Lúc Vưu Ưu bị Lâu Diệc Sâm nửa ôm nửa kéo vào phòng, ngay cả cửa phòng đóng như thế nào cô cũng không biết. Trái tim cuồng loạn muốn bay ra khỏi ngực, cô ở gần anh quanh mũi đều là mùi hương dễ ngửi của anh.
Vưu Ưu hoa mắt nghĩ, người đàn ông này, mặc kệ năm năm trước hay năm năm sau, đều làm cô kìm lòng không được mà mê muội, hoàn toàn bị khống chế, rõ ràng anh cao ngạo, không cho người khác đến gần, nhưng mà cô vẫn động tâm.
Tình yêu là cái gì? Trước kia Vưu Ưu cho rằng liều lĩnh là yêu, cam tâm tình nguyện giao ra mọi thứ, bây giờ mới hiểu rõ hơn, đó chính là không thể không có anh. Mặc kệ anh yêu hay không yêu, có nhớ cô không, cô quanh đi quẩn lại năm năm, luôn cho rằng tim mình đã nguội lạnh, nhưng chỉ cần anh lơ đãng xuất hiện trước mặt mình, tim của cô lại không ngừng nảy mầm.
Vưu Ưu bị anh ôm, bàn tay ở trong tay áo choàng tắm rộng rãi kia, nắm lại rồi buông lỏng, buông lỏng rồi lại nắm lại, thầm mắng mình vô số lần, Vưu Ưu, mày thật con mẹ nó bị anh coi thường!
Nhưng mà, bị coi thường thì thế nào?
Cô động lòng!
Cô chính là động lòng!
Cô hận không được lập tức đẩy anh lên giường, hung hăng giày xéo.
Dĩ nhiên, nếu như không có con gái ở đây...
Hoặc là nếu con gái không chỉ mới năm tuổi nhưng tư tưởng lại thành thục như vậy...
Nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt Vưu Ngư từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ, cuối cùng hét to chạy đến ôm Lâu Diệc Sâm, Vưu Ưu triệt để xóa đi ý nghĩ đêm nay đại chiến 300 hiệp với Lâu Diệc Sâm.
“Vưu Ngư, không phải con đã ngủ sao? Mặc quần áo mỏng như vậy xuống giường, coi chừng bị cảm lão nương sẽ không để ý đến con.” Vưu Ưu đâm đâm cái đầu nhỏ của con gái đang núp trong ngực Lâu Diệc Sâm, hung ác nói.
Mặc dù lúc này Lâu Diệc Sâm không nói, nhưng thấy Vưu Ngư đang bị cô chỉ trích, hay cái đầu nhỏ trong ngực anh chị cô đâm đâm, khiến tim anh cũng mềm, hô hấp cũng không thông.
“Nhưng mà, người ta muốn chơi cùng cha mà!” Vưu Ngư núp trong ngực Lâu Diệc Sâm làm nũng, giọng nói non nớt từ trong ngực anh truyền ra, làm anh vừa đau lòng vừa vui mừng.
Giương mắt nhìn Vưu Ưu một cái, dáng người cô rất nhỏ, cả người giống như chiu tọt vào áo tắm rộng rãi, cơ thể rất nhỏ, mang theo hương sữa tắm, tròng mắt đen của anh lóe lóe, trầm thấp nói: “Em mệt rồi ngủ trước đi, anh chơi với con một lát.”
Anh vừa nói như thế Vưu Ưu hơi luống cuống vặn vẹo ngón tay.
Trong phòng chỉ có một cái giường, mặc dù rất lớn, ba người ngủ vẫn rộng, nhưng vào năm năm trước sau khi xa cách, hai người chưa từng ngủ chung giường, cho dù ba người cùng đi chơi, cũng không ngủ chung, cũng phát sinh bất cứ chuyện gì. Tuy người ngoài nhìn vào có chút mập mờ nhưng cũng chỉ là mập mờ thôi!
Lâu Diệc Sâm nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của cô, cũng không nói gì, chỉ chuyên chú chơi với người trong ngực.
Vưu Ưu lúng túng đứng trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ bò lên giường, chui vào trong chăn. Ở trước mặt anh, cô cũng không dám cởi áo tắm, cho nên cô quấn chặt chăn như cái bánh chưng, không thấy tự nhiên cũng không thoải mái.
Lúc ban ngày Vưu Ngư chơi một ngày, buổi tối lại chơi cùng Tư Mộ nên rất mệt. Mới vừa rồi chỉ ngủ một chút, giống như theo giác quan thứ sáu mà tỉnh lại, chơi cùng Lâu Diệc Sâm một lát đã không chống đỡ được.
Lâu Diệc Sâm vốn lạnh lùng, coi như chơi cùng Vưu Ngư anh cũng không nói nhiều, đã số đều là bé líu ríu nói không ngừng. Mệt mỏi cả ngày, nên chỉ líu ríu nói trong chốc lát đã ngủ mất.
Lâu Diệc Sâm bế đứa bé trong ngực đến cạnh Vưu Ưu, động tác nhẹ nhàng sợ đánh thức bé, giống như đang đối với một bảo vật quý giá trên đời.
Sau khi đặt Vưu Ngư lên giường, Lâu Diệc Sâm liền xoay người vào phòng tắm, tự nhiên đi tắm.
Khi anh vào phòng tắm đột nhiên nghĩ đến Vưu Ưu nghĩ đến anh không mang gì cả, áo tắm cô đã mặc, khăn tắm cũng ở ngoài. Nói cách khác, sau khi Lâu Diệc Sâm tắm xong không có gì mặc cả.
Vưu Ưu nhắm mắt lại nằm trên giường một lát, nghĩ thầm lát nữa anh sẽ không trần truồng đi ra chứ?
Mặc dù bức tranh mỹ nam khiến người khác chảy nước miếng, thậm chí chảy máu mũi, nhưng anh là Lâu Diệc Sâm, nếu ở trước mặt anh dễ dàng chảy nước miếng hoặc là chảy máu mũi, không phải chứng tỏ mình rất hèn mọn thậm chí thấp kém như một hạt bụi sao?
Mặc dù trái tim đã sớm muốn hành động, nhưng lý trí và tôn nghiêm vẫn còn, cô không cho phép mình bị coi thường.
Suy nghĩ một chút, Vưu Ưu rời giường, lấy đồ ngủ được đặt một bên từ trước, mặc vào rồi cầm áo choàng tắm cho anh.
Động tác của cô rất nhẹ và chậm, sợ đánh thức Vưu Ngư.
Sau khi thay xong, rón rén đi đến phòng tắm, gõ nhẹ cửa, nói nhỏ: “Trong phòng tắm không có áo tắm và khăn tắm, anh cũng không mang đồ đến, mặc tạm cái này được không?”
Vừa nói xong liền mở cửa phòng tắm nhìn vào trong. Hơi nước lượn lờ, ánh đèn mơ hồ, vóc người to lớn của anh như ẩn như hiện trong nước.
Vóc người đẹp như vậy, liếc mắt nhìn sẽ làm cho cô muốn vọng động. Thậm chí ngay cả khi cô nhắm mắt lại bóng dáng vẫn hiện rõ mồn một trong đầu.
Vưu Ưu nhắm mắt cúi đầu không dám nhìn nữa, sợ nhìn nhiều thêm chút nữa sẽ liều lĩnh xông vào, sau đó đánh về phía anh.
Yên lặng nuốt nước miếng một cái, cái tay cầm áo đưa vào bên trong, giọng nói khàn khàn ngay cả đến cô cũng không nghe được: “Này! Cầm lấy!”
Mặc dù định nhắm mắt không nhìn và đã cúi thấp đầu xuống, nhưng mà Vưu Ưu vẫn không nhị được hé mắt nhìn nén.
Trời ơi, sao dáng người anh lại đẹp như vậy!
Hoảng hốt nhìn thấy anh đưa tay ra nhận lấy áo tắm, nhưng một giây sau, tay của mình bị anh nắm chặt, dùng sức lôi kéo, cả người của cô lao vào trong nước, xuyên qua tầng tầng hơi nước, lướt qua một mảnh mông lung, đụng vào ngực anh.
Lúc anh đưa tay Vưu Ưu cũng đoán được anh sẽ kéo mình vào, quả nhiên sự việc không ngoài dự đoán.
Sau khi Lâu Diệc Sâm kéo cô vào, đưa tay che miệng của cô, phòng ngừa cô hoảng sợ hét lên, sẽ làm Vưu Ngư tỉnh.
Nhưng mà chuyện lại không giống như những gì anh dự tính, bởi vì Vưu Ưu không chút kinh ngạc, lại càng không hét lên.
Lúc bổ nhào vào trong lòng anh, cho dù miệng bị anh che lại, nhưng đôi tay vô cùng tự nhiên cuốn lên hông anh, cơ thể cũng giống như rắn nước, cuốn chặt lấy anh, dây dưa cọ sát lẫn nhau... Thậm chí cô còn khong quên đưa chân ra phía sau đóng cửa lại.
Trong cặp mắt luôn luôn lạnh lùng của Lâu Diệc Sâm hiện lên vẻ kinh ngạc, khi tay cô đặt ở hông anh bắt đầu vuốt ve, Lâu Diệc Sâm hít sâu một hơi, cúi đầu cắn cái cổ non mềm của cô, trong mũi và miệng đều là mùi thơm thơm ngào ngạt.
Anh dùng lực không lớn, tuy nhiên nó đủ để Vưu Ưu rên ra tiếng.
Vưu Ưu lè lưỡi liếm lòng bàn tay đang che miền mình, lập tức anh giống như chạm phải điện, nhưng chóng rút tay ra.
Hơi nước lượn lờ bên trong phòng tắm, dưới ánh đèn màu da cam, không khí mập mờ càng nóng lên.
Tiếng rên của cô không lớn, nhưng hình như nó có thể làm phòng tắm quay vòng, quay đến nỗi làm anh say theo.
Vưu Ưu mặc bộ đồ ngủ tơ tằm, cổ chữ V vốn rộng, vừa rồi lại dây dưa, khiến nó lệch trái lệch phải, hình như Lâu Diệc Sâm có thể nhìn thấy cảnh xuân đang ngoắc tay với anh.
Mà cô lại ngơ ngác, ngẩng mặt lên nhìn, mắt to giống như có hơi nước bao phủ, sáng ngời, dáng vẻ ngây thơ thuần khiết giống như cô gái chư biết rõ sự đời.
Đầu Lâu Diệc Sâm “Oanh” một tiếng, nhắm mắt lại trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, tốt đẹp ngây ngô trẻ tuổi, cuối cùng bóng dáng ấy lại trùng với người trước mắt.
Bọn họ, thật là đã từng quen biết nhau sao?
Người con gái trẻ tuổi trong đầu anh là cô sao?
Lâu Diệc Sâm còn chưa làm rõ suy nghĩ của mình, thắt lưng tiếp tục bị một đôi mềm mại mềm mại ôm chặt.
Vưu Ưu nhích tới gần anh, mặt dán trước ngực của anh, không đợi anh kịp phản ứng đã kéo đầu anh xuống, nhắm ngay môi anh hung hăng mút mấy cái, cho đến khi nghe thấy tiếng rên của anh, cô mới ngửa đầu nhìn anh..
“Lâu Diệc Sâm, anh nói mau, anh muốn em sao?” Giọng nói của Vưu Ưu giống như hơi nước, Lâu Diệc Sâm nghe không rõ, hoặc anh đã sớm say rồi không đủ tỉnh táo để nghe rõ.
Vưu Ưu lại hỏi thêm lần nữa.
Từ lúc vào cửa, Lâu Diệc Sâm chỉ nói với cô mỗi một câu, “Em mệt mỏi rồi ngủ trước đi, anhh chơi với con một lát.” Giọng nói lạnh như băng giống như mặt anh vậy. Vưu Ưu thầm hừ hừ trong lòng, anh chơi với con gái, còn em thì sao?
Sau khi cô vào phòng tắm, anh chưa nói câu nào, đầu tiên là kéo cô vào, mặc dù là cô chủ động quấn lấy anh, nhưng anh cũng không tiếp tục động tác vừa nãy nữa.
Vưu Ưu cực kỳ khó chịu!
Cho nên cô chủ động nhích tới gần anh, nỗ lực mê hoặc anh, đợi đến khi hô hấp dồn dập, cô hỏi, anh muốn em sao?
Thật ra thì, cô nghĩ nah sẽ nói, anh muốn em, rất muốn!
Nhưng Lâu Diệc Sâm là ai? Thân là đại ca hắc đạo, sao ngay cả tự chủ trong việc này cũng không có?
Anh nhếch môi, đưa tay ôm lấy cô, trên mặt nở một nụ cười yêu nghiệt. Miệng khẽ mở, giọng nói trầm thấp mê hoặc: “Nếu như, anh không nói?”
Sau đó ngón tay xoa môi cô hai cái, cúi đầu hút lấy môi đỏ mọng của cô.
“Vậy em nói, em anh muốn em được không?” Vưu Ưu bị hôn đến thân thể xụi lơ thành nước dựa vào ngực anh, Lâu Diệc Sâm lùi lại, môi vẫn dán lên môi cô, giọng nói lạnh lùng, nhưng hơi thở nóng bừng phun lên mặt cô, phun đến nỗi tim cô cũng nóng, chỉ có thể vô ý thức gật đầu