Vì vậy tối sầm mặt khiển trách Tư Mộ, khuyên Ngôn Mặc Bạch đi nghỉ.
Tư Mộ khổ mà không nói được, là cô yêu cầu anh đến đây đút cho cô ăn sao? Rõ ràng là anh không muốn uống mới kín đáo đưa cho cô uống đấy chứ.
Người ngoài không thể nhìn thấy sự nhiệt tình của Ngôn Mặc Bạch có ý gì, chỉ có anh và cô biết. Anh chính là loại người có thể che dấu hành động thô bạo bằng sự nhẹ nhàng, mặc dù anh một tay bóp chết bạn nhưng anh làm ra vẻ dịu dàng sờ bạn.
Đây mới là cảnh giới cao nhất của cầm thú!
Cố tình cắn chặt răng bày tỏ kháng nghị, Ngôn Mặc Bạch lại làm như không thấy, cố tình đút cho cô một miếng to.
Khi phát hiện mẹ lên tiếng, mặc dù không phải thiên vị con rể chỉ là Tư Mộ không vui, chỉ cần đuổi anh đi là được.
Cũng đừng để anh đút canh cho cô, thật là có thể sặc chết người.
Nhất định là Ngôn Mặc Bạch cố ý, bản thân chưa thỏa mãn dục vọng, nhân cơ hội này hành hạ cô, để cho hai người cùng khó chịu!
Quả nhiên nói anh vô sỉ là không sai!
“Vâng, vậy con đi nghỉ trước, ba mẹ, Tư Mộ cùng thằng bé phiền ba mẹ chăm sóc giúp.” Cuối cùng sau khi cho Tư Mộ ăn một chén canh lớn đến nỗi đỏ bừng mặt, anh hài lòng đặt chén canh xuống, đứng lên nói với Phó Minh Vũ cùng Tô San.
Khi đi ngang qua Sở Kỳ cùng các cô gái kia, gật đầu chào hỏi rồi đi sang phòng bên cạnh.
Buổi sáng Cố Khuynh vẫn chưa dậy, ngủ thẳng tới trưa còn phải chạy về khám cho Ngôn Diệu Thiên.
Ngôn Mặc Bạch ở trong phòng ngủ quay một vòng, nhìn thấy chăn gối bị Cố Khuynh làm loạn không thành hình dáng gì, vốn dĩ anh định ngủ nhưng tâm tư lại bay đi mất.
Thật muốn gọi điện mắng cho anh ta một trận!
Ngôn Mặc Bạch không lên tiếng chính là đang rất tức giận, sau đó mọi người đều kinh ngạc nhìn anh đi ra ngoài. Không lâu sau, chỉ thấy một người cầm gra giường sạch sẽ đi vào.
“Này, chồng cậu rất kỹ tính sao?” Diêu Dao đi tới bên giường, khẽ cười trêu Tư Mộ.
“Ừ... Sáng nay Cố Khuynh ngủ ở đâu?” Dì dọn phòng ở bệnh viện mỗi buổi tối sẽ vào thay gra giường, buổi sáng Cố Khuynh ngủ ở trong đó mà Ngôn Mặc Bạch là người sạch sẽ nhất định sẽ không chịu nổi.
Sở Kỳ cũng vừa vào, nghe thấy các cô nói chuyện, khẽ hắng giọng, nghiêng đầu nhìn Phó Minh Vũ cùng Tô San đều đang ở phòng khách “Cố Khuynh đã từng ngủ ở đâu thì Ngôn Mặc Bạch sẽ không ngủ sao? Không phải lúc trước hai người léng phéng sao? Chẳng lẽ sau khi chia tay thì không thể ngủ cùng sao? Sao chồng cậu lại như vậy chứ? Đối với Cố Khuynh cũng như vậy sao? Thật là làm cho người ta đau lòng!”
Tư Mộ nhìn Sở Kỳ cười hì hì.
Chuyện Ngôn Mặc Bạch với Cố Khuynh là Tư Mộ nói với Sở Kỳ nhưng sau đó lại phát hiện ra bản thân hiểu lầm bọn họ, mà Tư Mộ cũng không nói với Sở Kỳ chuyện này, còn tưởng rằng Sở Kỳ thông qua Cố Khuynh biết mọi chuyện rồi, thì ra cô vẫn cho rằng Cố Khuynh là giới tính thứ ba.
Sau khi dì dọn phòng rời khỏi phòng, Ngôn Mặc Bạch mới ung dung đi tới, sau đó nhìn Tư Mộ một cái rồi đi thẳng vào phòng.
Tư Mộ không biết ánh mắt này đại biểu ý nghĩa gì, chỉ chu mỏ làm như không thấy.
Nhưng Diêu Dao cùng Sở Kỳ đều nhìn thấy, vì vậy Diêu Dao trêu cô: “Chồng cậu trao ánh mắt yêu thương với cậu...”
Sở Kỳ đứng một bên cười thêm vào: “Đúng, đây là tín hiệu ân ái!”
Tư Mộ tối sầm mặt.
“Cái gì gọi là tín hiệu ân ái?” Tư Mộ ôm đầu, không ngại học hỏi.
“Chính là anh ta phát tình, trao ánh mắt đầy quyến rũ cho cậu vào thỏa mãn anh ta!” Sở Kỳ nói xong cười khanh khách.
Tư Mộ nhắm mắt giả chết.
Cô không nghe thấy, không nghe thấy...
Hai người này là bạn tốt của cô thật sao? Tính cách sao lại tục như vậy? Còn bắt cô tục theo! Đây là chuyện mà chị em tốt nên làm sao? Tâm tình thật mệt mỏi...
“Có thể nói văn hóa một chút là nhìn trộm.” Diêu Dao cười đến thiếu chút nữa nghẹn, còn không nhịn được chen vào một câu.
“Sao mình phải nói văn hóa chứ? Mình nói có văn hóa một chút thì các cậu sẽ không hiểu cho nên nói trực tiếp là được rồi!” Sở Kỳ nghịch tóc mình, bộ mặt phớt lờ nói.
Khiến cho Tư Mộ cùng Diêu Dao không nhịn được ôm bụng cười.
Mặc dù vẫn chú ý nhỏ giọng nhưng Bảo Bảo ngủ không sâu, lập tức tỉnh.
Sở Kỳ, Diêu Dao cùng An Thanh Thần lại gần chơi với thằng bé một lát sau đó đi về. Dù sao bây giờ thằng bé vẫn phải nằm trên giường không thể động, bọn họ ở đây nói chuyện lớn tiếng sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của thằng bé.
Sau khi bọn họ đi, Tư Mộ liền cởi khuy áo cho con bú. Cái miệng của thằng bé liên tục hoạt động, nhất định là rất đói bụng.
Từ lúc con trai tỉnh dậy, mặc dù mới bú, đến giờ vẫn chưa đến hai tiếng nhưng bú sữa cũng không đủ no, hơn nữa bác sĩ cũng đã dặn dò không nên cho thằng bé ăn quá no, vì vậy mỗi lần chỉ có thể ăn một chút, ăn thành nhiều bữa!
Sau khi Tư Mộ cho con ăn xong, Phó Minh Vũ cùng Tô San từ phòng khách đi vào, nhìn hai mẹ con nằm trên giường cực kỳ đau lòng.
Con gái gầy gò, cháu ngoại cũng gầy, nghĩ thầm chờ sau khi xuất viện nhất định phải bồi bổ cho hai mẹ con.
“Mộ Mộ, con cho thằng bé ăn xong thì đi ngủ đi, để mẹ chăm cháu cho.” Tô San đi tới đầu giường, xoa đầu con gái, cảm thấy đau lòng không thôi.
Vừa rồi cô ngủ thiếp đi, con trai tỉnh dậy cô cũng tỉnh theo, thật ra thì ngủ chưa được bao lâu.
Nếu có ba mẹ ở đây giúp cô một tay chăm sóc vậy cô đi ngủ một chút, buổi tối còn phải chăm sóc con trai.
Mặc dù con trai đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng vết thương vẫn chưa lành, không thể xem thường.
Khi Bảo Bảo ở bệnh viện được năm ngày thì Cố Khuynh tới kiểm tra cho Bảo Bảo, Ngôn Diệu Thiên cũng đi theo.
Đợt trị liệu đầu tiên của Ngôn Diệu Thiên đã kết thúc, ông muốn về nhà, đợt trị liệu thứ hai một tuần tới đây hai lần là được.
Đã nhiều ngày ông không được nhìn thấy cháu trai, video trò chuyện cũng không có. Khi gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch, liên tục tắt máy, sau đó điện thoại được kết nối nhưng anh vẫn nói bận việc, chờ thêm mấy ngày sẽ đưa thằng bé đi thăm ông.
Ngôn Diệu Thiên là một người tinh ý, dù bị bệnh nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, ông biết con trai đang trốn tránh mình. Trong lúc nhất thời ông hận không thể nhanh chóng quay về thành phố, xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Đợi sau khi đợt trị liệu đầu tiên làm xong, Ngôn Diệu Thiên sẽ bảo Cố Khuynh cho người đến đưa về.
Ông nghĩ Cố Khuynh nhất định biết Ngôn Mặc Bạch xảy ra chuyện gì, chỉ là đã nhiều ngày trôi qua nhưng anh ta không lộ ra bất cứ điểm nào bất thường, xem như ông có ép hỏi anh ta cũng sẽ không nói. Bảo anh ta cho người đưa ông về thì tự ông đi xem sẽ biết.
Cố Khuynh nhìn thái độ kiên quyết của ông, khẽ thờ dài.
Dù sao chuyện này sớm hay muộn thì ông cũng sẽ biết, bây giờ sức khỏe ông đã khá hơn một chút, đã kết thúc giai đoạn trị liệu đầu tiên, căn bản không có gì đáng ngại. Hơn nữa ở bên kia Bảo Bảo cũng đã ổn định, xem như ông biết cũng sẽ không có chuyện gì.
Ngôn Diệu Thiên nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Cố Khuynh, trong lòng càng nôn nóng hơn.
Ông hít sâu, điều chỉnh tâm tình của mình, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng. Mặt nghiêm túc nhìn Cố Khuynh: “Có phải Mặc Bạch có chuyện gì không? Hay là cháu trai của tôi bị bệnh?”
Chỉ có như vậy con trai ông mới né tránh ông, không đưa cháu đến thăm ông.
Cố Khuynh ngoài ý muốn rằng ông Ngôn có thể đoán được, người tinh tường như vậy, đoán chừng đã sớm đoán ra.
“Bảo Bảo nhập viện rồi, nhưng không còn lo ngại nữa... Bây giờ cháu phải quay về đó, chú cũng thuận đường nên cùng đi đi!” Cố Khuynh không chần chừ nói cho ông biết.
Ngôn Diệu Thiên không hề phản ứng mãnh liệt như anh dự đoán, chỉ là vừa nghe thấy Cố Khuynh nói Bảo Bảo nhập viện thì cơ thể khẽ run, mặc dù lo lắng nhưng ông vẫn có thể khống chế tâm tình của mình.
Ngôn Diệu Thiên nhắm mắt hỏi: “Sao Bảo Bảo lại nhập viện?”
Ngôn Diệu Thiên nghĩ mấy ngày nay Cố Khuynh đều đi ra ngoài, lúc đến thì vội vã làm trị liệu cho ông, khẳng định là đi khám bệnh cho Bảo Bảo. Mà nếu ông muốn biết tình trạng của Bảo Bảo thì tốt nhất là hỏi Cố Khuynh.
“Ảnh hưởng của tia phức xạ, tim suy yếu.” Cố Khuynh nhỏ giọng nói.
Mặc dù Cố Khuynh nói bây giờ tình trạng Bảo Bảo không có gì đáng lo nhưng khi nghe nói “tim suy yếu” thì hô hấp lại chậm lại. Không cần nghĩ cũng biết tình huống lúc đó nguy hiểm như thế nào.
Ngôn Diệu Thiên nắm chặt tay, bởi vì nắm quá chặt nên bàn tay nổi đầy gân xanh, ông dừng một chút mới mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện.” Giọng nói lập tức trở nên già đi rất nhiều.
Tia phúc xạ...
Ngôn Diệu Thiên cũng biết nguyên nhân là do con trai mình.
Cảm ơn trời đất, thật may là thằng bé không sao.
Mặc dù biết mọi người giấu là muốn tốt cho ông, lo lắng đến sức khỏe của ông, nghe tin tức đó bệnh tình sẽ nặng hơn, thế nhưng chuyện lớn như vậy mà ông không biết, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì có phải vẫn giấu ông không?
Ngôn Diệu Thiên giận đến mức hận không thể chạy ngay tới bệnh viện, đạp cho Ngôn Mặc Bạch hai cái.
Nhưng khi ông tới bệnh viện, trong lòng chỉ muốn nhìn thấy cháu trai.
Bảo Bảo khôi phục nhanh hơn dự kiến, vết thương khép lại rất tốt. Tối qua sau khi Cố Khuynh kiểm tra liền thông báo thằng bé có thể xuất viện.
Dĩ nhiên là sau này mỗi ngày đều phải kiểm tra nhưng làm ở nhà là được rồi.
Bây giờ tinh thần của Bảo Bảo cũng khác, không còn thích ngủ như trước, hơn nữa vô cùng thích cười, đôi mắt đen láy, vừa nhìn liền biết là một đứa trẻ thông minh nhạy bén, đặc biệt rất đáng yêu.
Khi Ngôn Mặc Bạch cùng Tô San thấy Ngôn Diệu Thiên, hai người toàn thân cứng đờ, chuẩn bị tiếp nhận sự giáo huấn của ông.
Sau khi đi vào sắc mặt Ngôn Diệu Thiên không tốt nhìn con trai, sau đó đi vào thăm Bảo Bảo.
Bây giờ có thể ôm thằng bé cho nên Ngôn Diệu Thiên vẫn ôm Bảo Bảo, người đàn ông luôn luôn trầm ổn nghiêm túc bây giờ cười híp mắt nhìn cháu trai, khuôn mặt nở nụ cười tươi như hoa, miệng khẽ hát bài hát thiếu nhi, hết sức đáng yêu khiến cho Tư Mộ cùng Ngôn Mặc Bạch đều khiếp sợ.
Bởi vì tình hình Bảo Bảo ngày càng tốt, Phó Minh Vũ cùng Tô San cũng không phải ngày ngày ở bệnh viện, ban ngày mới tới.
Hôm nay Bảo Bảo có thể xuất viện, Tư Mộ gọi điện thoại bảo bọn họ không cần tới, hôm nào cô đưa Bảo Bảo về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.
Sau khi về đến nhà, ông Ngôn cũng không nói về chuyện thằng bé nhập viện, chỉ ôm Bảo Bảo ngồi trên ghế sa lon chọc thằng bé cười.
Cho đến hôm qua bà Ngô mới biết thằng bé nhập viện, đợi đến lúc bà chạy tới bệnh viện cũng nhịn không được khẽ trách.
Tư Mộ không ngừng cười làm lành, nói thẳng là lo lắng ông Ngôn biết cho nên mới giấu, ai cũng không nói được.
Bà Ngô nhận nhiệm vụ chăm sóc lo việc ăn uống cho hai vợ chồng Tư Mộ, Tô San cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Tư Mộ kéo Ngôn Mặc Bạch vào phòng, vừa đóng cửa, nhỏ giọng hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Anh nói xem bây giờ ba như vậy là sao? Sao ba không nổi giận?”
Hình như ông Ngôn so với bọn họ còn bình tĩnh hơn.
Không phải Tư Mộ sợ, mà là chuyện không nằm trong dự đoán, cô đã chuẩn bị tinh thần để bị trách mắng, kết quả lại không có gì xảy ra, mà anh thần kinh không dám buông lỏng một chút nào. Giống như có mây đen bao quanh, bạn đã chuẩn bị tốt để nghênh đón bão táp nhưng chờ cả ngày một giọt mưa cũng không có, mà bầu trời vẫn tối đen.
Cảm giác như vậy đặc biệt không dễ chịu.
Tư Mộ thật muốn đi xuống thẳng thắn nói mọi chuyện, mặc kệ ông Ngôn muốn mắng thế nào cô đều sẽ nhắm mắt chịu. Dù sao chết sớm thì sớm siêu sinh.
“Im lặng chính là bạo lực!” Ngôn Mặc Bạch khẽ nói.
Cơ thể Tư Mộ khẽ run, cả người nổi da gà.
Thật đúng là lạnh!
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tư Mộ đi tới đi lui trong phòng mấy vòng, tự hỏi có nên đi xuống nhận lỗi với ông Ngôn hay không hoặc là chịu đòn để đánh tan cục diện lạnh lùng này.
Bàn tay Ngôn Mặc Bạch kéo cô lại trước mặt mình, nắm khuôn mặt cô hôn một cái, khẽ cười nói: “Mặc kệ ông ấy!”
Tư Mộ trừng mắt nhìn anh, đây là biện pháp gì chứ?
Mặc kệ ông? Nói thật nhẹ nhàng nhưng làm sao có thể mặc kệ ông?
Áp suất sức mạnh kia có sức ảnh hưởng quá lớn, dù không có bên người, không thấy ông ấy, núp ở trong phòng nhưng Tư Mộ vẫn sợ đến phát run.
Cũng chỉ có Ngôn Mặc Bạch mới có thể bình tĩnh như vậy!
Tư Mộ nghĩ đến đàm phán lúc đầu với Ngôn Diệu Thiên cũng biết ông với Ngôn Mặc Bạch chính là một con hổ lớn một con hổ nhỏ, rất xảo trá, tâm tư khó lường.
Khi đứng trước mặt hai ba con họ, mặc cho Tư Mộ có làm thế nào cũng chỉ là một tờ giấy trắng đơn thuần.
“Nhưng em không thể mặc kệ ba...” Tư Mộ oán trách.
“Vậy hay là em về nhà mẹ ở mấy ngày?” Ngôn Mặc Bạch nắm mặt cô đề nghị.
“Có thể không?” Tư Mộ chớp chớp nói, nếu như có thể, đây đúng là đề nghị rất tốt, chỉ là con trai vừa mới xuất viện, nếu như một mình cô về nhà mẹ đẻ, nhất định ba mẹ sẽ mắng cô. Nhưng nếu như đưa con trai đi cùng... Cô không dám.
Bây giờ cả ngày ông Ngôn đều ôm Bảo Bảo, sao có thể đồng ý cho cô đưa thằng bé về nhà mẹ đẻ chứ?
Nếu như cô đưa thằng bé về nhà mẹ đẻ đoán chừng không phải là tránh né mà là tạo ra một cơn bão. Ông Ngôn cũng có thể tới tận nhà đưa thằng bé về.
Ngôn Mặc Bạch giật giật khéo miệng, nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh, môi mỏng khẽ nói: “Không thể! Anh chỉ đùa một chút mà thôi!”
Tư Mộ tức đến nhào lên người anh, ngửa đầu cắn ngực anh.
Không thể nghiêm túc sao? Chơi rất vui sao?
Còn nói giỡn nữa?
Có chỗ nào buồn cười chứ?
Ngôn Mặc Bạch bị Tư Mộ cắn ngực, chẳng những không tránh ngược lại còn ưỡn ngực, hận không thể đưa cả người đến miệng cô.
Mặc dù hàm răng hơi nhọn nhưng anh còn có thể cảm thấy đầu lưỡi ấm áp trơn trượt liếm liếm da thịt anh, cảm giác mê hồn đó làm cho anh quên luôn cảm giác đau đớn do hàm răng cô mang đến, toàn tâm toàn ý cảm nhận cảm giác này.
Mỗi lần chủ động đánh anh người thua thiệt luôn là cô!
Đạo lý này Tư Mộ biết nhưng lại luôn không nhớ được.
Giống như hiện tại, khi cô hung dữ đánh về phía anh, lúc hận không thể xé nát anh ra thì Ngôn Mặc Bạch chẳng làm gì, chỉ hơi cử động cơ thể là có thể thay đổi cục diện, hình như cô mới là người bị chèn ép.
Thật là thua bởi chính mình!
Tư Mộ hung hăng cắn một cái, sau đó giận dữ bất mãn buông ra, chuẩn bị đẩy anh ra nhưng sau một giây liền có một đôi bàn tay ôm sau gáy cô, cố định cô không cho phép lui về phía sau.
Hơi thở nóng rực của anh phả trên đỉnh đầu cô, từ tóc đến chân của cô. Anh khẽ cười: “Đừng thả ra, tiếp tục cắn...”
Tư Mộ thiếu chút nữa ngậm một hớp máu phun về phía mặt anh.
Xem như anh ngược đãi thể chất nhưng cô đồng ý ngược đãi anh. Ngược đãi anh khác nào tự làm khổ mình!
Răng cô cắn đến thiếu chút nữa rớt ra mà anh lại không có bất kỳ phản ứng nào, đoán chừng nơi bị cô cắn kia cũng chỉ là không hề nhẹ nhưng cô xem xét lại không biết hàm răng của mình có phải sắp bong ra hay không.
Tư Mộ giùng giằng muốn từ cạnh anh lui ra ngoài nhưng sức lực của Ngôn Mặc Bạch rất lớn, bàn tay anh cố định cô khiến cô không thể nào nhúc nhích được.