Tư Mộ nghĩ Ngôn Mặc Bạch có thể thu xếp chuẩn bị về nhà là tốt lắm rồi, dù sao một khoảng thời gian trước mỗi tối anh đều trở về nhà vô cùng muộn, coi như hôm nay cô gọi điện cho anh về ăn cơm, anh cũng chỉ có khả năng về đúng giờ mà thôi. Tư Mộ nghĩ
Cho nên giờ thấy anh về trước giờ ăn cơm nửa giờ, dù đã làm một bàn thức ăn vô cùng tinh xảo, nếu đúng thời gian dọn cơm hàng ngày có thể đã hoàn thành, nhưng không nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch trở về sớm như vậy, các món ăn cô còn chưa làm xong!
Lúc Ngôn Mặc Bạch về đến nhà, Tư Mộ vẫn còn bận rộn trong bếp, không biết anh trở về, cho đến khi nghe bảo bảo khóc, Tư Mộ đang mặc tạp dề vội vàng ra ngoài. Khi cô thấy khuôn mặt mỉm cười dịu dàng của anh thì Tư mộ cũng ngạc nhiên một chút, mới giật mình hỏi anh sao trở về sớm như vậy? Cô còn chưa làm xong cơm!
Bạn nhỏ Ngôn Dự bên kia vẫn còn mở to miệng khóc thét lên, mặc cho má Ngô dỗ thế nào cũng không chịu nín.
“Có chuyện gì xảy ra với Bảo bảo vậy? Sao đột nhiên lại khóc?” Tay Tư Mộ vẫn còn cầm dao vôi chạy ra, mắt nhìn về phía bảo bảo khóc hỏi.
Má Ngô một bên dỗ Bảo bảo, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, im lặng không lên tiếng. Chắc chắn bà sẽ không nói cho thiếu phu nhân biết tiểu thiếu gia bị nụ cười của thiếu gia dọa cho khóc.
Tư Mộ thấy má Ngô không lên tiếng, liền dùng ánh mắt “Nhất định là anh bắt nạt bảo bảo nên bảo bảo mới khóc” nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch. Ngôn Mặc Bạch khẽ cứng người một chút, nhưng rất nhanh khôi phục khuôn mặt tươi cười, dù sao có người vui mừng nha!
Anh cười híp mắt nói: “Việc hôm nay đã làm xong nên trở về thôi!”
Giọng nói của anh vô cùng nhẹ nhàng, căn bản coi một bàn tài liệu không tồn tại, mắt sáng ngời nhìn Tư Mộ mặc tạp dề trên người, trên tay còn cầm dao thái, nghĩ tới cô vừa dùng ánh mắt “Khi dễ con trai của cô” nhìn anh, Ngôn Mặc Bạch làm sao cho phép, khóe miệng giật giật, hỏi: “Tối nay em làm cơm sao?”
“Vâng, lâu rồi không nấu cơm, hôm nay rãnh rỗi luyện một chút, em đang lo lắng làm không xong.” Tư mộ nói xong, cầm dao xoay người vào phòng bếp.
Mới vừa rồi Bảo bảo khóc rất to, nhìn thấy mẹ trong tầm mắt, liền không gào thét nữa, chỉ nhỏ giọng sụt sùi. Tư Mộ nghĩ còn nữa giờ là có thể làm xong món ăn, liền không dụ dỗ bảo bảo nữa, dù sao bé cũng đã ngừng khóc.
Tư Mộ vào phòng bếp, Ngôn Mặc Bạch cởi áo khoác treo lên giá, cà vạt cũng cởi, xắn tay áo lên cao rồi đi đến nhà bếp.
“Vợ à, sao hôm nay lại muốn nấu cơm tối thế?” Ngôn Mặc Bạch đứng sau lưng Tư Mộ, đưa tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm để trên vai của cô, phun hơi nóng lên tai cô.
Khó trách hôm nay gọi điện thoại cho anh về nhà ăn cơm!
Nhìn mấy món ăn, đều là món anh thích, trong nháy mắt Ngôn Mặc Bạch thấy trái tim ấm áp.
Tư Mộ bị hơi nóng của anh làm cho tai vừa đỏ, vừa nhột, rụt cổ một cái, giả vờ nghiêm mặt mất hứng: “Sao vậy? Không thích em làm món ăn sao? Vậy tí nữa anh đừng ăn nhé!”
“Thích, thích, ngàn lần thích. Đây là do quá lâu anh không được ăn món em làm, hôm nay khó khăn lắm mới thấy em ra tay, có chút kích động mà thôi.” Ngôn Mặc Bạch hôn lên vành tai Tư Mộ một cái, vui mừng nói.
“Anh trước đi ra ngoài chờ đi, lập tức có cơm ăn liền.” Tư Mộ chê anh ở trong phòng bếp cản trở, liền muốn anh đi ra ngoài.
“Không! Anh muốn nhìn em nấu cơm.” Ngôn Mặc Bạch không buông cô ra ngược lại càng ôm chặt hơn.
“Anh như vậy, em không có cách nào nấu ăn nha!” Tư Mộ rời khỏi vòng tay Ngôn Mặc Bạch. Người này từ phía sau ôm cô quá chặt, sao cô có thể nấu ăn đây? Huống chi tay anh ở trên ngực cô sờ tới sờ lui, Tư Mộ cũng bị anh sờ tới vô lực rồi. Nếu để anh ở chỗ này, đoán chừng tối nay mọi người không có món ăn rồi.
“Anh không có giữ tay của em, cắt rang thức ăn đều không có vấn đề gì nha.” Ngôn amwcj Bạch lại vô sỉ, tiếp tục quấn lấy phía sau cô. Vóc người của anh vô cùng cao lớn. Đứng ở sau lưng cô giống như một tòa núi lớn.
“Nhưng...” Nhưng anh ở đây liền ảnh hưởng tới em nha!
“Được rồi.” Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ rụt cổ, dáng vẻ ưỡn ẹo, liền hôn lên má của cô, buông cô ra nói “Anh có thể giúp em thái thức ăn không?”
Nếu tiếp tục gây rối cô..., đoán chừng cơm tối nay không có cách nào làm xong.
Nhưng Tư Mộ bị lời nói của anh hù sợ, trợn to hai mắt không thể tin nhìn anh nói: “Anh thái thức ăn sao?”
Đừng trách Tư Mộ kinh ngạc, thật sự chưa từng thấy Ngôn Mặc Bạch chủ động giúp ai thái thức ăn. Trước Ngôn Mặc Bạch cũng làm không ít món ăn, xào rán thức ăn, còn lại là Tư Mộ làm, sau một mình Ngôn Mặc Bạch tự ra tay nấu cháo cho Tư Mộ, còn cũng chưa từng rang thức ăn.
Tư Mộ nghĩ thầm, nhất định dao Ngôn Mặc Bạch chưa cầm qua, chẳng nhẽ thái thức ăn cũng không biết.
Đối mặt với ánh mắt không thể tin của vợ mình, Ngôn Mặc Bạch sờ sờ lỗ mũi, quyết tâm dù như thế nào cũng phải giúp một tay, để cho cô lau mắt nhìn.
Ngôn Mặc Bạch kéo ống tay áo cao lên một chút, rửa sạch tay, liền hỏi: “Muốn thái món gì nào?”
Tư Mộ nhìn thấy anh nhất định phải làm, cũng không ngăn lại. Chỉ vào rổ khoai tây và ớt xanh, nói: “Cắt khoai tây và ớt xanh.”
Tư Mộ hít một hơi, buông tay để cho anh làm. Dù sao thái đồ cũng không làm thức ăn bị phá hủy, dù cắt thế nào cũng nấu được. Hơn nữa cũng chỉ còn món sợi khoai tây nấu chua canh mà thôi, coi như anh có cắt thành đinh, cùng lắm không cần làm món này nữa.
Sợi khoai tây nấu chua cay là một món ăn gia đình mà Ngôn Mặc Bạch thích ăn, cho nên không cần hỏi cũng biết cần phải cắt hình gì.
Ngôn Mặc Bạch thật biết dùng dao, một tay gọt vỏ táo phân múi, gọt vỏ mỏng không ngừng, xung quanh quả, các phần bằng nhau. Cho nên thái thức cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Giơ tay thái xuống, chỉ trong nháy mắt, hai rổ khoai tây và theo tiếng “pặc pặc pặc” liền đổi thành một đống sợi khoai tây lớn nhỏ đều nhau, vừa mịn nhìn là thích.
Động tác của anh rất nhanh nên Tư Mộ không thấy rõ, chỉ thấy anh bắt đầu cắt ớt xanh.
Chờ Ngôn Mặc Bạch cắt xong, quay đầu lại để cho cô kiểm tra thì thấy Tư Mộ giương mắt không thể tin đứng bên cạnh nhìn anh, bộ dạng giống như bị dọa ngốc.
“Như thế nào?” Ngôn Mặc Bạch nhíu mày, hả hê hỏi.
“Chồng, anh thật lợi hại nha!” Tư Mộ vui mừng hét lớn.
“Không được khinh thường, tời đây sùng bái anh nào.” Ngôn Mặc Bạch tỏa ra vẻ yếu đuối, đưa mặt tới gần nói: “Bảo bối, mau hôn thần tượng đi.”
Tư Mộ cười, tiến lên ôm mặt anh, hung hăng hôn một cái “Thần tượng, về sau nếu em nấu cơm, anh sẽ cắt thức ăn nhé.”
Ngôn Mặc Bạch sững sờ, liền nghe giọng nói của cô: “Nam nữ phối hợp làm việc sẽ không mệt! Có được hay không?”
Ngôn Mặc Bạch suy nghĩ, làm sao không tốt đây? Chỉ cần có thời gian anh rất thích cùng Tư Mộ nấu ăn.
Mới mang thức ăn dọn trên bàn, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Tư Mộ lau tay, thầm nói: “Giờ này còn có ai tới đây?” Sau đó giao việc trên tay cho Ngôn Mặc Bạch, cô đi mở cửa.
Má Ngô ở trong phòng khách chăm bảo bảo, ông cụ giờ này đang ở trong phòng xem tin tức, cho nên Tư Mộ phải tự mình ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra đã thấy một giọng nói ngọt ngào của cô gái, cười hỏi: “Cô khỏe chứ! Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Phó Tư Mộ không?”
Tư Mộ nghi hoặc gật đầu một cái, liền thấy cô gái cầm bông hoa trên tay đưa lên nói: “Đây là hoa của cô, xin cô ký nhận.”
“Cái gì? Của tôi sao?” Tư Mộ kinh ngạc hỏi, quay đầu nhìn lại trong phòng, không thấy Ngôn Mặc Bạch ra ngoài, cô liền nhỏ giọng hỏi cô gái tặng hoa: “Hoa này là của ai đưa vậy?”
Đầu tiên trong đầu Tư Mộ nghĩ tới chính là: Hoa này không phải là của Diệp Nham đưa đến chứ?
Đừng trách cô không nghĩ đến Ngôn Mặc Bạch vì thật sự cùng kết hôn với Ngôn Mặc Bạch hai năm rồi, anh chưa một lần mua hoa cho cô.
“Khách hàng không để lại thông tin.” Cô gái có chút xin lỗi nói.
Tư Mộ nhìn bó hoa hồng xanh cực kỳ xinh đẹp trong tay cô gái, có chút do dự đợi chút nữa xử lý hoa này như thế nào đây, ngộ nhỡ Diệp Nham đưa thì thế nào? Ngôn Mặc Bạch nhất định sẽ ghen nổi đóa lên.
Đầu tiên cô gái mang một cành hoa hồng xanh đưa đến tay Tư Mộ, nói: “Một cành hoa hồng xanh có nghĩa gần nhau là một cam kết.”
Sau đó lại đưa gói hai cành hoa lên, nói: “Hai cành hoa hồng xanh có nghĩa gặp nhau là một định mệnh.”
Cuối cùng đưa gói ba cành hoa lên, nói: “Ba cành hoa hồng xanh có nghĩa là người ta yêu sâu sắc nhất.”
Cô gái đưa hoa cho Tư Mộ xong, hơn nữa còn cố tình nói ý nghĩa của hoa làm Tư Mộ không biết phải làm sao. Cô còn chưa nghĩ kỹ xem phải xử lý như thế nào, cô gái liền cười đưa biên lai tới, nói: “Xin ký nhận.”
Tư Mộ liếc nhìn hoa trên tay, xinh đẹp như vậy, cô không vứt bỏ được. Liền thở dài cầm bút ký tên.
Ký xong cô gái liền đi.
Tư Mộ hít sâu một hơi, quyết định mang hoa vào, nếu như Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy hoa mà nổi đóa lên, cô liền nhân cơ hội oán trách anh trừ hôm kết hôn có một bó, hai năm qua chưa từng có tặng hoa cho cô xem anh nói thế nào.
Quyết định xong, Tư Mộ liền buông lỏng đóng cửa. Nhưng chưa kịp đi vào thì chuông cửa lại reo.
Còn là cô gái vừa tặng hoa, trên tay cầm ba bó hoa hồng xanh giống nhau, vui vẻ cười nói: “Phó tiểu thư, hoa của cô, xin ký nhận.”
Cũng theo thứ tự một hai ba để đưa, khoogn bỏ qua một công đoạn nào, nói lại một lần ý nghĩa của hoa.
Tư Mộ ôm hoa trên tay, thái độ hết sức quái dị nhìn cô gái đưa hoa: “Vẫn không nói cho tôi biết hoa này là của ai đưa đến sao?”
“Thật xin lỗi...” Cô gái xin lỗi, lời còn chưa nói hết, Tư Mộ liền đưa toàn bộ hoa trên tay trả về cho cô gái nói: ‘Không nói, hoa này tôi không muốn nhận, cô cầm về đi! Dù sao tiền cũng đã đưa rồi.”
Cô gái có chút gấp gáp rồi, vội vàng giải thích: “Phó tiểu thư, chúng tôi làm ăn coi trọng chữ tín, không thể làm như vậy.”
“Vậy cô cứ coi như tôi đã ký nhận rồi, tôi lại chuyển giao đưa cho cô, nhanh đi đi!” Tư Mộ khoát tay chuẩn bị đóng cửa.
Mới vừa rồi có sáu đóa hoa, cô có thể miễn cưỡng nhận, nhưng bây giờ lại tới, Tư Mộ thật sự không dám nhận. Ngôn Mặc Bạch mà ăn giấm cô đã từng lãnh giáo, ngay cả con trai mình anh còn ăn chớ nói chi là sinh vật người yêu cũ như vậy.
Cô gái nhìn Tư Mộ như vậy, cũng sắp khóc đến nơi rồi, như vậy đối với nhân phẩm cùng như đạo đức nghề nghiệp của họ quả thật xem thường rồi.
“Anh ấy không lưu tên lại nha, nhưng mà dung mạo rất đẹp trai, là cực phẩm giàu có đẹp trai.” Cô gái tận lực miêu tả ấn tượng của mình với Ngôn Mặc Bạch, nhưng trừ ba chữ “Giàu có đẹp trai”, cô không tìm ra được từ ngữ để hình dung.
Cực phẩm giàu có đẹp trai là chuẩn xác nhất nhưng mà.
Nơi này chính là khu biệt thự dành cho người giàu, người nơi này đều có tiền rất nhiều, biết giàu có đẹp trai nhất định sẽ không thiếu.
Vì vậy cô gái cảm thấy hình dung từ đó là chuẩn xác nhất, một chút miêu tả đặc biệt, có thể Phó tiểu thư cũng không biết người đó là ai.
Cô gái chỉ có thể đưa ra khuôn mặt vô cùng buồn bực nhìn Tư Mộ.
Quả nhiên, Tư Mộ cũng không biết người đó là ai. Trực giác là Diệp Nham tặng hoa là tương đối lớn.
Thời gian hai người qua lại trước kia, Diệp Nham thường tặng những món quà nhỏ cho cô, mặc dù khi đó không có tiền, đồ anh đưa bình thường cũng không đáng mấy đồng, nhưng chủ yếu nhất là có thể làm cô vui.
Hiện tại Diệp Nham cũng có tiền, cũng là tiêu chuẩn đẹp trai giàu có. Hoa này cũng có thể là anh đưa.
Cho nên cô gái nói như vậy, Tư mộ vẫn không thể xác định được hoa này do ai tặng.
Nếu là của Diệp Nham, hoa này nhận định không thể nhận.
Cô gái gấp sắp khóc, Tư Mộ liền thở dài chuẩn bị đuổi cô gái đi, trong phòng sau lưng truyền đến giọng nói của Ngôn Mặc Bạch: “Vợ ơi, nhanh lên một xhuts, chuẩn bị ăn cơm.”
Tư Mộ vừa nghe thấy giọng nói này, vội vàng trả lời, chuẩn bị đóng cửa. Cô gái đột nhiên đưa tay chống đở cửa, mặt kích động chỉ vào bên trong nói: “Chính là anh ấy, chính là cái nguwoif đẹp trai bên trong đó đưa.”
Tư Mộ kinh ngạc lui về phía sau vừa nhìn, Ngôn Mặc Bạch cao lớn đứng ở cách đó không xa, thấy Tư Mộ quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng mỉm cười cũng nhìn về phía Tư Mộ.
“Cô... Cô nói, hoa là do anh ta, anh ta đưa?” Tư Mộ không thể tin quay đầu lại hỏi cô gái tặng hoa, kích động nói chuyện đến đầu lưỡi cũng cứng lại.
Hôm nay Ngôn Mặc Bạch đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai năm qua chưa từng thấy, lần đầu tiên tặng hoa cho cô làm cho cô kinh sợ ở cửa.
Cô gái mỉm cười gật đầu một cái, nói: “Phía sau còn rất nhiều.”
Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch bảo cô bé đưa như vậy, mỗi lần cầm sáu bông, mỗi lần đưa thì nói ý nghĩa, thế nhưng nếu làm như vậy, không biết cô phải gõ cửa bao nhiêu lần đây?
101 bông hoa, đưa 16 lần 6 bông, lần cuối cùng đưa 5 bông.
(Còn tiếp)