Chương 154: Không có cơ hội ngụy biện
Thầm Thanh Lan hờ hững liếc Hà
Tuyết Mai một cái, sau đó cô lại đưa
mắt nhìn sang ông cụ Thẩm, hỏi: “Ông
nội, dựa theo quy tắc của nhà họ
Thầm chúng ta, nếu các thành viên
trong nội bộ nhà họ Thầm, có người
dám gây ra chuyện không có lợi cho xí
nghiệp của nhà họ Thẩm thì chúng ta
nên xử lý kẻ đó như thế nào ạ?”
Ông cụ Thầm là một người đã trải
qua đủ chuyện nên vô cùng nhạy bén,
lúc bấy giờ nghe Thầm Thanh Lan hỏi
dò một câu như vậy, đương nhiên là
ông Thầm đã đoán được cô đang nói
bóng nói gió đến chuyện gì.
Ông cụ Thẩm thay đồi sắc mặt,
giận dữ cực kỳ: “Nếu các thành viên
nhà họ Thầm chúng ta, có một ai dám
làm ra chuyện khiến xí nghiệp nhà họ
Thẩm thiệt hại thì theo quy tắc của
nhà họ Thầm chúng ta, kề từ hôm nay,
sẽ tạm đình chỉ tất cả chức vụ và công
việc của kẻ đó trong xí nghiệp của nhà
họ Thầm, đồng thời ngay lập tức hủy
bỏ quyền sở hữu cồ phần và hường
hoa hồng từ nhà họ Thẩm, xóa tên
gạch tuổi ra khỏi nhà chúng ta, cùng
với đó, nếu hành vi khiến xí nghiệp
thiệt hại có dấu hiệu vi phạm pháp
luật hiện hành, thì sau khi giải quyết
ồn thỏa trong nội bộ gia đình, lập tức
chuyền giao cho cơ quan Công an có
thẩm quyền để đưa ra hình phạt
nghiêm khắc nhất!”
Không thể không nói, mấy quy
tắc mà ông cụ Thầm đặt ra cho dòng
họ này đúng thật là vô cùng nghiêm
khắc.
Nhưng chuyện này cũng không
có gì đáng trách cả, đã là người một
nhà với nhau mà còn gây ra chuyện có
lỗi với xí nghiệp nhà mình, chuyện như
vậy thì quy tắc nghiêm khắc đến mức
nào cũng đều không đủ để trừng phạt.
“Vậy thì được rồi!” Thầm Thanh
Lan khẽ gật đầu, nhìn về phía Hà
Tuyết Mai rồi bảo: “Thím hai này,
chẳng phải nhà thím bảo tôi đổ oan
cho mọi người sao? Chẳng phải thím
bảo tôi có giỏi thì đưa chứng cứ ra
sao? Được thôi, ngay bây giờ tôi sẽ
đưa chứng cứ ra trước sự chứng kiến
của tất cả mọi người có mặt tại đây!”
Thầm Thanh Lan nói xong, đầu
tiên là đưa điện thoại di động từ trong
túi ra, sau đó thì bắt đầu phát tệp ghi âm.
Tất cả mọi người nhà họ Thầm
đều nín thờ, nghiêm túc lắng nghe
đoạn băng ghi âm được phát, dù sao
chuyện này cũng liên quan đến xí
nghiệp nhà họ Thẩm, liên quan trực
tiếp tới lợi ích của tất cả mọi người ở
đây.
Ngay khi tệp ghi âm được phát
xong, ông cụ Thầm giận dữ vỗ tay rầm
rầm từng nhịp trên mặt bàn, quát lớn
một tiếng với Trần Nhất Luân:
“Chuyện này là do tên súc sinh nhà
cháu làm ra sao?”
“Không phải đâu ông nội, chuyện
này không phải do cháu gây ra” Trần
Nhất Luân vội vàng phủ nhận ngay lập
tức: “Ông nội, đây chỉ là một tệp ghi
âm mà thôi, hơn nữa bây giờ pháp luật
hiện hành cũng không có quy định
nào công nhận tệp ghi âm là chứng cứ
hợp pháp, dù sao ngoài kia cũng có
rất nhiều người có giọng nói giống
nhau. Rõ ràng chuyện này chính là do
bọn họ tìm một người nào đó có giọng
giống cháu đề sai khiến đọc đoạn hội
thoại này, dựng chuyện lên bôi xấu
danh dự của cháu. Ông nội, nhất định
ông phải nhìn rõ mọi việc ạ!”
Hà Tuyết Mai lập tức lớn tiếng nói
với theo: “Trần Nhất Luân nhà chúng
tôi sao có thề làm ra những chuyện
như vậy, Thầm Thanh Lan, cháu làm
thế này rõ ràng là cố ý bôi xấu danh
dự người khác!
Từ hôm cháu lên làm chủ gia đình
là thím đã biết, việc chia cổ phần cho
mọi người khiến trong lòng cháu thấy
khó chịu, cho nên cháu mới lợi dụng
thủ đoạn như vậy để cố ý muốn đuồi
mọi người đi, đề những cổ phần đó
không cần chia cho nhà thím, đúng
chứ? Thầm Thanh Lan, uồng cho thím
trước kia còn đối xử tốt với cháu như
vậy, không ngờ cháu lại có lòng dạ
độc ác nham hiểm đến mức này, đối
xử với người cùng một nhà mà còn ra
tay tàn nhẫn như vậy. Một chút cổ
phần nhỏ nhoi thế kia mà cháu cũng
không muốn chia cho mọi người!”
Lúc này Thầm Thanh Huyền cũng
lớn tiếng nói: “Thầm Thanh Lan, nếu
chị không muốn chia cổ phần cho
chúng tôi thì chị cứ việc nói rõ ra là
được, cùng lắm thì chúng tôi cũng
không cần những cổ phần đó nữa,
nhưng nếu chị dám dùng cách này để
bôi xấu danh dự của chúng tôi, gán
cho chúng tôi những tiếng oan, thì
nhất định tôi sẽ giải quyết chuyện này
cho ra nhẽ với các người!”
Thẩm Thanh Lan cười lạnh một
tiếng, nhìn về phía bọn họ rồi bảo:
“Nếu tôi thật sự chỉ có một tệp ghi âm
thế này, mà đã tìm đến mấy người, làm
thế thì chẳng phải là đang nói tôi thật
sự không có năng lực làm việc hay
sao?”
Thẩm Thanh Lan nói xong lại
đứng dậy, ngoảnh đầu sang rồi nháy
mắt ra hiệu với Giang Bắc Minh.
Ngay lập tức Giang Bắc Minh đã
hiểu ra ý của cô, sau đó anh quay
người ra khỏi nhà cũ nhà họ Thầm.
Chẳng mấy chốc sau Giang Bắc
Minh đã dắt thêm một người vào nhà,
mà người kia lại chính là Xưởng trường
của Nhà xưởng sản xuất Băng Tuyết,
Lục Văn Bình.
“Chủ tịch, Chủ tịch Thầm ạ… Lục
Văn Bình là nhân viên lâu năm đã từng
theo chân ông cụ Thẩm đi gây dựng
sự nghiệp, bây giờ phạm sai lầm, mỗi
lần nhìn thấy ông cụ Thẩm thì trong
lòng lại ngập tràn cảm giác áy náy sâu
sắc, thậm chí đến cả nhìn cũng không
tài nào gom đủ dũng cảm đề ngầng
đầu lên nhìn ông cụ Thầm một lần.
Ông cụ Thẩm liếc Lục Văn Bình
một chút, hỏi: “Chuyện này, có đúng là
do Trần Nhất Luân sai sử cậu không?”
“Vâng, vâng đúng ạ..”” Lục Văn
Bình gật đầu lia lịa, ủ rũ cúi đầu trả lời:
“Chủ tịch Thẩm, tôi thật sự không
muốn làm như vậy đâu, tất cả là do
Trần Nhất Luân uy hiếp tôi, nói nếu
như tôi không làm vậy thì vợ và mấy
đứa con của tôi sẽ… Sẽ…”
“Lục Văn Bình!” Trần Nhất Luân
nóng nảy quát Lục Văn Bình ầm ï lên:
“Tôi sai sử ông bao giờ đấy, cơ bản là
tôi và ông còn chưa gặp mặt nhau bao
giờ mà, đến cả ông là ai mà tôi còn
không hề hay biết, ông đừng có đứng
đó ngậm máu phun người, vu khống
những chuyện đâu đâu để hãm hại
tôi!”
“Ha ha ha…” Giang Bắc Minh cười
ha ha ngay lập tức, nhìn về phía Trần
Nhất Luân nói: “Trần Nhất Luân ơi là
Trần Nhất Luân, có câu nói rất hay, đó
là thông minh quá sẽ bị thông minh
hại…”
“Anh có ý gì?” Trần Nhất Luân
nhìn về phía Giang Bắc Minh, tỏ vẻ
khó hiểu hỏi một câu.
“Tôi có ý gì sao?” Giang Bắc Minh
cười một tiếng, nói: “Chẳng phải vừa
rồi cậu đã bảo là cậu và Lục Văn Bình
chưa từng gặp nhau bao giờ sao? Đến
cả ông ta là ai mà cậu cũng không biết
cơ mà? Nhưng này, vì sao vừa rồi cậu
vừa mỡ miệng, đã gọi chính xác tên
tuổi của ông ta thế? Nếu như tôi
không có nhớ nhầm, thì từ lúc tôi bước
vào nhà cho đến bây giờ vẫn chưa giới
thiệu, hay là có người nào gọi thằng
tên Lục Văn Bình ra cả đúng không?”
“Tôi..“ Trần Nhất Luân sững sờ,
lập tức trợn tròn mắt lên: “Vừa rồi tôi
nói cho hay vậy thôi, sao tôi lại có thể
không biết Lục Văn Bình là ai được cơ
chứ, dù sao tôi cũng là người của nhà
họ Thẩm, vốn dĩ tôi nói tôi không quen
biết ông ta và chưa bao gið gặp mặt,
chủ yếu là muốn rửa sạch những hiềm
nghỉ trên người mình thôi! Nhưng cơ
bản là tôi cũng không hề sai sử Lục
Văn Bình đi bỏ thuốc độc.”
“Được thôi, khá khen cho sự
nhanh mồm nhanh miệng của cậu!”
Giang Bắc Minh thờ ơ gật đầu một cái,
sau đó anh lại lấy một bình thuốc từ
trong túi ra, đây là nửa bình thuốc tìm
được từ trong văn phòng của Lục Văn
Bình, nói với Trần Nhất Luân: “Nửa
bình thuốc này, thế nhưng là thứ được
tìm thấy từ văn phòng của Lục Văn
Bình, căn cứ theo lời khai của Lục Văn
Bình, nửa bình thuốc này là cậu cho
ông ta, để ông ta đồ vào trong đồ
uống, cậu có dám đề chúng tôi đi
kiểm tra xem, trên thân bình thuốc này
có dấu vân tay của cậu hay không
không?”
“Còn nữa!” Giang Bắc Minh lại
tiếp tục nói: “Giữa trưa hôm nay, cậu
và Lục Văn Bình hẹn gặp nhau tại một
nhà vườn ở Thị trấn Bắc Hải, Thành
phố Lâm Hải chúng ta, trong nhà vườn
mà hai người hẹn gặp có lắp đặt
camera theo dõi, có muốn chúng tôi
tiện đường đi điều tra một chút luôn
không? Chưa hết đâu, cậu cho ông ta
mười bày tỳ rưỡi tiền mặt vẫn còn
nguyên đó, tôi tin là nếu đến ngân
hàng, cũng có thề trích xuất video ghi
lại cảnh cậu rút tiền nhỉ?”
Thật ra lúc Lục Văn Bình xuất
hiện là Trần Nhất Luân đã biết chuyện
lớn hỏng bét rồi.
Chẳng qua cậu ta vẫn nghĩ là cố
gắng ngụy biện một chút thì sẽ ồn
thỏa cả thôi, nhưng dù thế nào cũng
không ngờ rằng, ngay sau khi Giang
Bắc Minh mang tất cả những chứng
cứ này ra ánh sáng thì cậu ta đã
không còn cơ hội nói dối lấp liếm nữa!
“Được lắm Trần Nhất Luân!” Ngay
lúc đó, đột nhiên Hà Tuyết Mai đứng
phắt dậy, chỉ tay vào mặt Trần Nhất
Luân rồi lớn tiếng nổi giận mắng:
“Chuyện này lại là do cái đồ nham
hiểm chó má nhà cậu làm ra sao? Cậu,
cậu có còn một chút lương tâm nào
không vậy? Đây chính là xí nghiệp của
nhà họ Thầm chúng ta, cậu làm như
thế mà cũng xứng đáng với người nhà
họ Thầm chúng tôi, xứng đáng với tình
yêu thương của ông nội dành cho cậu
từ trước đến nay sao?
Hai ngày trước cậu mượn tôi mười
bảy tỳ rưỡi, bảo rằng cậu muốn làm
ăn, tôi còn tin tường cậu, nếu tôi biết
cậu cầm số tiền mười bảy tỳ rưỡi này
đi làm chuyện xấu xa như vậy, thì có
đánh chết tôi cũng không cho cậu mượn!”