Mục lục
Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cũng cõng em đi.” Diêu Dao cắn môi làm bộ đáng thương nhìn hướng Tiểu Cửu, “Em đi không nổi...”



Hứ!



Tiểu Cửu cười thầm trong lòng, bước nhanh qua, đưa tay kéo Diêu Dao đi về phái máy bay trực thăng.



Trong lòng Diêu Dao rất uất ức, gào khóc tỏ vẻ kháng nghị.



Chiếc máy bay trực thăng này rất đặc biệt, thiết bị và bố cục bên trong đều khác những chiếc máy bay trực thăng thông thường, không gian bên trong cũng lớn hơn nhiều so với máy bay trực thăng bình thường. Cabin được ngăn thành các phòng đơn riêng biệt, trong mỗi phòng đều có ghế sô pha và giường, giống một cái phòng bình thường.



Ngôn Mặc Bạch trực tiếp khiêngTư Mộ vào một phòng, ném cô lên giường.



“Này, Kỳ Tử cô ấy...” Tư Mộ còn chưa dứt lời, đã bị Ngôn Mặc Bạch đè lên người, hơi nóng phả vào tai cô, “Anh nói, đó là chuyện của hai người bọn họ, Cố Khuynh sẽ xử lý.”



“Nhưng mà Cố Khuynh anh ta có người phụ nữ khác.” Tư Mộ nắm chặt nắm tay, cắn răng giận giữ nói.



Nếu không phải đánh không lại anh, mới vừa lúc anh khiêng Tư Mộ, đáng lẽ ra hung hăng đánh anh cho tới khi mông anh nở hoa.



“Anh biết Cố Khuynh là hạng người gì, anh ấy đối với Sở Kỳ là nghiêm túc. Em yên tâm đi.” Ngôn Mặc Bạch thở dài, xoa đầu của cô nói.



“Tin cái rắm!” Ngôn Mặc Bạch luôn dùng những lời này, gì yên tâm với yên lòng, Tư Mộ nghe đến nỗi lỗ tai sắp mọc kén rồi, “Đàn ông đều như vậy sao? Có mới nới cũ, còn đa tình, gặp ai đều nói nghiêm túc, thật ra chính là kẻ cặn bã!”



Ngôn Mặc Bạch nghe xong liền đen mặt. Xem đi, trước cũng đã đoán là như thế, nếu để cho cô biết chuyện của Cố Khuynh, nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên người mình.



Đưa tay bóp eo cô, không hề nương tay, Tư Mộ đau đến gào khóc, mới phát hiện sắc mặt Ngôn Mặc Bạch đen đến dọa người.



Vội vàng vươn tay giữ lấy cái tay đang ở eo mình, nói: “Đương nhiên cũng có người chung tình, ví dụ như anh...”



Ngôn Mặc Bạch mới miễn cưỡng bỏ qua cô.



“Hôm nay mọi tâm tư của em đều đặt lên mấy chị em tốt của em, ngay cả con mình cũng không quan tâm?” Ngôn Mặc Bạch nhéo gò má Tư Mộ, nhướng mày hỏi.



“Ách? Cục cưng?” Chỉ trong nháy mắt bộ não của Tư Mộ liền từ trạng thái chết nõa chuyển sang trạng thái hoạt động, vội vàng nhảy khỏi giường: “Gay go, quên mang cục cưng theo.”



Lúc nãy chỉ lo khi thấy Sở Kỳ sẽ nói cái gì đó, vẫn luôn không yên lòng, khi ra khỏi nhà đều là Ngôn Mặc Bạch kéo tay của cô đi lên xe.



Lần này Ngôn Mặc Bạch chuẩn bị đi lữ hành, xưa nay anh đều muốn hai muốn thế giới của hai người, làm sao có thể nhắc nhở cô quên mang bảo bảo chứ?



Tư Mộ vô cùng lo lắng lao nhanh ra ngoài.



Lúc này máy bay đã cất cánh, cánh quạt xoay tròn, thanh âm ùng ùng át đi tiếng cười của Ngôn Mặc Bạch.



“Sao có thể mở cửa đây? Ngôn Mặc Bạch, anh mau bảo họ dừng lại! Em gọi điện thoại về nhà, bảo ba cho người cục cưng đến...” Ngôn Mặc Bạch cũng không ngăn cản Tư Mộ, vừa rồi xông tới cửa mới giật mình phát hiện máy bay đã bay lên cao, gấp đến độ vội vàng quay lại lôi kéo Ngôn Mặc Bạch.



Ngôn Mặc Bạch đưa mặt tới, nói: “Em hôn anh một cái, anh sẽ kêu người mang cục cưng đến đây.”



Tư Mộ không chút nghĩ ngợi, liền đưa miệng tới gần, hung hăng hôn một cái, sau đó vội vàng lại kéo anh: “Hôn rồi, mau bảo họ dừng lại.”



Ngôn Mặc Bạch đè đầu của cô, hung hăng mút vài cái, mới hài lòng buông ra, đứng dậy đi ra ngoài.



Tư Mộ theo sát phía sau anh, lo lắng anh xấu tính đổi ý. Nhìn Ngôn Mặc Bạch không đi đến phòng điều khiển, mà đi về hướng căn phòng lúc nãy của họ, Tư Mộ trầm mặt xuống.



Vừa quyết định đi lên bóp cổ anh mắng anh nói không giữ lời, chỉ thấy anh vén rèm phòng kế, đi vào, nói: “Má Ngô, đưa thằng bé cho con đi.”



Tư Mộ không thể tin được vọt vào, quả nhiên trông thấy Má Ngô và cục cưng ở bên trong.



Trên đầu cục cưng trên đeo một cái tai nghe cực lớn, chắc là ngăn tiếng gầm rú của cánh quạt, bảo vệ tai.



Nhóc con được đặt trên một cái giường nhỏ, trước mặt đầy đồ chơi, có lẽ cục cưng đang chơi rất vui ngay cả Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch đi vào cũng không biết, chỉ lo cúi đầu sờ sờ cây bút mà bé đang trên tay bé, bởi vì cúi thấp đầu, nê nước miếng thỉnh thoảng lại chảy ra nhỏ giọt lên tay.



Tư Mộ hưng phấn hét to một tiếng cục cưng, đáng tiếc cục cưng mang cái tai nghe kia, cộng thêm nhóc con đang chuyên chú chơi lấy món đồ chơi căn bản không hề nghe thấy mẹ gọi mình.



“Ngôn Mặc Bạch, anh đưa họ đến lúc nào vậy?” Tư Mộ vui mừng ôm eo Ngôn Mặc Bạch, cọ cọ vào ngực anh, hỏi.



Ngôn Mặc Bạch nhìn cô, hỏi: “Em đoán xem?”



Tư Mộ nghẹn lời, biết rất rõ khi đó cô đang nói chuyện cùng Sở Kỳ, vốn không hề chú ý tới tình huống bên anh, sao đoán được? Rõ ràng là anh cố ý.



Má Ngô cười híp mắt nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta cùng ngồi xe tới a! Cô cùng thiếu gia ngồi phía trước, tôi ôm tiểu thiếu gia ngồi đằng sau...”



Phốc!



Tư Mộ yên lặng thổ một ngụm máu.



Hôm nay rốt cuộc cô có bao nhiêu lần đi vào cõi thần tiên chứ? Rõ ràng mang theo bảo bảo cùng đi, cũng không biết?



Lúc này cô không thể không mắng mình nhiều chuyện, không xứng là một người mẹ tốt!



Tư Mộ tiến lên trước mặt cục cưng, cúi người ôm lấy cục cưng, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cậu, nhỏ giọng xin lỗi: “Cục cưng, mẹ sai rồi, đều là mẹ không tốt, damsqueen mất cục cưng...”



Nếu không phải cùng Ngôn Mặc Bạch ở đây, mà là một mình cô ôm cục cưng đi dạo phố chắc hẳn đã đánh mất cục cưng.



Cả ngày chỉ trích Ngôn Mặc Bạch đối xử với cục cưng không tốt, thật ra mình so với anh cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, còn có tư cách gì nói anh đây?



Cục cưng được mẹ ôm, mới phát hiện mẹ ở đây. Vui vẻ vừa chảy nước miếng vừa vỗ tay, còn lôi kéo mẹ chơi cùng mình.



Tư Mộ ôm cục cưng về phòng của bọn họ, vào phòng vẫn ôm cục cưng trong ngực, chơi với nhóc không buông tay.



Ngược lại Ngôn Mặc Bạch không nói gì. Mới đầu cũng ngồi một bên nhòn hai mẹ con nghịch, một lát sau nói phải đi tìm Tiểu Cửu Tiểu Trang bàn chuyện.



Đến lúc ăn cơm trưa, Má Ngô mang thức ăn nấu sắn ở nhà bày lên rồi gọi mọi người ăn.



Tư Mộ nhìn vô cùng kinh ngạc, nhưng lại ngoan ngoãn câm miệng không dám hỏi nhiều.



Má Ngô mang cháo của cực cưng đã chuẩn bị sẵn lại cho nhóc, thì cười nói với Tư Mộ: “Những thứ này không phải là sáng hôm qua phu nhân bảo tôi chuẩn bị để hôm nay mang đi sao? Tối hôm qua tôi thấy cô buồn bã ỉu xìu, nên không hỏi cô, chỉ dựa vào số lượng mọt người thường ăn mà làm, vì làm nhiều cũng không mang đi được.”



Tư Mộ nghe thấy Má Ngô nói, chính cô cũng hơi kinh ngạc. Đại khái là thật sự mình có phân phó đi!



Đến Las Vegas mất hơn mười tiếng bay sao có thể không đói bụng? Ăn thức ăn nhanh quả thật không có hương vị, cho nên mới bảo Má Ngô chuẩn bị.



Lúc ăn cơm, Sở Kỳ cũng đi ra, vài người ngồi trên bàn ăn, nhìn dấu hôn trên cổ Sở Kỳ, còn có gương mặt đỏ bừng của cô ấy, liền sáng tỏ.



Xem ra đây là làm lành rồi!



Xem ra đàn ông chinh phục người phụ nữ đều ở trên giường!



Ăn cơm trò chuyện trong chốc lát, đại khát nói về chuyện đến Las Vegas sẽ đi đâu chơi.



Las Vegas chủ yếu sòng bài, tham quan, mua sắm và nghỉ ngơi. Lần này kế hhoachj chính của các cô là đánh bài.



Bốn người chụm đầu vào một chỗ hưng phấn thảo luận, giống như đã vứt hết chuyện không vui trức khi lên máy bay ra khỏi, không có ai chủ động nhắc tới.



Lúc đến Las Vegas, máy bay trực tiếp hạ cánh trên thảm cỏ phía sau biệt thự của Lâu Diệc Sâm.



Tư Mộ định chuẩn bị ôm con, nhưng bị Ngôn Mặc Bạch đưa tay ôm lấy, cô chỉ có thể đi theo phía sau.



“Không khí nơi này thật tốt!” Sau khi xuống máy bay Tư Mộ, hít một hơi thật sâu.



Chắc chắn diện tích căn biệt thự này rất lớn, xung quanh đều là cỏ xanh, gió nhẹ thổi tới, mang theo hương cỏ xanh và mùi đất, còn có hương hoa nhè nhẹ.



Mọi người vừa xuống máy bay, liền nghe thấy giọng nói trẻ con hưng phấn kêu to: “A a a —— dì Mộ Mộ, dì Thanh Thần, dì Kỳ Tử, dì Dao Dao... Mọi người đều tới!”



Vưu Ngư vừa la cừa chạy đến trước mặt Ngôn Mặc Bạch: “Dượng Tiểu Bạch, con có thể bế bảo bảo Dự Dự bé nhỏ không?”



Cô bé đứng trước mặt Ngôn Mặc Bạch, ngửa mặt lên, bàn tay nhỏ bé xoắn chặt, vô cùng chờ mong nhìn Ngôn Mặc Bạch.



“Đương nhiên!” Ngôn Mặc Bạch ôm con trai cúi người xuống, để Vưu Ngư và con trai của mình nhìn thẳng vào nhau, nhưng Ngôn Mặc Bạch lại nói: “Thế nhưng hiện tại nhóc con này rất nặng, con không ôm nổi nó đâu.”



Đôi mắt to tròn của Vưu Ngưnhìn chăm chú Ngôn Mặc Bạch, giống như đang quyết định một chuyện rất lớn: “Vậy từ hôm nay trở đi con muốn ăn thật nhiều, mau mau lớn lên. Chờ khi con lớn cũng mạnh khỏe rồi, dượng có thể cho con ôm Dự Dự bé nhỏ không?”



Mọi người xung quanh đều nhịn cười không được.



“Vưu Ngư, bình thường mẹ bảo con ăn nhiều cơm con không nghe, toàn ăn đồ ăn vặt. Hiện tại thấy hối hận không?” Vưu Ưu xoa xoa đầu con gái mình đầu, trêu chọc bé.



Vưu Ưu thở dài một hơi, vẻ mặt như biết vậy đã chẳng làm, nói: “Mẹ, thật sự là con rất hối hận. Tại sao lúc con ăn đồ ăn vặt mà không ăn cơm mẹ lại không khuyên con chứ? Mẹ khuyên nhiều, con có thể ăn ít đi. Hiện tại cũng có thể ôm Dự Dự bé nhỏ rồi. Ai! Đều tại mẹ!”



“Này từ hôm nay trở đi, con nên ngoan ngoãn nhiều ăn cơm đi.” Vưu Ưu đối với đứa con này thật là đau đầu muốn chết, mỗi lần lúc ăn đều có thể tìm ra một đống lý do mà không chịu ăn cơm. Cô dỗ đến nỗi đầu cũng muốn nổ tung. Nếu từ hôm nay trở đi con bé chịu ăn cơm, vậy cũng phải cám ơn bạn nhỏ Ngôn Dự rồi.



Hiện tại Ngôn Dự mới hơn sáu tháng, lúc có người nhà ở bên thì rất thích cười, nhưng hễ thấy người lạ lại khóc. Ngạc nhiên là khi bé con nhìn thấy Vưu Ưu, thì bật cười khanh khách, thậm chí còn y y nha nha chủ động đưa tay về phía Vưu Ngư, muốn được bế.



Vưu Ngư cũng biết hiện tại mình ôm không nổi bảo bảo, liền đem mặt đưa tới, bẹp một cái hôn lên mặt bạn nhỏ Ngôn Dự, lại đưa mặt mình tiến đến bên miệng Ngôn Dự, nói: “Dự Dự bé nhỏ, em cũng hôn chị đi!”



Bạn nhỏ Ngôn Dự cũng rất phối hợp, cái miệng đầy nước đưa tới, lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của Vưu Ưu từng dấu nước miếng. Hôn xong sau rất vui mừng vỗ tay.



Lâu Diệc Sâm và Ngôn Mặc Bạch đứng bên cạnh đều đen mặt, nhưng mỗi người lại có một ý nghĩ riêng.



Vưu Ưu kéo kéo Tư Mộ, nói: “Mộ Mộ, con của cậu thật là có tài a, mới sáu tháng đã biết ăn đậu hũ của Vưu Ngư nhà mình.”



“Là Vưu Ưu nhà cậu dụ dỗ con mình? Hôn con mình, còn muốn con mình hôn lại.” Tư Mộ nói xong,cười đến nghiêng ngả.



“Được rồi, đi vào trước đi! Ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt mỏi, đã chuẩn bị phòng cho mọi người rồi, giờ nghỉ ngơi đi!” Vưu Ưu mời mọi người vào nhà.



Bốn người bọn Tư Mộ và Vưu Ưu đã nửa năm không gặp, lúc ngồi ở phòng khách, thì hưng phấn nói chuyện với nhau líu ríu như chim con.



Bạn nhỏ Ngôn Dự và Vưu Ngư nghịch trong chốc lát liền ngủ mất rồi, Má Ngô bế nhóc con vào phòng khách theo như an bài của Vưu Ưu. Vưu Ngư thấy Ngôn Dự ngủ, cũng đòi ngủ, vì vậy đi đến bên người Ngôn Dự, nhẹ nhàng nằm xuống, hôn một cái lên khuôn mặt non nớt của nhóc con, thấy Ngôn Dự không có tỉnh, liền hôn lên cái miệng nhỏ của nhóc, mới hài lòng nhắm mắt lại ngủ, Má Ngô ở một bên thấy vậy liền trợn to mắt.



Tiểu thiếu gia mới hơn sáu tháng, cứ như vậy mà mất nụ hôn đầu tiên, bị cường hôn khi đang ngủ...



Má Ngô đôi mắt liếc về phía Vưu Ngư đang nhắm chặt hai mắt, âm thầm giơ ngón tay cái lên.



Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh còn có Lâu Diệc Sâm, ba người trong thư phòng mở một chai rượu đỏ.



“Đại ca, lão Tứ cùng lão Ngũ đâu rồi sao không phát hiện hai người bọn họ?” Ngôn Mặc Bạch ngồi xuống, uống rượu liền hỏi.



“Đã gọi điện thoại cho bọn họ, chắc hẳn sắp tới.” Lâu Diệc Sâm thản nhiên nói.



“Trước nhờ hai người họ giúp một chuyện...” Ngôn Mặc Bạch cười như không cười nhìn Lâu Diệc Sâm nói: “Không biết kết quả như thế nào?”



Lần trước Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Lâu Diệc Sâm, nhờ anh ấy giúp làm sụp đổ trung tân nghiên cứu chế tạo thuốc của gia tộc Tư Khắc Tư, nhưng mà anh ấy nói không có thời gian, liền bảo Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm. Nhưng đã vài ngày rồi mà hai người này không truyền cho anh chút tin tức nào cả, cũng không biết có làm được không.



Khó có khi Lâu Diệc Sâm cười ra tiếng, nói: “Không phải là không có làm thỏa đáng, chỉ e là làm hơi lớn.”



“Ừm? Làm sao vậy?” Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh kinh ngạc nhìn về phía Lâu Diệc Sâm.



“Hai tiểu tử này, vốn bảo bọn họ san bằng trung tâm nghiên cứu thuốc, kết quả không biết bọn họ làm cái gì mà chẳng những làm nổ banh cả trung tâm, còn khiêu khích cả gia tộc Tư Khắc Tư.” Lâu Diệc Sâm uống một ngụm rượu đỏ, vẻ mặt rất vui vẻ.



Gia tộc Tư Khắc Tư ở bang Nevada danh tiếng lẫy lừng, căn cơ ổn định, thực lực lớn, người bình thường ai động được?



Hai tên tiểu tử lại chọc vào Tư Khắc Tư, nên đã bị nhiều hắc bang đuổi giết. Coi như bọn họ năng lực bất phàm, nhưng mà hai quyền khó địch bốn tay, lần này cũng coi như quá sức với hai người họ.



“Há, đúng rồi, nghe nói Lôi Ngạo lấy được từ trung tâm nghiên cứu kia một loại thuốc, nghe nói là thuốc mất ký nhớ, bây giờ đang ở trên tay cậu ta.” Lâu Diệc Sâm từng nghe Ngôn Mặc Bạch kể về chuyện mình và cô vợ mình bị Alan tiêm thuốc mất trí nhớ.



Hi vọng thuốc trên tay Lôi Ngạo chính là loại loại thuốc đó..., đến lúc đó đưa cho Cố Khuynh phân tích thành phần thuốc, có lẽ có thể chế tạo ra thuốc giả. Nhưng chuyện đã xảy ra nhiều năm, coi như có thể chế tạo ra thuốc giải, sợ là cũng không thể tìm về những trí nhớ kia. Nhưng có 1% có thể, thì còn có hy vọng, không thể buông tha, cố gắng thử xem đi.



Ngôn Mặc Bạch kích động đến nỗi trái tim đập nhanh vài nhịp, mới giơ ly rượu lên chạm lý với Lâu Diệc Sâm, nói: “Tạ ơn đại ca nhiều.” So với Ngôn Mặc Bạch vui vẻ, thì tâm sự Cố Khuynh có vẻ hơi nặng nề.



Ngôn Mặc Bạch ngồi ở bên cạnh anh, khuỷu tay đụng đụng anh, nói: “Vốn không định hỏi anh chuyện này nhưng nó có liên quan đến vợ em, anh hai chuyện này anh quyết định như thế nào?”



“A, không có chuyện gì, tự anh hiểu rõ.” Cố Khuynh uống một hớp lớn rượu, nói.



Ngôn Mặc Bạch liếc anh một cái, giọng lành lạnh nói: “Thực ra nó rõ tốt rồi, đừng để đến lúc đó người phụ nữ của anh đến khóc trước mặt vợ em, làm hại em bị vợ mắng.”



Hôm nay lúc ở trên máy bay, không phải là bị vạ lây sao?



“Hứ! Tiểu Bạch, không ngờ cậu còn có sở thích làm nô lệ của vợ đó!” Cố Khuynh mỉm cười nói.



Ngôn Mặc Bạch coi như không có gì nhún nhún vai, uống một ngụm rượu, nói: “Đó là đương nhiên.”



Lâu Diệc Sâm vỗ vỗ vai Ngôn Mặc Bạch, nói: “Hạnh phúc là tốt rồi.”



Nhớ lại hai năm trước Ngôn Mặc Bạch cái gì cũng không hiểu, ngay phụ nữ cũng không chạm vào, chứ đừng nói chi là biết cái gì là tình yêu?



Ai có thể đến một Ngôn Mặc Bạch máu lạnh vô tình, giờ này ngày này hết mực yêu thương một người phụ nữ chứ?



Thật sự là dịu dàng là mò chôn anh hùng, lại nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Mỗi người đều là ví dụ sống sờ sờ!



Cố Khuynh nhìn dáng vẻ đắc ý của Ngôn Mặc Bạch, trong lòng của anh ngứa ngáy cực kì. Hận không thể cho toàn bộ thế giới biết anh là nô lệ của vợ sau đó còn thích thú khoe khoang hạnh phúc, loại người này thật là muốn ăn đòn mà!



Thật ra chẳng qua chỉ là hâm mộ ghen ghét thôi!



Ngôn Mặc Bạch nâng ly cụm ly với Cố Khuynh, nói: “Nếu anh không nắm chắc, sợ rằng cô ấy sẽ đi với người khác.”



Cố Khuynh xụ mặt trừng Ngôn Mặc Bạch, Lâu Diệc Sâm lắc lắc ly rượu trên tay cười nhìn hai người bọn họ, hờ hững nói: “Tiểu Bạch, em chọc nó tức giận, cẩn thận nó không chế thuốc giải. Đến lúc đó thuốc này cầm về cũng vô dụng.”



Hết chương 168

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK