Mục lục
Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ bị trói trên ghế kia chính là người phụ nữ đã gọi điện mắng chửi cô sao?



Tư Mộ quan sát mặt cô ta, có thể lờ mờ đoán ra cô ta còn rất trẻ, nếu như ăn mặc đàng hoàng nhất định cũng là một người đẹp.



Một người đẹp như vậy dù Tư Mộ mặt đối mặt với cô ta cũng sẽ hiểu lầm đó là bạn của Ngôn Mặc Bạch.



Nghĩ như vậy, Tư Mộ có chút ngượng ngùng len lén nhìn Ngôn Mặc Bạch, hôm qua cô còn nghĩ cô ta là người tình của Ngôn Mặc Bạch. Sau đó lại nghe thấy Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Tiểu Cửu đi bắt người, rồi lại ra tay giáo dục cô ta mới biết Ngôn Mặc Bạch không có quan hệ gì với cô ta.



Nhưng nếu người phụ nữ này không phải là người tình của Ngôn Mặc Bạch, Tư Mộ xác định cô cũng không biết cô ta, một chút ấn tượng cũng không có.



Vậy tại sao cô ta lại gọi điện thoại chửi cô chứ?



Trăm mối vẫn không có cách nào giải thích được.



Nhíu mày liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh, đôi mắt thâm thúy đen láy nhìn cô cho cô thêm sức mạnh.



Nghĩ đến ngày đó ở phòng làm việc, Ngôn Mặc Bạch đã nói sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cô, nếu như cô bị người ta bắt nạt như vậy anh sẽ khiến người đó trả lại gấp mười lần, mọi việc đều có anh làm chỗ dựa.



Như vậy nếu như cô bị chửi, Ngôn Mặc Bạch có giúp cô trả lại gấp mười lần không?



Mà giờ phút này, chỉ cần một ánh nhìn liền có thể nhận được sự động viên của anh.



Khi một người đàn ông ở bên cạnh bạn, lúc anh nắm tay bạn vô cùng kiên quyết nói “Không phải sợ, tất cả đã có anh”, bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ rất cảm động, sau đó lấy hết dũng khí cùng sức lực đối mặt với tất cả.



Giờ phút này Tư Mộ chính là như vậy.



Khi đôi mắt thâm thúy sâu lấy của Ngôn Mặc Bạch nhìn cô, nhất thời cô cảm thấy cả người liền biến thành một con thú dũng mãnh, nhìn ai cũng không vừa mắt có thể không chút kiêng kỵ nào mà đi tới cắn một cái hơn nữa cũng không sợ sẽ có người tới trả thù, bởi vì người phía sau sẽ giúp cô giải quyết tất cả.



Vì vậy Tư Mộ lên tiếng hỏi người đang bị trói chặt: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại gọi điện thoại chửi tôi?”



Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh, có anh nắm tay cô cho cô cảm giác an toàn, Tư Mộ cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.



Tiếng cười của Đường Uyển cực kỳ ghê người, giống như tiếng sấm, nghe thấy tiếng cười đó mà sống lưng cảm thấy tê dại, dựng hết cả tóc.



“Ha ha ha... Tôi là ai? Tôi là ai không quan trọng, tôi biết rõ cô là ai...”



Mặc dù nhìn cô ta có chút điên cuồng, nói chuyện không lưu loát như người bình thường nhưng có thê nghe thấy lời nói của cô ta không điên khùng.



Tư Mộ nhìn cô ta lắc cái đầu rối tung, lộ ra khuôn mặt tiều tụy tái nhợt.



Quả thật khuôn mặt cô ta rất đẹp, chỉ là giờ phút này lộ ra đôi mắt hung dữ, khóe miệng châm biếm làm giảm đi vẻ đẹp của khuôn mặt kia.



“Con tiện nhân, không biết mày còn nhớ căn phòng này hay không?” Đường Uyển hung hăng nhìn chằm chằm Tư Mộ, đôi mắt lộ ra sự khinh thường: “Trước đây không lâu, mày và một người đàn ông vào căn phòng này...”



Nói đến đây cô ta cũng rất có kỹ xảo dừng lại, thành công khêu lên sự hiếu kỳ của bọn họ, vì vậy vẫn ảo tưởng tin tức này sẽ làm cho bọn họ chấn động.



Nhìn sắc mặt Tư Mộ dần trở nên trắng bệch, Đường Uyển vô cùng hài lòng cười, rất ngông cuồng nhưng lại ý thức được một đôi mắt lạnh lùng nhình về phía mình thì ngừng cười, ánh mắt châm biếm vẫn nhìn chằm chằm Tư Mộ.



Có lẽ bọn người ở đây không ai dám trắng trợn chất vấn Tư Mộ có không trung thành đối với đại ca của bọn họ hay không nhưng tất nhiên trong lòng ít nhiều sẽ nghi ngờ.



Tư Mộ sợ hãi nhìn về phía cô ta, bàn tay đột nhiên nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt, cô cắn chặt môi cũng không cảm thấy đau đớn.



Tại sao cô ta lại biết?



Hình như có thể nếm thấy mùi máu tanh, Tư Mộ chỉ thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của Ngôn Mặc Bạch vang lên bên tai, khó có khi nào nào mà ôn hòa như vậy.



“Đừng cắn môi, buông ra...” Ngôn Mặc Bạch dùng tay lau vết máu trên môi cô, cảm thấy rất đau lòng.



Tư Mộ mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt trống rỗng tràn đầy bi thương...



Ngôn Mặc Bạch thầm thở dài trong lòng, đưa tay ôm cô vào trong ngực, siết chặt: “Không phải đã nói nếu như em bị bắt nạt anh sẽ giúp em trả lại gấp mười lần sao? Có anh làm chỗ dựa, em còn sợ gì?”



Lúc Tư Mộ còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sức lực của bàn tay bên hông ôn chặt cô hơn, cả người dính vào người anh, hơi thở nóng bỏng phun trên đầu cô: “Có bẽ mặt hay không cơ chứ, mới chỉ một câu nói liền khiến em câm miệng không nói được gì, chỉ biết khóc?”



Tư Mộ ngơ ngác nhìn anh, sự sợ hãi cùng bi thương trong mắt vẫn không giảm, lúc này càng cảm thấy hơi khó hiểu.



Anh không nghe lời người phụ nữ kia nói sao?



Đó là sự thật! Quả thật cô có cùng một người đàn ông vào căn phòng này, còn xảy ra quan hệ.



Trước đây Tư Mộ đã từng muốn nói với Ngôn Mặc Bạch trước lúc kết hôn, mặc dù đã cố gắng xây tường thành bằng sắt ở trong lòng cũng đã cố gắng luyện tập một trái tim sắt đá. Nhưng sau khi kết hôn, hai người ở chung chưa tới một tháng, cô đã cảm thấy không thể khống chế tình cảm của bản thân.



Hối hận hôm đó uống rượu say, hối hân hôm đó không sớm quay về, hối hận vì thế mà mất đi trinh tiết.



Không thể đem sự đầy đủ nhất, thuần khiết nhất của mình cho người đàn ông đang ôm cô lúc này, cô rất khổ sở.



Tư Mộ không biết tại sao bản thân lại có suy nghĩ như vậy, cô không biết bản thân như vậy có phải là đại biểu cho việc cô có tình cảm với Ngôn Mặc Bạch hay không. Nếu như thứ tình cảm của cô dành cho anh là tình yêu mà nói thì có bị người ta nói rằng cô rất tùy tiện hay không? Dù sao bọn họ ở chung chưa tới một tháng.



Nhưng tình cảm là một loại cảm xúc rất khó khống chế.



Có lẽ bởi vì anh đẹp trai mà thích cũng có thể bởi vì anh có tiền mà thích anh. Thích, chính là một cảm giác rất ngắn ngủi, là một loại cảm giác trong nháy mắt chạm đến lòng bạn thì bạn liền muốn anh.



Nếu như thật sự bây giờ tâm trí của cô chỉ hướng về phía anh, mà bây giờ anh phát hiện ra cô không trung thành với anh mà không chịu nổi, anh sẽ ghét bỏ cô sao?



Tư Mộ lo sợ trong lòng, có chút khủng hoảng giống như một làn gió mạnh có thể thổi bay cô lên không trung, phiêu diêu lúc nào cũng có thể bay tới bất kỳ nơi nào.



Nhưng mà biểu hiện của anh lúc này, hình như... Không phải!

“Em...” Tư Mộ nghẹn giọng, nói không nên lời, cũng không biết nên nói thế nào.



Ngôn Mặc Bạch dùng tay lau nước mắt cho cô, động tác cũng không dịu dàng hình như đang muốn trừng phạt cô: “Cô gái của anh, nước mắt của em chỉ có thể thuộc về anh.”



Tư Mộ hít mũi, mặt bị anh đối đãi một cách thô lỗ, rất đau. Nhưng lời nói của anh lại làm cho lòng của cô mềm mại, ấm áp.



Ngôn Mặc Bạch ôm cô, xoay người muốn rời đi.



Người phự nữ bị trói thấy tình thế trước mặt không đúng như dự đoán, ngược lại có cảm giác như bị lợi dụng chế giễu.



Thấy Ngôn Mặc Bạch ôm người phụ nữ kia muốn rời đi, vì vậy càng thêm điên cuồng: “Đã bị người khác dùng qua, Ngôn Mặc Bạch, cô ta không xứng với anh!”



Ngôn Mặc Bạch dùng mắt ra lệnh cho Tiểu Cửu, bên kia lập tức hiểu đi về phía Đường Uyển.



Cô ta cũng ý thức được nguy hiểm đang đến gần, chẳng những không ngừng nghỉ ngược lại cảm giác như cái bình đã sứt mẻ lại sắp bể.



“Các người giết chết tôi rồi, các người cũng sẽ không tốt hơn...” Khóe miệng từ từ nở nụ cười lạnh.



Lại là câu này!



Mấy ngày trước lúc bắt được mấy người ở bãi đậu xe, tên cầm đầu cũng nói như vậy.



Sẽ không tốt hơn...?



Ngôn Mặc Bạch xoay người nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao nhưng không nói gì. Sau đó ôm cơ thể đang run rẩy của Tư Mộ đi ra khỏi phòng.



Thật là một người phụ nữ không biết sống chết thế nào!



Anh ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp, mà những người này không để anh vào mắt, lặp đi lặp lại nhiều lần đối nghịch với anh, nếu như muốn chết vậy anh sẽ không ngại thành toàn cho cô ta.



Chỉ là anh ta tin tưởng một giây tiếp theo cô ta sẽ cầu xin anh giết cô ta cho thoải mái.



Thủ đoạn của Tiểu Cửu không thể khinh thường, đừng nhìn bề ngoài anh ta chỉ là một người hiền lành thật ra thì trong mấy đàn em đi theo anh thì anh ta là người tàn ác nhất. Lệ Hỏa cũng phải bái phục trước anh ta.



Tất cả những chuyện tiếp theo sẽ có mùi máu tanh khá nhiều, anh không muốn để người phụ nữ của mình nhìn thấy. Lúc ban đầu là muốn để cô hiểu một mặt khác của anh nhưng về những chuyện này anh không muốn để cô đụng tới.



Bàn tay gắt gao nắm cô, bàn tay cô mềm mại trơn mềm như vậy, trắng nõn mảnh khảnh, sạch sẽ thuần khiết giống như một thiên sứ hoàn toàn không có bất kỳ một tỳ vết nào, anh không muốn để cô dính vào xã hội hắc ám này.



“Em... Chúng ta đi đâu?” Tư Mộ bị anh ôm, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào, dường như cả người dính vào người anh. Trong đầu là một đống hỗn loạn.



Chẳng lẽ anh nói muốn xử lý công việc chính là ở đây sao? Cứ như vậy xử lý?



Tư Mộ tái mặt nghi ngờ nhìn Ngôn Mặc Bạch hỏi: “Vừa rồi... Cô ta nói...”



Khôn muốn hỏi, không muốn đối mặt nhưng vẫn là không nhịn được muốn hỏi anh. Lời ra đến miệng nhưng lại cảm thấy khó diễn tả.



“Em rất để ý sao?” Ngôn Mặc Bạch kéo cơ thể cô về phía anh, chăm chú nhìn cô.



Mặc dù bình thường Ngôn Mặc Bạch chưa bao giờ có bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng Tư Mộ cũng chưa bao giờ thấy bộ dáng nghiêm túc như lúc này của anh.



Lòng cô không khỏi quặn đau. Trong đầu vẫn là câu nói kia của anh “Em rất để ý sao?”, có lẽ khó có khi nào cô bị bộ mặt nghiêm túc của anh như lúc này làm rung động, cô thật lâu vẫn không có phản ứng gì.



Một lúc sau, đầu óc mới bắt đầu hoạt động.



Sau đó, đột nhiên trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn anh.



Em rất để ý sao...”



Đợi chút... Cô có nghe lầm hay không? Chẳng lẽ lỗ tai cô có vấn đề rồi sao?



Những lời này phải là cô nói mới đúng chứ?



Có người đàn ông nào biết vợ mình ở trong khách sạn xảy ra quan hệ với người đàn ông khác còn có thể nghiêm túc hỏi vợ mình “Em rất để ý sao?”, chẳng lẽ không phải là anh sao?



Tư Mộ nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh, nghiêm chỉnh theo dõi anh, cố gắng tìm một chút tin tức.



Nhưng mà không có!



Mắt của anh trước sau như một, tỏa sáng không có bất kỳ khác thường nào.



Nghiêm túc, không nói dối!



Một người đàn ông sau khi biết chuyện lại có thể nhẹ nhàng tiếp nhận như vậy, chỉ có một ý duy nhất chình là: “Anh khong ngại, anh không quan tâm!”



Tư Mộ ngập ngừng mở miệng: “Em...”



Em cái gì đây?



Cô không biết nên nói gì.



Cô để ý, vô cùng để ý.



Cô ngại nhưng anh lại không ngại!



Lúc cô vừa mới phát hiện cô thích anh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK