`Chương 103: Cửa hàng trang sức Thanh Lan
Mà sau khi Giang Bắc Minh nghe
xong âm thanh, suýt nữa muốn khóc.
Không hề cường điệu, nếu có ai
đó đang đứng ngoài cửa, nghe thấy
tiếng của Lisa vào lúc này, chắc chắn
họ sẽ nghĩ giữa anh và Lisa đang xảy
ra chuyện nào đó không thể cho
người khác biết.
Nhất là khi cô Lisa phát ra tiếng
kêu, còn thỉnh thoảng thốt ra ngôn
ngữ của đất nước cô ta. Điều này
khiến Giang Bắc Minh ngay lập tức
liên tường đến cảnh quay của một vài
Truyen.one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
bộ phim không phù hợp với trẻ em.
Giờ thì hay rồi, càng không có cách
nào chuyên tâm chữa bệnh cho cô ta.
Vốn dĩ chì mất một giờ đề hoàn
thành việc xoa bóp, nhưng Giang Bắc
Minh phải mất gần hai tiếng rưỡi mới
xong.
“Được rồi!” Giang Bắc Minh nói
với cô Lisa. “Tiếp theo cứ cách ba
ngày tôi sẽ xoa bóp cho cô. Hơn nữa,
trong khoảng thời gian này cần phải
uống thuốc đề điều hòa thân thể, nếu
cứ tiếp tục như vậy thì khoảng hai
tháng nữa có thề trừ tận gốc.”
“Có thật không? Vậy thì tốt quá!”
Cô Lisa kích động nói.
Cất cây kim bạc đi, Giang Bắc
Minh nói với cô Lisa. “Nếu không có
chuyện gì nữa, cô Lisa, tôi đi trước
đây.”
Anh thực sự không thề ở đây lâu
hơn nữa, khó chịu quá.
“Đề tôi đưa anh đi!” Cô Lisa nói
xong, vội vàng đứng dậy từ trên
giường, nhất định phải tiễn Giang Bắc
Minh!
“Không cần, không cần!” Giang
Bắc Minh vội vàng nói. “Cô, cô còn
chưa mặc quần áo đâu!”
“Hà?” Lisa sửng sốt, lúc này cô ta
mới nhận ra mình đang khỏa thân, tức
khắc ngượng ngùng cười: “Được, vậy
tôi sẽ không tiễn anh nữa.”
Nói xong, cô Lisa bước lên trước,
kiễng chân hôn lên mặt Giang Bắc
Minh, nói: “Càm ơn anh!”
“Không, không có gì, không có
gì!” Giang Bắc Minh vội vàng xua tay
nói.
Chạy ra khỏi khách sạn, ngồi trên
xe của mình, Giang Bắc Minh thờ nặng
nhọc, quá mệt mỏi, quá khó chịu,
đúng là chẳng khác gì tra tấn!
Chẳng qua, có điều mà cả Giang
Bắc Minh và Lisa đều không biết.
Ngay khi Giang Bắc Minh đang điều trị
cho cô Lisa, và khi Lisa đứng lên hôn
Giang Bắc Minh, đã bị một cái máy
ảnh ở tòa nhà đối diện lén chụp lại.
“Giang Bắc Minh, tao xem mày,
đến lúc đó làm sao giải thích với Thầm
Thanh Lan!”
Đặng Vũ Thành ngậm điếu xì gà
trong miệng, nhìn vào bức ảnh trong
máy ảnh SLR, tức thì cười lạnh một
tiếng.
Mặc dù Giang Bắc Minh đang
điều trị cho Lisa, nhưng vì vấn đề góc
độ, cộng với việc cô Lisa không mặc
quần áo gì cả, nên những bức ảnh này
lúc này trông như hai người đang làm
chuyện đó.
Đặc biệt khi chia tay, cảnh Lisa
hôn mặt Giang Bắc Minh, nhìn từ góc
độ này, trông như hai người đang hôn
nhau!
Giang Bắc Minh và Lisa không
ngờ rằng quá trình điều trị của họ đã
bị kẻ khác bí mật chụp ảnh. Sau khi
Giang Bắc Minh lái xe ra khỏi khách
sạn, anh đã đến thằng chỗ Dương
Hoàng Việt.
“Anh Bắc Minh, anh đến rồi à?”
Nhìn thấy Giang Bắc Minh đến, Dương
Hoàng Việt lập tức tiến lên chào hỏi
Giang Bắc Minh.
“Cậu định mở rộng quán bar à?”
Giang Bắc Minh nhìn mặt tiền bên
cạnh quán bar đang được sửa sang,
liền tò mò hỏi.
“Đúng vậy!” Dương Hoàng Việt
gật đầu nói. “Hai quán bar kia không
thề mỡ rộng thêm được nữa. Mà hiện
tại em đang kinh doanh quán bar khá
tốt. Gần đây còn bận đến không có
thời gian ngồi. Vì vậy, em muốn sửa
sang lại mấy cái mặt tiền gần đó, rồi
mỡ rộng quán hơn một chút.”
“Được đấy, không tệ!” Giang Bắc
Minh gật đầu nói. “Vậy thì làm đi, khi
nào sửa xong, anh qua chơi lát.”
“Được! Anh Bắc Minh, cảm ơn
anh!” Dương Hoàng Việt cười nói.
“Đúng rồi, tiệm trang sức đằng đó
đang sửa sang phải không?” Giang
Bắc Minh hỏi.
“Vâng, đang được sửa chữa!”
Dương Hoàng Việt gật đầu nói. “Em
hỏi quản đốc, theo tốc độ sửa sang
bình thường, ước chừng hai mươi ngày
nữa cửa hàng trang sức sẽ sửa xong,
sau đó sẽ có thề mờ cửa kinh doanh.
Mà này, anh Bắc Minh, cửa hàng trang
sức có cần nghĩ tên không? Em có thề
sắp xếp để người khác làm bảng
hiệu.”
“Tên…” Giang Bắc Minh cau mày,
nghiêm túc mà nói, chọn tên thật sự
khiến Giang Bắc Minh đau đầu. “Cậu
có cái tên nào nghe được một chút
không?”
“Em á?” Dương Hoàng Việt sửng
sốt, sau đó cười nói. “Anh Bắc Minh,
không giấu anh, em quả thật đã nghĩ
ra một cái tên, để em nói cho anh biết.
Tên chị dâu em không phải là Thầm
Thanh Lan sao, vậy chúng ta cứ gọi
thẳng nó là cửa hàng trang sức Thanh
Lan, không phải được sao?”
“Cửa hàng trang sức Thanh Lan?”
Giang Bắc Minh nghĩ kỹ rồi gật đầu
nói. “Được, cái tên này hay, vậy thì
dùng cái tên này!”
“Được, anh Bắc Minh, vậy em sẽ
dùng tên này tìm người làm bảng
hiệu.” Dương Hoàng Việt nói.
“OK, cứ thế mà triền!”
“Đúng rồi, anh Bắc Minh, có một
chuyện, em không biết có nên nói với
anh hay không.” Dương Hoàng Việt
suy nghĩ cần thận, sau đó nói với
Giang Bắc Minh.
“Có chuyện gì? Cứ nói đi.” Giang
Bắc Minh châm một điếu thuốc rồi bắt
đầu hút.
“Thì là như này, hôm qua lúc đang
lắp ráp cửa hàng trang sức thì có một
cặp đôi trẻ tuổi đi tới, vừa đến cửa
hàng của chúng ta liền hét lớn, bảo là,
ai cho các anh mở tiệm trang sức ở
đây? Các anh có tư cách gì mà mờ
tiệm trang sức? Cứ luôn miệng nói
thế. Dương Hoàng Việt nói. “Sau đó
công nhân gọi cho em, em đi ngang
qua rồi cãi nhau vài câu. Sau đó, em
mới biết người bên kia là người phụ
trách cửa hàng trang sức của nhà họ
Thầm. Người đàn ông tên là Trần Nhất
Luân, còn người phụ nữ tên là Thầm
Thanh Huyền. Em vừa nghe thấy thế,
mới nghĩ, nhà họ Thầm, đó không phải
là nhà của chị dâu sao? Vì vậy, em liền
nói, cửa hàng trang sức này do anh
Bắc Minh mờ, cũng là người nhà họ
Thầm mấy người.”
“Ai biết, em vừa nói anh mở, bọn
họ còn hung tợn hơn, còn nói một con
chó vô dụng mà cũng dám mở cửa
hàng trang sức. Nếu anh ta thật sự có
thể mờ cửa hàng trang sức này, bà
đây sẽ đập cho hai ba phát một
ngày!”
“Thầm Thanh Huyền nói như
thế?” Giang Bắc Minh cười hỏi.
“Đúng vậy, Thầm Thanh Huyền
nói như vậy.” Dương Hoàng Việt gật
đầu nói.
“Không sao đâu.” Giang Bắc Minh
xua tay nói. “Cô ta thích nói gì thì cứ
đề cô ta nói, chúng ta cứ sửa sang
như thường.”
“Vậy nếu lần sau cô ta lại đến gây
rối thì sao?“ Dương Hoàng Việt hỏi.
“Gọi cho anh” Giang Bắc Minh
nói.
Anh mờ một cửa hàng trang sức
của riêng của mình, động đến ai hả?
Cô Thầm Thanh Huyền có quyền quản
lý cửa hàng trang sức của nhà họ
Thầm thì không cho phép anh mờ?
Làm gì có luật nào như thế?
Thân ai phận nấy, chưa kể cửa
hàng trang sức anh mở cách cửa hàng
trang sức của cô ta rất xa. Cho dù anh
mở ngay bên cạnh cửa hàng cô ta
cũng không có lý do gì không cho
phép anh mở!
Nếu dựa theo những gì cô ta nói,
thế thì đi đập phá tất cả các cửa hàng
trang sức ở thành phố Lâm Hải chỉ đề
sót cửa hàng của cô ta, há chẳng phải
hơn sao?