“Bà xã, em cũng nghĩ đi, có anh ở trong này là được.”
Ngôn Mặc Bạch đứng từ xa nhìn thấy trên hành lang chỉ có cô vợ nhỏ của mình và Diệp Nham, hai người đứng tương đối gần, dường như đang ói chuyện.
Ngôn Mặc Bạch nhanh chóng bước lại, bàn tay to ôm lấy eo Tư Mộ, kéo vào trong ngực, ngay trước mặt Diệp Nham, cúi đầu hôn hôn khóe miệng của cô, thanh âm thấp thuận như rượu, thân mật nói nhỏ, giọng nói tuy không lớn, nhưng Diệp Nham đứng rất gần đấy nên nghe rõ vô cùng.
Tư Mộ biết Ngôn Mặc Bạch cố ý. Cô có chút áy náy nhìn về phía Diệp Nham, quả nhiên trên mặt ngưng kết một tầng sương, cứng ngắc lại trắng bệch.
“Diệp Nham, anh đi nghỉ đi, nơi này có chúng tôi canh chừng rồi. Anh không cần lo lắng.” Tư Mộ nắm tay Ngôn Mặc Bạch, khẽ nhéo nhéo lòng bàn tay anh, trên mặt lại cười cười đối với Diệp Nham.
“Dù sao buổi chiều đứa nhỏ mới được chuyển tới phòng bệnh thường, tôi ở ngay trong phòng bệnh là được rồi.” Diệp Nham nhìn ý cười trong mắt Tư Mộ, trong lòng khẽ rung động, chậm rãi gật đầu.
Ngay sau đó đưa mắt về phía Ngôn Mặc Bạch, nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Ngay khi anh ta xoay người rời đi, sau lưng lộ ra một cái bóng dài, cô đơn mà tịch mịch.
Tư Mộ nhắm chặt mắt, tuy hiện tại không có yêu, nhưng cuối cùng đã từng yêu, vẫn có chút đau lòng.
Mặc kệ lúc trước ai đúng ai sai, sau khi tách ra, cô chiếm được toàn bộ thế giới tốt đẹp hạnh phúc nhất, mà anh ta lại cô đơn một mình, cô không đành lòng.
Cô hy vọng anh ta cũng sẽ được hạnh phúc.
Thấy Tư Mộ ngẩn người nhìn theo phương hướng Diệp Nham, Ngôn Mặc Bạch khẽ nhéo mặt cô, vẻ mặt mất hứng nói: “Người ta đi ròi, em còn nhìn cái gì?”
Tư Mộ bừng tỉnh, liền thấy anh trầm mặt xuống.
Nghĩ rằng khẳng định người kia lại ghen rồi.
Tư Mộ nháy mắt, nhìn anh cười: “Thế nào? Người nào đó đang ghen sao?”
Vừa mới dứt lời, mặt đã bị Ngôn Mặc Bạch ôm: “Hửm -- còn dám chế nhạo anh? Xem gia thu thập em thế nào!” Nói xong lập tức ôm đùi cô căn chỗ, đầu của anh vừa khéo để ngay trước bộ ngực của cô, liền dùng đầu cọ cọ vào trước bộ ngực cô, cọ đến khi cô hận không thể hét chói tai.
...
Lúc này vừa mới hừng đông, trong hành lang yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.
Ngôn Mặc Bạch liền đè cô vào vách tường hung hăng hôn lên, mãi đến khi cả người cô xụi lơ ở trong lòng anh, anh mới buông môi cô ra, vùi đầu vào vai cô thở dốc.
“Bà xã, em mau đi ngủ đi!” Một lát sau, Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu lên, hai tay ôm mặt cô, nhìn hai vành mắt thâm quầng của cô, bởi vì thức khuya mà mắt đỏ au lên, anh đau lòng khẽ khuyên cô.
Tư Mộ trừng mắt nhìn, cũng đưa tay lên ôm mặt anh, kiễng chân lên, ngửa đầu hôn hôn môi anh, nói: “Ông xã, anh càng cần nghỉ ngơi hơn nữa. Đã lâu rồi anh không được ngủ, ngày hôm qua còn rút máu. Nếu anh còn mau mau đi nghỉ, thân thể làm sao chịu nổi?”
Ngôn Mặc Bạch nghiêng đầu hôn lên tay cô: “Chúng ta cùng nhau ngủ?”
“Nhung nơi này cần người trông...” Tư Mộ đưa tay vuốt má anh vài cái rồi nói: 'Nếu không chúng ta lại chỗ ghế dựa chợp mắt một lát nhé?”
Lại ghế dựa chợp mắt một lát vẫn tốt hơn.
Ngôn Mặc Bạch quay đầu nhìn hai đứa trẻ giống nhau thông qua tấm kính thủy tinh, không có gì khác lạ, liền ôm Tư Mộ tới chỗ ghế dựa, anh ngồi dựa vào rồi ôm cô trong ngực.
Tư Mộ giãy dụa thopat1 khỏi ngực anh rồi ngồi xuống bên cạnh, Ngôn Mặc Bạch nhíu mày nhìn về phía cô.
Tư Mộ đưa tay ôm cổ Ngôn Mặc Bạch, kéo đầu anh vào trong lòng mình, ngay sau đó lại giống như đang dỗ tiểu bảo bảo, một tay vỗ lưng anh, một tay xoa đầu anh, giọng điệu nhỏ nhẹ, dịu dàng dỗ: 'Ông xã, anh ngủ đi... Ngoan ngoãn ngủ nào...”
Khi tay cô xoa đầu anh rồi dọc xuống gương mặt, râu ria đe cứng đâm vào lòng bàn tay cô ngứa ngáy, ngứa tới trong lòng lại biến thành đau lòng.
“Bà xã, em đang dỗ con trai ngủ hay đang dỗ chồng ngủ đây?” Đầu Ngôn Mặc Bạch bị cô ôm vào trong ngực, quanh quẩn là hơi thở thuộc về của cô, vô củng thoải mái thích ý nhắm mắt lại hỏi.
“Anh cảm thấy thế nào?” Bàn tay Tư Mộ vỗ nhẹ lên lưng anh, hỏi lại.
“Anh cảm thấy giống dỗ con trai ngủ hơn...” Giọng nói của Ngôn Mặc Bạch khàn khàn lười nhác, vẻ mệt mỏi buồn ngủ vô cùng rõ ràng. Nhưng đầu của anh lại hơi nghiêng lên phía trước, cách một lớp áo há miệng bắt lấy thứ mềm mại trước ngực Tư Mộ.
Tư Mộ vốn còn tưởng anh sắp ngủ, kết quả lại bị anh tập kích bất ngờ như vậy, khiến cô giật mình, đưa tay nhéo lỗ tai anh rồi mắng: “Ngôn Mặc Bạch, anh làm gì vậy? Đừng làm loạn, ngủ đi!”
Lúc này tuy còn rất sớm, trong hành lang không có người, nhưng cũng không đảm bảo sẽ không có bảo vệ đi trức ban hay những y tá bác sĩ khác đột nhiên đi qua, nếu như bị thấy cảnh này, còn không phải mất mật chết sao?
Ngôn Mặc Bạch lại không quan tâm, không kiêng nể gì dùng răng nanh ma sát nhẹ vài cái, ngậm trong miệng, miệng ậm ừ nói: “Lúc em dỗ con trai ngủ, không phải sẽ cho nó bú sữa sao? Anh cũng muốn...”
Nói xong đầu lưỡi phối hợp linh hoạt với miệng, cuẩn bị cởi bỏ nút áo của cô, bỏ đi chướng ngại vật, đi tìm đôi nhũ mềm mại êm ngọt của cô.
Tư Mộ sợ tới mức vội vàng đưa tay ra ngăn miệng anh lại, phòng ngừa anh lại tiếp tục làm ra hành vi ác liệt.
Người này đúng là lớn gan mà!
Tay Tư Mộ che miệng anh, anh quả thật không có cách nào dùng miệng cởi bỏ áo ngực của cô, nhưng nược lại há miệng ngậm chặt một ngón tay cô, đầu lưỡi ấm nóng ra sức khiêu khích trên ngón tay khiến cả người Tư Mộ như muốn nhũn ra.
Thân thể run rẩy, vội vàng rút tay về, đỏ mặt quát lớn: “Ngôn Mặc Bạch, sao anh có thể làm như vậy?”
“Thế nào? Ở đây không có người em sợ gì chứ?” Ngôn Mặc Bạch nhếch khóe miệng tà nịnh, gương mặt này điên đảo chúng sinh ở Light Blue, như yêu nghiệt trùng sinh.
Tư Mộ nhìn hoảng hốt một lúc mới hoàn hồn, nói: “Lỡ như có người hì sao?”
“Có người thì thế nào? Anh trêu chọc bà xã của mình, lại không phạm pháp!” Ngôn Mặc Bạch nói xong lại tiếp tục dùng đầu cạ cạ ngực của cô, bộ dáng quật cường này khiến Tư Mộ vừa đau đầu lại bất đắc dĩ.
“Bà xã, anh chỉ mút mút một lát... Hai ngày nay em không có đút sữa, chắc chắn là trướng đến khó chịu rồi? Để ông xã giúp em...” Ngôn Mặc Bạch hơi hơi chống đỡ đứng dậy, bàn tay đưa tới trước ngực cô.
Sau khi đưa cục cưng đến chỗ cha mẹ thì chưa hề cho bé ăn sữa, đến bay giờ cũng đã ba ngày, quả thật trướng đau vô cùng.
Vừa rồi khi anh vừa mới dùng đầu cọ trước ngực cô, cô liền đau đến nhíu mày, hiện tại bị anh cố ý nhéo nhéo như vậy càng đau hơn.
Ngôn Mặc Bạch đoán đúng nói như vậy thì sẽ khogn6 bị cự tuyệt, vì thế lớn mật vươn tay lên, cởi bỏ áo của cô, hơi mở rộng một chút rồi vùi đầu vào, dùng miệng kéo áo ngực xuống, khogn6 kiêng nể gì bắt nạt cô.
Tối hôm qua ăn trễ, còn ăn rất no, hôm nay có vẻ như vô cùng đói.
Ngôn Mặc Bạch ăn xong cả hai bên rồi mới liếm liếm khóe miệng, đứng dậy sửa sang lại quần áo cho cô.
Tư Mộ luôn căng thẳng từ nảy tới giờ, ánh mắt luôn chú ý chung quanh, chỉ sợ có người sẽ tới. Mà Ngôn Mặc Bạh cái người khốn kiếp này vừa vô sỉ lại tham lam, ăn xong một bên còn muốn đổi sang bên khác, khiến cô hận không thể dùng một cước đá anh xuống đất.
Mãi tới khi xong xuôi, Tư Mộ vội vàng đứng dậy một bên giữ chặt chỉnh sửa quần áo trên người, một bên thở phì phò trừng anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch vô sỉ thành quen, Tư Mộ cũng đã quen, cho dù cô trừng mắt tới mù, Ngôn Mặc Bạch cũng sẽ không đỏ mặt.
Ngôn Mặc Bạch thoả mãn nhìn cô vợ nhỏ của mình đang tức giận, vươn tay ra kéo cô lại. Tư Mộ đứng ở một bên sửa sang lại quần áo, bị anh kéo bất ngờ như vậy, thân mình bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào trong lòng anh.
“Bà xã, anh bổ sung đầy năng lượng rồi, cho nên, bây giờ em ngủ đi!” Ngôn Mặc Bạch đưa tay che lên hai mắt của cô, bắt buộc cô ngủ.
Tư Mộ luôn căng thẳng từ nảy tới giờ, ánh mắt luôn chú ý chung quanh, chỉ sợ có người sẽ tới. Mà Ngôn Mặc Bạh cái người khốn kiếp này vừa vô sỉ lại tham lam, ăn xong một bên còn muốn đổi sang bên khác, khiến cô hận không thể dùng một cước đá anh xuống đất.
Mãi tới khi xong xuôi, Tư Mộ vội vàng đứng dậy một bên giữ chặt chỉnh sửa quần áo trên người, một bên thở phì phò trừng anh.
Nhưng Ngôn Mặc Bạch vô sỉ thành quen, Tư Mộ cũng đã quen, cho dù cô trừng mắt tới mù, Ngôn Mặc Bạch cũng sẽ không đỏ mặt.
Ngôn Mặc Bạch thoả mãn nhìn cô vợ nhỏ của mình đang tức giận, vươn tay ra kéo cô lại. Tư Mộ đứng ở một bên sửa sang lại quần áo, bị anh kéo bất ngờ như vậy, thân mình bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào trong lòng anh.
“Bà xã, anh bổ sung đầy năng lượng rồi, cho nên, bây giờ em ngủ đi!” Ngôn Mặc Bạch đưa tay che lên hai mắt của cô, bắt buộc cô ngủ.
Tư Mộ giãy dụa một cái, liền yên tĩnh trở lại, giọng nói rầu rĩ: “Ông xã, lần sau không được như vậy nữa...”
“Làm sao?” Ngôn Mặc Bạch có chút khó hiểu hỏi.
“Ở bên ngoài không được khi dễ em như vậy...”
Có lẽ từ trước tới nay anh đều làm theo ý mình như thế, chưa bao giờ nghĩ thay người khác, sẽ quan tâm tới cảm nhận của cô. Chẳng lẽ anh không biết làm giống như vừa nãy, neu1 bị người khác nhìn thấy, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ sao?
Bàn tay Ngôn Mặc Bạch che trên mặt cô dừng một lát rồi mới thấp giọng ừ một tiếng.
Thật ra sẽ không có người thấy, thính lực của anh tốt như vậy, trong vòng một trăm thước có động tĩnh gì anh đều có thể cảm nhận được. Chính là anh biết sẽ không có người tới gần, mới có thể làm vậy với cô.
Nếu cô cảm thấy làm như vậy ở bên ngoài không tốt, vậy thì anh sẽ sửa!
Vốn dĩ hai người đều mệt mỏi, nhưng nghĩ tới cục cựng đang nằm trong phòng bệnh kế bên thì buồn ngủ gì cũng bay hết.
Sợi dây tinh thần của Tư Mộ sẽ không ngủ nên lôi kéo ôm lấy Ngôn Mặc Bạch, cùng anh tán gẫu.
Ngôn Mặc Bạch ôm cô vào lòng, luôn im lặng nghe cô thao thao bất tuyệt nói chuyện, tỉnh thoảng ừ ừ ừm ừm phụ họa một hai câu.
Tư Mộ thấy anh không hề chuyên tâm nói chuyện với cô, liền đưa tay ôm mặt anh, buộc anh phải đối diện với mình rồi hỏi: “Ông xã, có phải cái người Dư Hinh kia bị anh phái người đi xử lí rồi hả?”
Loại chuyện nhỏ này dĩ nhiên không dám lớn tiếng hỏi, cho nên Tư Mộ hỏi rất nhỏ, ghé đầu sát đầu anh, khi nói chuyện, hơi thở đều phả lên mặt anh.
Ngôn Mặc Bạch đưa môi lại gần cô hơn, mút một cái mới thấp giọng hỏi lại: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì!” Tư Mộ phun ra ba chữ.
Kết cục của Dư Hinh này cũng là đáng đời, không nên lần lặp đi lặp lại nhiều lần chọc vào Ngôn Mặc Bạch, nhưng nghĩ lại nếu một đứa nhỏ bên trong là con của Dư Hih, vậy sau này đứa nhỏ phải làm sao đây?
“Đúng rồi, một đứa bé bên trong, có phải là của Dư Hinh và Diệp Nham không?” Tư Mộ hỏi Ngôn Mặc Bạch. Anh có thể tra được đứa nhỏ này có nhóm máu giống con trai của mình, vậy chắc chắn có thể đi sâu điều tra thân thế của đứa bé này.
Ngôn Mặc Bạch lắc đầu nói: “Không phải! Theo điều tra, mẹ ruột của đứa nhỏ này là một người tên Mạc Nhan. Nhưng sau khi sinh đứa nhỏ thì biến mất. Về phần cha đứa nhỏ này có phải Diệp Nham hay không thì không biết. Chỉ có điều nhìn dáng vẻ này, cũng không giống là con trai của Diệp Nham.”
Về phần Mạc Nhan, bọn họ không có đi sâu điều tra vì cảm thấy không cần thiết. Bọn họ chỉ cần đứa nhỏ này thôi.
Tư Mộ kinh ngạc trừng lớn mắt, đứa bé này lại không phải là con của Dư Hinh, cũng không phải của Diệp Nham, vậy tại sao đứa nhỏ lại ở trong tay bọn họ chứ?
Còn có Mạc Nhan là ai?
Tư Mộ nhíu mày suy nghĩ sâu xa một lát, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.
Ngôn Mặc Bạch thấy cô nhíu mày liề đưa tay xoa mặt cô, giọng nói thể hiện anh đang rất khó chịu: “Em quan tâm tới đứa nhỏ này nhiều như vậy làm gì?”
Tư Mộ bị anh véo mặt ăn đau, vừa nghe giọng điệu này của anh đã biết anh lại nổi tính tình rồi.
Vươn tay véo lấy bàn tay đang véo mình, một bên lại trừng anh.
Mà anh da dày thịt béo, căn bản không chịu thua.
Tư Mộ thở dài, mới nói: “Bây giờ đứa nhỏ và con trai của chúng ta hỗ trợ máu nhau, như vậy không phải giống anh em sao? Sau này chúng ta cũng không thể làm như không quen biết?”
“Vậy em muốn thế nào?” Ngôn Mặc Bạch tiếp tục với giọng điệu khó chịu.
“Không phải anh nói đứa bé không phải của Dư Hinh, cũng có thể không phải của Diệp Nham, mà mẹ ruột của nó lại mất tích, đứa bé này không khác gì cô nhi không cha không mẹ sao? Rất đáng thương.” Tư Mộ nhìn Ngôn Mặc Bạch nói rồi lại thở dài.
“Sao lại không cha không mẹ? Đứa nhỏ này không phải còn có Diệp Nham sao?” Ngôn Mặc Bạch mím mím môi.
“Một người đàn ông như Diệp Nham, làm sao chăm sóc tốt cho đứa nhỏ được? Anh xem, đứa nhỏ này gầy yếu như vậy...”
“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?” Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm cô, trực tiếp hỏi.
“Em nghĩ nếu không chúng ta nhận nó làm con nuôi đi? Dù trong trong cơ thể nó cũng có máu của chúng ta.” Tư Mộ thấp giọng nói.
Lần đầu khi nhìn thấy đứa nỏ này, thân thể gầy yếu của nó khiến cô vô cùng đau lòng.
Có lẽ do tình thương của mẹ lan tràn, tóm lại khi nhìn thấy đứa nhỏ này, cô sẽ thấy đau lòng, hận không thể ôm vào lòng dỗ dành.
“Không được!” Ngôn Mặc Bạch quyết đoán cự tuyệt.
Đưa nhỏ này do Diệp Nham nuôi, nếu nhận làm con trai, không phải tạo cơ hội cho vợ mình và bạn trai cũ tiếp xúc tình cũ không rủ cũng tới?
Không được!
Anh kiến quyết không đồng ý!
“Vì sao không được?” Tư Mộ đẩy đấy tay anh hỏi.
“Thứ nhất, không phải chỉ có một mình Diệp Nham lo cho nó, bây giờ Diệp Nham có rất nhiều tiền, anh ta có thể mời bảo mẫu, mang thêm tám mười đứa trẻ về nuôi cũng không có vấn đề. Thứ hai, chính chúng ta cũng có con trai, em còn nhận thêm con trai làm gì? Chẳng lẽ em muốn lấy tình thương con của mẹ chia ra ngoài một nửa? Về phần này anh kháng nghị thay con trai.” Ngôn Mặc Bạch kể ra một tràng.
Tư Mộ vốn dĩ đang bất mãn không vui cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lại nghe thấy Ngôn Mặc Bạch tiếp tục kể ra: “Còn điều thứ ba, nếu em nhận đứa nhỏ này làm con trai, như vậy Diệp Nham sẽ có lý do quang minh chính đại tiếp cận em, điểm này, anh vô cùng để ý, cho nên anh kiên quyết phản đối.”
Khi tư Mộ nghe anh giải thích tới điều thứ ba, trong lòng cũng suy xét lời nói của anh, nói ra thực sự cũng có lý, nhưng khi nghe câu cuối cùng của anh, lại bật cười ra tiếng. Tay vuốt ve gương mặt anh, cười nói: “Người nào đó lại ghen rồi! Em phát hiện gần đây anh hay hóa thành bình dấm chua, hở chút liền ghen!”
Ngôn Mặc Bạch làm vẻ mặt “Anh chính là đang ghen, xem xem rồi làm đi!” Khiến Tư Mộ cảm thấy anh vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà...
“Ông xã, nhưng đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương. Cho dù không nhận con nuôi, sau này cũng gần gũi với nó đi. Anh xem hai đứa nhỏ cùng máu hỗ trợ nhau, không chừng sau này tâm ý tương thông, trước đó chúng ta để cho bọn nó làm quen, tốt nhất trở thành anh em tốt, nếu không khi trưởng thành mới phát hiện hai người tâm ý tương thông, rất dễ trở thành cơ hữu.” Tròng mắt Tư Mộ chuyển động, nói với Ngôn Mặc Bạch.
SẮc mặt Ngôn Mặc Bạch tối sầm lại, bất đắc dĩ vỗ trán.
Cơ hữu? Mệt cho cô nghĩ ra!
Nhất thời đột nhiên nhớ tới khi mới kết hôn, cô còn hiểu lầm anh và Cô Khuynh lèng phéng với nhau...
Bà tay Ngôn Mặc Bạch từ trên mặt cô vuốt vài cái rồi di chuyển xuống dọc theo cổ, đi tới nơi mềm mại của cô, nhéo vài cái, nói: “Em lại nghĩ tới khẩu vị nặng? Lại xem tiểu thuyết trên mạng đúng không?”
Tư mộ bị anh nhéo hít vào một hơi, vội vàng xua tay phủ nhận: “Không nhiều không nhiều, một chút cũng không...”
Ngôn Mặc Bạch tăng thêm động tác trên tay, bức hỏi: “Không nhiều lắm là bao nhiêu?”
Tư Mộ cũng sắp muốn khóc rồi, không ở bên ngoài đùa giỡn cô nữa?
Quả nhiên hứa hên của đàn ông đều là chó má!
Trong lòng Tư Mộ tức giận, liền thốt ra: “Ba hay năm trăm bộ...” Đây vẫn còn thiếu.
“Đều là thể loại đam mỹ?” Từ nảy hay nghe cô nói.
“.. Ừm, không hoàn toàn...” Tư Mộ do anh tăng thêm lực đạo làm cả người vô lực, hơi thở rối loạn.
“Chuyện nam nam xxoo em cũng xem không ít nhỉ? Còn có video clip... Để anh xem học được bao nhiêu.” Những từ này đều nghe được từ miệng cô, bây giờ Ngôn Mặc Bạch sử dụng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Tư Mộ cắn môi, ánh mắt ướt át nhìn anh, trong lòng thầm mắng anh hỗn đãn một trăm lần nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra, bởi vì người này chuyện gì cũng dám làm, nói không chừng còn kích thích thêm thú tính của anh, mang cô vào trong toilet rồi làm.
Tư Mộ nhẹ nhàng mềm mại nói: “Về nhà rồi cho anh xem!”
Ngôn Mặc Bạch nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, bên tai còn giọng nói mềm mại, trong lòng bắt đầu chờ mong về nhà rồi.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc đứa nhỏ phải ở bệnh viện ít nhất một tuần, Ngôn Mặc Bạch lại có chút bực mình.
Một tuần dài bao lâu đây!