diệp Nham. Nhưng mà Tư Mộ không muốn nghe thêm, dù chỉ một chữ. Cô liền tắt máy, sau đó xóa số của anh khỏi danh bạ, chặn cuộc gọi của anh.
Không muốn nghe điện thoại, vậy tại sao không tắt máy?
Tư Mộ cắn môi tự hỏi chính mình. Thật ra thì vẫn không nỡ, trong lòng có cảm giác chờ đợi, muốn thử xem anh có gọi lại không?
Có lẽ luôn có vài chuyện làm con người khó hiểu. Vừa không muốn nghe điện thoại vừa mong chờ anh gọi điện cho mình.
Thật là ti tiện!
Tư Mộ thầm tự khinh bỉ mình một phen.
Cô cầm di động, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra ở cửa khách sạn. Cô nhớ lúc ấy người kia nói “Cậu chủ ở trên lầu”, cậu chủ kia, rốt cuộc là ai?
Tư Mộ nhíu nhíu mày nhìn điện thoại di động, muốn gọi cho Sở Kỳ.
Đồ đáng chết, tối qua tình hình cấp bách, gọi điện thoại cầu cứu, lại không tới, hơn nữa cho tới bây giờ cũng không gọi đến hỏi thăm.
Cần phải gọi điện thoại qua mắng, không thể để yên như vậy được.
Nhưng mà khi Tư Mộ nhìn nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy cuộc gọi cuối cùng vào rạng sáng thì cô ngây ngẩn cả người.
Đó là một số không lưu tên, rất xa lạ, Tư Mộ không biết là ai, càng không biết khi nào thì trong điện thoại mình có số này.
Chẳng lẽ cô gọi điện cầu cứu sai người?
Vậy số điện thoại này là của người được gọi là cậu chủ kia?
Tư Mộ nghĩ lại, dù sao người ta cũng ra tay cứu mình rồi, mặc kệ như thế nào, cũng phải gọi điện nói một tiếng cám ơn.
Cho đến khi gọi đi, Tư Mộ cũng không suy nghĩ, cái số điện thoại xuất hiện trong danh bạ của cô, có thể liên quan đến người đàn ông tối qua hay không.
...
Ngôn Mặc Bạch ngồi ở trên ghế sofa vuốt vuốt điện thoại di động, chiếc điện thoại màu đen bị xoay tới xoay lui bởi những ngón tay thon dài, anh không biết mệt cứ nhàm chán xoay như vậy.
Thuộc hạ đã mang người phụ nữ bị ngất do Tiểu Trang rút súng ra dọa đi ra ngoài, hiện tại ở đây chỉ còn mỗi mình anh. Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên, điện thoại trên tay anh đổ chuông.
Con mắt hẹp dài liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, con ngươi đen tuyền lóe lên.
Là cô?
Giờ phút này tâm tình anh rất vui.
Ngôn Mặc Bạch hơi cong môi, vui vẻ nhấn phím trả lời.
“...” Sau khi thông, Ngôn Mặc Bạch lại không lên tiếng.
“Alo...?” Giọng nói của Tư Mộ có chút chần chờ. Lúc điện thoại mới thông, đột nhiên cô mới nhớ tới, cô gọi cú điện thoại này, muốn nói gì với người ta đây? Những lời mở đầu và v. V... Cô cũng chưa có nghĩ ra, khiến cô hơi luống cuống, hiện tại ngắt điện thoại có được không?
“Ừ...”
Tư Mộ sửng sốt.
Bên kia chỉ truyền đến một âm* thấp thấp trầm trầm của người đàn ông, nhưng mà trong lòng Tư Mộ cảm thấy, giọng nói này rất say lòng người!
(*Âm: Âm tiết, trong trường hợp này có thể hiểu là một từ)
Đầu của Tư Mộ thật sự đã bị hỏng rồi, kiên trì cho rằng... Người đàn ông chỉ “Ừ” một tiếng, không làm bất kỳ điều gì, cũng khiến người khác có cảm giác mất hồn..
Tư Mộ vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, giống như đang vuốt vuốt suy nghĩ tà ác của mình. Trong lòng cô vẫn khẩn trương, cẩn thận mà lễ phép hỏi thêm: “Ngài khỏe chứ! Xin hỏi, tối hôm qua có phải tôi đã gọi điện cho ngài?”
“... Ừ!” Ngôn Mặc Bạch chần chờ rồi trả lời. Nhíu mày, vẻ mặt phức tạp.
Tư Mộ bị một tiếng “Ừ” này làm cho rối bời. Tiếp tục khách sáo hỏi: “Vậy, tối hôm qua có phải ngài giúp tôi giải vây không?”
“...” Lần này không âm thanh gì cả.
Trong lòng Tư Mộ quýnh lên, vội vàng nói: “Tiên sinh, tôi không có ý gì khác, chỉ là đơn thuần gọi điện thoại cho ngài nói một tiếng cám ơn. Thật rất cám ơn ngài.”
Tư Mộ thấy bên kia không nói gì, cho rằng người ta lo lắng cô quấn lấy anh ta, cho nên vội vã nói rõ: “Thực sự chỉ là nói cám ơn mà thôi!”
“Ừ!” Lại là một âm mất hồn, sau đó bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Ngôn Mặc Bạch, “Cô chuẩn bị cám ơn như thế nào đây?”
Két*!
(*Két: Từ tượng thanh, tiếng kêu ngắn và vang)
“Cái này...” Tư Mộ quýnh lên, về phần làm sao để cám ơn, cô còn chưa nghĩ ra!
Vốn là chỉ định gọi điện thoại nói tiếng cám ơn, chẳng qua là lễ phép mà thôi. Mà cô đoán đối phương nhất định cũng sẽ khách sáo một chút.
Ai ngờ người đối diện lại đột nhiên nói ra vấn đề như vậy.
Làm sao để cám ơn?
“Vậy thì, tôi mời ngài đi ăn cơm trưa? Địa điểm tùy ngài chọn.” Tư Mộ chỉ có thể nghĩ ra điều này. Hơn nữa nghĩ tới túi tiền dẹp lép của mình, thì cô cũng hơi đau lòng.
Thử nghĩ xem, người có thể nuôi ra thủ hạ lợi hại như vậy, tất nhiên cũng không cần cái ân huệ nhỏ nhoi của cô. Cho tiền, vậy thì quá tổn hại đến mặt mũi của người ta rồi đúng không?
Hơn nữa ngay cả mời cơm cũng sợ rằng làm người kia đen mặt rồi cười đểu mà thôi! Tư Mộ nghĩ như vậy.
Không phải là Tư Mộ không muốn cám ơn. Mà thật ra cô không biết làm sao để cám ơn mà thôi. Mời ăn cơm cũng rất khó khăn đó.
Hiện tại trên tay cô không có nhiều tiền mặt, trong thẻ cũng không có tiền. Đến lúc đó nếu đối phương gọi món vượt qua túi tiền của cô, không có tiền để trả thì không phải rất mất mất thể diện sao?
“Vậy thì, lấy thân báo đáp đi!” Trong giọng nói trầm thấp của Ngôn Mặc Bạch mang theo ý cười mà người khác không thể nào phát hiện.