Gần đây Tư Mộ càng ngày càng trở nên thích ngủ, hơn nữa buổi sáng còn bị Ngôn Mặc Bạch giày vò, mấy giờ không ngủ thật sự không chịu được.
Tư Mộ dụi mắt ngồi dậy, cầm đồng hồ trên đầu giường xem giờ.
Kể từ sau khi mang thai, Tư Mộ không đặt điện thoại di động trên đầu giường nữa, muốn xem giờ đều là xem bằng đồng hồ.
Mân mê sờ một lúc lâu mới xem được nhưng cô cầm đồng hồ ngược năm giờ chiều mà cứ ngỡ là mười một giờ rưỡi.
Tư Mộ xoa xoa mặt mình để mình tỉnh táo một chút, sau đó chuẩn bị đi rửa mặt, rồi hai người đến Thu Ý ăn cơm, sau đó sẽ đi dạo phố.
Phía bên kia giường hơi lạnh đoán chừng Ngôn Mặc Bạch rời giường đã lâu, chắc bây giờ đang ở trong phòng làm việc.
Tư Mộ nghĩ như vậy nên liền đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc đánh răng, cô nhìn vào trong gương đột nhiên phát hiện lúc sáng khi Ngôn Mặc Bạch giày vò cô anh nói cô gần đây phát tướng. Tư Mộ soi gương nhéo mặt sau đó mếu máo.
Thật sự phát tướng rồi! Trên mặt đều là thịt!
Tư Mộ nhéo hông mình cũng nhiều thịt như vậy!
Còn đi ăn nữa thì đoán chừng cô sẽ mập thành heo!
Vì vậy quyết định buổi trưa khi đến Thu Ý, chỉ ăn một chén cháo là được, kiên quyết không ăn quá nhiều.
Sau khi cảm giác nôn nghén đã giảm, sự thèm ăn của Tư Mộ cũng dần tăng, mỗi lần bà Ngô làm đồ ăn ngon cô đều ăn sạch không dư lại một chút nào. Thật may là mỗi ngày sau khi ăn xong Ngôn Mặc Bạch đều cùng cô đi dạo, nếu không thì cô sẽ còn mập hơn nhiều.
Chỉ cần suy nghĩ như vậy thôi Tư Mộ đã cảm thấy đáng sợ.
Tư Mộ hung hăng trừng mắt nhìn mình trong gương, cảnh cáo nói: “Nhất định phải ăn ít lại, không được tham ăn!”
Sau khi nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, Tư Mộ ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng làm việc ở bên cạnh tìm Ngôn Mặc Bạch.
Ngôn Mặc Bạch đang gọi điện thoại, nhìn thấy Tư Mộ đi vào anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, quay về phía Tư Mộ ngoắc tay: “Vợ à, đến đây!”
Tư Mộ kéo quần áo che người, chỉ cần nhớ đến lúc sáng anh nói mình phát tướng Tư Mộ liền cảm thấy quần áo mặc trên người hơi chật, mặc nhìn rất kỳ cục, đặc biệt không thoải mái.
Bĩu môi đi tới, Ngôn Mặc Bạch bế cô ngồi trên đùi mình, cụng vào trán cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Vợ à, có đói bụng hay không? Buổi tối muốn ăn gì?”
Một người đã lâu không được ăn mặn, vừa được ăn thịt làm hại vợ mình không ăn cơm nhất định là rất đói.
Buổi trưa Ngôn Mặc Bạch lấy cớ đi ra ngoài ăn cơm, anh gọi điện thoại nói bà Ngô không cần qua, cho nên buổi trưa không có ai gọi Tư Mộ dậy ăn cơm, để cô ngủ thẳng tới năm giờ chiều.
Tư Mộ sững sờ “Cơm trưa còn chưa ăn đã muốn ăn cơm tối. Buổi trưa chúng ta đến Thu Ý ăn không cần gọi bà Ngô sang nấu cơm. Sau khi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi dạo phố.
Lại nói đã hơn mười một giờ, bình thường giờ này bà Ngô đã nấu cơm xong, sao hôm nay không thấy bà ấy gọi cô ăn cơm?
Tư Mộ nghi ngờ nghĩ, vốn dĩ cô không muốn ăn ở nhà, nghĩ chắc là Ngôn Mặc Bạch gọi điện bảo bà Ngô không cần qua, vì vậy cũng không có hỏi.
Ngôn Mặc Bạch xoa đầu vợ mình, không phải cô gái này bị anh giày vò đến nỗi đần rồi chứ? Bây giờ là mấy giờ rồi chứ? Còn ăn cơm trưa? Nhưng mà nghĩ lại lúc trước đã đồng ý đi dạo phố với cô, nếu như cô biết bị anh giày vò đến nỗi trễ nãi thời gian đoán chùng cô sẽ tức giận.
“Vợ à, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Ngôn Mặc Bạch hỏi, đưa đồng hồ trên tay đến trước mặt cô, để cô nhìn.
“Hả?” Tư Mộ buồn bực nói: “Vừa rồi rõ ràng em nhìn mới...”
Lời nói được một nửa mới đoán được là lúc nãy mình ngái ngủ cầm ngược đồng hồ. Nhất thời tức giận, đấm ngực Ngôn Mặc Bạch quát to: “Ngôn Mặc Bạch! Đều tại anh, đã nói hôm nay sẽ đi dạo phố mua đồ cho cục cưng, anh là đồ khốn kiếp!”
Lồng ngực Ngôn Mặc Bạch rất kiên cường, bàn tay nhỏ của Tư Mộ đấm mấy cái căn bản giống như cù lét.
Đợi sau khi cô đấm đã thấy cô đã phát tiết xong Ngôn Mặc Bạch liền bắt tay cô, đặt lên miệng hôn một cái, giọng nói đặc biệt đau lòng: “Vợ à, có đau không?”
Tư Mộ bị anh làm cho tức muốn khóc, há mồm cắn đôi môi anh.
“Uhm...” Ngôn Mặc Bạch hít một hơi lạnh, đối với sự tức giận của vợ như thế, anh đánh không được chửi không được, không thể làm gì khác hơn là ăn nói dịu dàng dụ dỗ: “Bảo bối, tỉnh táo một chút, anh sẽ đi với em, sẽ đi ngay bây giờ!”
“Nhưng bây giờ em đói bụng rồi, phải ăn cơm trước đã!” Tư Mộ xoa bụng, nghe rõ tiếng bụng cô réo ùng ục. Bình thường không ăn một bữa cũng không sao, cả ngày cô không ăn, không đói bụng mới là lạ.
“... Đương nhiên là đi ăn cơm, việc đưa vợ đi ăn cơm quan trọng hơn!” Ngôn Mặc Bạch nhéo mặt vợ mình, lấy lòng cười.
“Ăn cơm, cửa hàng đều đóng cửa rồi, chúng ta làm sao đi dạo nữa?” Tư Mộ trừng mắt liếc anh, lại bắt đầu tức giận.
“Sẽ không, sẽ không đóng, không có anh cho phép, ai dám đóng cửa?” Ngôn Mặc Bạch trấn an vỗ lưng cô, vội vàng đảm bảo với cô.
Tư Mộ nhìn anh cười: “Anh cho rằng anh là chủ của tất cả các cửa hàng quần áo trẻ em à? Không được sự cho phép của anh không được đóng cửa?”
Ngôn Mặc Bạch lập tức cầm điện thoại, liên lạc với bộ phận thư ký của YT Quốc Tế “Mua lại tất cả các cửa hàng quần áo trẻ em ở thành phố A”
Bây giờ anh là ông chủ của YT Quốc Tế, ngay cả chủ tịch Ngôn Diệu Thiên bây giờ cũng không thể làm gì. Nhưng chuyện này chỉ có Ngôn Diệu Thiên biết, ngoài ra không có ai biết.
Cho nên sau khi gọi điện thoại ra lệnh cho thư ký như vậy khiến thư ký hoảng hốt, đang muốn cười nói với đối phương gọi nhầm số rồi thì điện thoại liền cúp. Mặc dù YT Quốc Tế kinh doanh rất nhiều loại khác nhau nhưng không có kinh doanh quần áo trẻ em. Đang muốn cúp máy tiếp tục làm việc thì trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, bừng bừng hiểu ra, cuộc điện thoại vừa rồi là của Ngôn Mặc Bạch.
Vì vậy vội vàng đứng dậy đi gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch. Chủ tịch chỉ có một đứa con trai, tương lai YT Quốc Tế sẽ là của anh ta, cô không dám chậm trễ dù chỉ là một giây.
Mặc dù cô không dám khẳng định giọng nói kia chính là của Ngôn Mặc Bạch nhưng vẫn phải đi tới xin phép chủ tịch một tiếng.
Vì vậy trong phòng làm việc của chủ tịch YT Quốc Tế liền xuất hiện một đoạn nói chuyện.
Thư ký: “Chủ tịch, vừa rồi hình như cậu Ngôn gọi điện thoại tới.”
Ngôn Diệu Thiên đang cầm bút trên tay để ký tên liền đừng lại, trầm giọng hỏi: “Nói cái gì?” Cũng không trách con trai tại sao muốn làm việc lại không liên lạc với mình lại gọi điện thoại cho con trai.
“Cậu Ngôn nói muốn chúng ta mua hết tất cả cửa hàng bán quần áo ở thành phố A...” Thư ký hơi thấp thỏm, lời con trai nói ra như vậy, một người chủ tịch anh mình như ông làm sao sẽ dung túng con trai chứ?
Thư ký âm thầm chửi mình quá ngu, sớm biết vậy không nên tới xin phép, nhẹ thì sẽ bị chửi, nặng thì sẽ bị đuổi việc.
Nhưng lúc đang suy nghĩ có nên rút lại những lời vừa nói hay không thì Ngôn Diệu Thiên cũng nhanh chóng trả lời: “Làm như nó nói, đi ngay bây giờ. Cho cô một tiếng để giải quyết.”
Quả thực là một nhiệm vụ khó hoàn thành nhưng Ngôn Diệu Thiên không có một chút đùa giỡn nào, vì vậy thư ký đành gật đầu đi ra ngoài.
Năng lực của YT Quốc Tế khiến cho người khác sợ, trong vòng một tiếng, tất cả các cửa hàng quần áo dù to hay nhỏ ở thành phố A đều trở thành tài sản của YT Quốc Tế.
Lúc thư ký gọi điện thông báo cho Ngôn Mặc Bạch thì Tư Mộ ở bên cạnh nghe rất rõ ràng.
Cô trừng to mắt nhìn anh, cảm xúc phức tạp đến nỗi Ngôn Mặc Bạch nhìn không hiểu, anh suy đoán có phải là cảm động hay không?
Phụ nữ đều là loài động vật cảm tính, chỉ vì một chút lãng mạn cũng sẽ cảm động đến nỗi khóc đến chết đi sống lại, lúc phát hiện anh vì cô mà vung tiền như rác, cô cảm động cũng là bình thường.
Lúc Ngôn Mặc Bạch đặc biệt chờ cô nhiệt liệt ôm hôn, sắc mặt phức tạp của Tư Mộ càng ngày càng rõ ràng, đó là cực kỳ tức giận.
Tư Mộ nhéo lỗ tai Ngôn Mặc Bạch, hung hăng phê bình giáo dục anh: “Sao anh phá hoại như vậy? Mua lại tất cả các cửa hàng quần áo trẻ em của thành phố A, anh điên rồi sao? Xem như anh vì muốn em đi dạo phố mà không để cho bọn họ đóng cửa thì anh mua một cửa hàng là được rồi, tại sao lại phải mua tất cả các cửa hàng quần áo trẻ em ở thành phố A chứ? Còn vận dụng quyền hành của YT Quốc Tế để mua. Ngôn Mặc Bạch, không thể chịu được, anh là một tên phá của!”
Tư Mộ thầm nghĩ nếu như Ngôn Diệu Thiên biết chỉ vì một câu nói của mình mà Ngôn Mặc Bạch tiêu tiền như vậy không biết sẽ bị khinh thường thành cái dạng gì.
Mặc dù YT Quốc Tế có rất nhiều tiền nhưng cũng không thể nào dùng lung tung như vậy!
“Anh không biết em muốn đi dạo cửa hàng nào, nên đem tất cả các cửa hàng mua lại, thích đi cửa hàng nào thì đi.” Dĩ nhiên lời nói của Ngôn Mặc Bạch có lý. Theo như dự đoán sẽ có một nụ hôn cùng một cái ôm nóng bỏng cũng không có, đáp lại sự chờ đợi chỉ là những lời trách cứ, Ngôn Mặc Bạch hừ lạnh trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Quả nhiên là một con lừa!” Tư Mộ đẩy anh ra, không biết nên cười hay nên khóc. Mặc dù anh vì cô vung tiền như rác, cô rất cảm động thế nhưng tiêu nhiều tiền như thế rất đau lòng.
Khuôn mặt Ngôn Mặc Bạch lập tức trở nên lạnh, tay nắm cằm cô, ép cô nhìn mình, hơi thở nguy hiểm ập tới. Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói lạnh lùng: “Em nói ai là con lừa? Hả?”
Tư Mộ thở phì phò nhìn anh, nhìn đôi mắt giận dữ của anh, Tư Mộ cũng không sợ, dù sao gần đây lá gan của cô cũng càng lớn, há mồm cắn môi anh, khẽ dùng sức chính là muốn cắn yêu.
Tư Mộ biết, mặc dù cô cắn anh một cái Ngôn Mặc Bạch cũng không la đau nhưng anh sẽ dùng những phương thức khác trừng phạt cô.
Vì vậy Tư Mộ rất thức thời cắn anh một cái sau đó thả lỏng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua chỗ vừa mới cắn, êm ái mềm mại mang theo hơi thở ấm áp dỗ dành đôi môi anh.
Ngôn Mặc Bạch vừa mới bị cô cắn một cái đang muốn ấn cô vào ngực hung hăng trừng phạt thì cô lại giống như đang đùa giỡn với một trái táo ngọt.
Đầu lưỡi anh linh hoạt mở rộng ra ngoài, cuốn đầu lưỡi cô như mưa to gió lớn mút, khiến cho đầu lưỡi cô tê rần, hai người không thở được Ngôn Mặc Bạch mói thỏa mãn buông ra, đôi mắt giống như ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời mùa đông, khóe mắt cười chúm chím nhìn cô đầy khiêu khích.
Tư Mộ cực kỳ hối hận, trộm gà không được còn mất nắm gạo, vốn dĩ muốn cắn anh, kết quả là ngược đãi bản thân, giận dữ đập xuống ghế, giùng giằng rời khỏi ngực anh.
“Đi đâu?” Ngôn Mặc Bạch nhìn bộ dáng tức giận của vợ mình, vô cùng dễ thương, nhanh chóng kéo cô quay lại ngồi trên đùi mình.
Tư Mộ bị anh kéo như vậy liền ngã vào trong ngực anh, ngẩng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đang mỉm cười, không nhịn được lại muốn cắn anh. Được rồi, là cô muốn hôn anh!
Tư Mộ ngẩng đầu, giọng có chút không thoải mái nói: “Đi kiếm cái gì ăn!”
Vốn dĩ muốn đến Thu Ý ăn cơm, sau đó di dạo cửa hàng quần áo trẻ em, kết quả chỉ một cú điện thoại của Ngôn Mặc Bạch làm mất hứng khiến bây giờ cô rất đói, tâm tình cũng không tốt, giọng nói dĩ nhiên không hay.
Ngôn Mặc Bạch xoa khuôn mặt căng mọng của cô, thuận tiện khẽ vuốt mái tóc loạn của cô, buồn cười nói: “Chúng ta đến Thu Ý ăn. Sau đó anh đi dạo phố với em.”
“Không đi!”
“Nấm cục phơi sương Bạch Hùng vừa được chuyển từ ý về cũng không muốn ăn sao?” Giọng nói cùng hơi thở ấm nóng của Ngôn Mặc Bạch phả vào bên tai cô, khiến cho các dây thần kinh của cô rung lên.
Nấm cục phơi sương Bạch Hùng!
Đương nhiên muốn ăn!
Nấm phơi sương Bạch Hùng là một loại nấm dạng cục hoang dại, xấp xỉ với nấm đông cô, sống tại Italy, được người đời cân nhắc, chỉ xuất hiện tại các buổi đấu giá hoặc trên các bản tin tức. Bởi vì rất quý hiếm, nên còn được biết đến như một loại kim cương trắng.
Tư Mộ cũng chỉ mới ăn một lần, lần đó là do Ngôn Mặc Bạch đưa cô đến Thu Ý ăn nấm phơi sương Long Hà, mặc dù Long Hà là thương hiệu Tư Mộ thích nhất nhưng từ sau khi thưởng thức qua nấm phơi sương Bạch Hùng quả thật khó có thể quên, đã mấy lần muốn Ngôn Mặc Bạch đưa cô đi ăn.
Nấm cục phơi sương vô cùng quý hiếm, chu kỳ sinh trưởng của loại nấm này tương đối dài, không có cách nào trồng, chỉ có mọc hoang dại hơn nữa còn nằm sâu trong lòng đất cho nên rất khó tìm thấy. Thú vị nhất là nếu như muốn hái loại nấm này đều cần phải có sự trợ giúp của động vật, bởi vì chỉ có lỗ mũi của bọn chúng mới có thể tìm được chính xác vị trí của loại nấm này.
Món ăn cao quý đáng giá ngàn vàng như vậy cho dù Ngôn Mặc Bạch có nhiều tiền như thế nào nhưng cũng không thể muốn là có.
Trước kia Tư Mộ không biết, sau khi ăn một lần lại muốn đi ăn lần nữa, Ngôn Mặc Bạch lại nói không mua được. Khi đó Tư Mộ cảm thấy rất kinh ngạc, trên đời này cũng có thứ mà Ngôn Mặc Bạch không mua được.
Chưa từng thấy qua cảnh người đời chết vì sĩ diện, cô ngượng ngùng không dám hỏi Ngôn Mặc Bạch liền lên mạng tra mới biết loại nấm cục này quý giá thế nào, khó trách ăn ngon như vậy.
Bây giờ vừa nghe thấy Ngôn Mặc Bạch nói Thu Ý có món này làm gì còn tức giận với anh nữa chứ? Vui vẻ nhảy dựng lên kéo cánh tay Ngôn Mặc Bạch: “Đi nhanh, bây giờ chúng ta liền đi!”
Ngôn Mặc Bạch khẽ cười thỏa mãn.
Có thể dụ cô vui vẻ như vậy thì tốn ít tiền có là gì chứ?
Tư Mộ ngửa đầu nhìn Ngôn Mặc Bạch: “Sao anh biết bên kia có nấm cục phơi sương?”
“Trưa nay đầu bếp gọi nói cho anh biết.” Anh cho người đi lấy thì sao lại không biết chứ?
“Hôm nay chúng ta sẽ được ăn món đó lần nữa sao?” Tư Mộ đã ăn một lần, đã lâu chưa được ăn, có nằm mơ cũng muốn được ăn lại lần nữa.
Ngôn Mặc Bạch nhéo mặt cô, cười mắng yêu cô: “Đầu bếp Thu Ý là đầu bếp hàng đầu thế giới, tay nghề rất tốt, đoán chừng các món ăn sẽ không giống nhau đấy chứ?”
“Hả?” Tư Mộ hơi thất vọng nhưng một giây sau liền trở lại bình thường. Quản ông ta làm gì, dù sao ăn ngon là được.
Hai người đến Thu Ý, ở nhà hàng Tây tìm chỗ ngồi yên tĩnh, chỉ thấy Cố Khuynh đi tới.
Cố Khuynh vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, hừ lạnh tra hỏi: “Mặc Bạch, cậu lại muốn ăn một mình sao?”
Tư Mộ vừa nghe thấy lời anh ta nói cũng biết nhất định là chuyện nấm cục phơi sương.
Vốn dĩ cô cũng muốn gọi người nhà đi ăn, lần trước không có nhiều, Tư Mộ cũng không đủ ăn. Lần này liền muốn gọi điện cho bọn họ đến ăn thử. Ngôn Mặc Bạch nói sẽ cho người giữ lại, để trong tủ lạnh, ngày mai cùng nhau ăn, đoán chừng bây giờ ba mẹ đã ăn cơm tối xong rồi, hôm nay hai người bọn họ ăn trước, trải qua thế giới riêng của hai người.
Lần này Ngôn Mặc Bạch lấy số lượng nhiều hơn lần trước một chút, hai người ăn vẫn còn dư, vì vậy Tư Mộ cũng yên tâm ăn trước, ngày mai kêu ba mẹ cùng đi ăn. Dù sao người lớn hai nhà cũng chỉ gặp nhau trong lần kết hôn đó, sau này vẫn chưa từng gặp mặt. Nhân cơ hội này, hai nhà có thể thân nhau thêm một chút.
Bây giờ thấy Cố Khuynh chen vào, Tư Mộ thầm kêu không ổn, đoán chừng chỗ nấm cục còn lại khó bảo toàn.
Ngôn Mặc Bạch chỉ chỗ ngồi ở phía bên kia, nhàn nhạt nói: “Cậu đi chỗ khác ngồi đi đừng tới quấy rầy không gian riêng của vợ chồng tôi, tôi sẽ thưởng cho cậu hai phần.”
Thật ra thì nấm cục phơi sương cũng chỉ là một món ăn nhẹ, không thể ăn thay cơm, chỉ cần thêm một chút đồ ăn bên trong là có thể trở thành một món ăn mỹ vị. Số lượng mang về lần này có thể làm cho mười mấy người ăn, trừ đi phần ăn của nhà mình, cho Cố Khuynh hai phần, số lượng còn dư lại vừa đủ.
Cố Khuynh vừa nghe liền làm dấu ok, lập tức đi tới chỗ ngồi cách xa anh năm mét, móc điện thoại ra nhìn.
Tư Mộ khẩn trương hỏi: “Không phải nói ngày mai gọi ba mẹ đến ăn cùng sao?” Cô biết nếu cô hỏi Ngôn Mặc Bạch như vậy nhất định sẽ bị anh nói cô không xem trọng các anh em của anh nhưng không phải cô đã tính toán xong mời ba mẹ đến đây ăn, người lớn hai nhà gặp mặt, anh cứ như vậy tặng cho người khác vậy ngày mai lấy gì ăn? Thật vất vả mới có ăn, mới có lý do để hai nhà họp mặt, xem ra ngày mai bị lỡ mất rồi.
“Yên tâm, ngày mai vẫn còn.” Ngôn Mặc Bạch nắm tay cô, bất đắc dĩ thở dài, có một cô vợ tham ăn, không biết là tốt hay không tốt. Dùng tiền mua đồ ăn ngon cho cô là có thể khiến cô vui vẻ. Nhưng cũng chính vì ăn ngon cô cũng có thể sẵn giọng với anh.
Chẳng lâu sau món ăn của bọn họ được đưa lên, canh nấm cục phơi sương với măng và nấm xào tôm hùm. Món ăn nấm xào tôm hùm giống với món nấm cục phơi sương Long Hà lần trước Tư Mộ đã ăn, đó là do Tư Mộ yêu cầu đầu bếp làm như vậy.
Món ăn của bọn họ vừa được đưa lên, mùi hương nồng nặc cả phòng ăn, những người ngồi chung quanh nhìn khắp bốn phía, tìm nguồn gốc mùi hương bay tới. Có một vài khách liền quay ra hỏi nhân viên phục vụ, món gì mà thơm như vậy, bọn họ cũng muốn thưởng thức. Phục vụ mờ mịt quay đầu về phía bên kia, phát hiện là cậu chủ, vội vàng giải thích với khách, món ăn đó không bán chỉ cung cấp cho ông chủ. Khiến cho cả phòng ăn của nhà hàng Tây tràn đầy tiếng oán trách cùng bất mãn.
Sở Kỳ nhận được điện thoại của Cố Khuynh, bất đắc dĩ đi đến đây, ngửi thấy mùi thơm các dây thần kinh lập tức rung lên, thấy Tư Mộ liền hưng phấn chạy tới.
Cố Khuynh nhanh tay lẹ mắt, lúc thấy người vừa mới chạy qua chỗ anh liền nhanh tay bắt lấy.
“Anh làm gì vậy?” Sở Kỳ bất mãn trừng mắt nhìn anh, cảnh cáo anh buông tay, nếu không cô sẽ dùng chân đạp.
Cố Khuynh thầm than trong lòng, bà cô của anh ơi, em chạy tới đó quấy rầy thế giới riêng của hai người bọn họ vậy thì sẽ lỡ mất cảnh đẹp của chúng ta.